Sau khi Tư Trường Thịnh rời đi.
Ông cụ đang nằm trên giường bệnh lại giận dữ ngồi bật dậy: “Thằng bất hiếu, mất dạy! Quả nhiên là mày chỉ mơ tưởng đến tài sản của tao, tao còn chưa chết đâu!”
Hạ Phương đưa một viên thuốc cho ông cụ: “Ông bớt giận, bằng không gia sản của ông sẽ biến thành di sản thật đấy”.
Ông cụ Tư trừng Hạ Phương: “Con nhóc này ăn nói kiểu gì thế? Cô cũng rủa tôi chết sớm à?”
Hạ Phương chớp mắt đầy vô tội: “Tôi chỉ chữa bệnh chết người thôi chứ không rủa chết người được”.
Ông cụ Tư bị chọc giận đến mức thổi bay râu mép, sau đó mới nói: “Mà lời kia của cô là có ý gì hả?”
“Cô bảo của Tư Thành cũng là của cô?”, ông cụ đánh giá Hạ Phương một lượt rồi hỏi: “Cô là vợ của con tôi à?”
Hạ Phương cong khóe miệng: “Tư Thành có nhận mình là con trai của ông không?”
Ông cụ Tư lại nghẹn lời, nãy giờ ông cứ nói câu nào lại bị cô bật lại không nói được gì nữa.
Đúng vậy, Tư Thành không hề thừa nhận ông cụ là bố của mình.
Tuy đã làm xét nghiệm ADN rõ mồn một.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn chưa từng gọi cụ một tiếng bố.
Ông cụ biết tại sao Tư Thành không chịu nhận mình làm bố, nhưng chuyện cũ cũng đã đành rồi, ông không thể sửa lại được, chỉ có thể cố gắng bù đắp lại cho anh từng chút một.
Ông cụ Tư rất vui vì con trai mình không được ông nuôi nấng nhưng vẫn trưởng thành rất xuất sắc, nhưng cũng có lúc ông ghét sự ưu tú ấy.
Cũng bởi vì sự tài giỏi đó mà bây giờ ông cụ mới không làm gì được anh, cũng không có cách nào khiến anh quay về.
Nhưng dù nói gì thì nói, Tư Thành tài giỏi như vậy vẫn khiến ông cụ rất tự hào.
Chỉ là…
Ông cụ nhìn cô gái mới chừng hai mươi tuổi ở trước mặt, yên lặng một lúc rồi mới nói: “Cô nghĩ cô chữa bệnh cho tôi được là có thể thuận lợi gả vào nhà họ Tư à?”
Hạ Phương vòng hai tay trước ngực: “Ông sai rồi”.
Thấy ông cụ Tư nghi hoặc, Hạ Phương nở nụ cười tinh rah: “Là tôi đã gả cho Tư Thành rồi đấy chứ, nếu không tôi đã không đến đây chữa bệnh cho ông”.
Ông cụ Tư cảm giác mình lại bị đâm một nhát…
“Tôi… Tôi đường đường là chủ nhà họ Tư mà không đáng cho cô đến chữa bệnh à?”, ông cụ Tư không cam lòng chất vấn.
Hạ Phương gật đầu: “Nể mặt Tư Thành, dù có không đáng tôi cũng sẽ đến chữa”.
“Cô…”, ông cụ Tư suýt bị chọc giận đến hộc máu.
Người đầu xỏ chọc giận ông lại đưa sang một viên thuốc, thở dài nói: “Lớn tuổi rồi nên chú ý thân thể, đừng hở tí là nổi giận, ngã bệnh rồi lại không có ai tốt bụng đưa thuốc cho ông như tôi đâu”.
Ông cụ Tư cảm thấy trong bụng sôi lên, thế là hộc một ngụm máu ra.
Hạ Phương đúng lúc né khỏi chỗ đó, nhìn vũng máu đen ở dưới đất rồi khẽ than thở, rót cho ông cụ một ly nước: “Phun ra được là tốt, uống thuốc của tôi xong ngủ một giấc đi, khi nào tỉnh lại thì bảo Tiết Vân Thâm gọi cho tôi”.
“Đồ, đồ không có lương tâm, chọc tôi hộc máu xong lại làm bộ như không có chuyện gì? Tôi, tôi muốn mách Tư Thành biết cô ngược đãi người già!”, ông cụ Tư ngoài miệng thì mắng nhưng tay vẫn ngoan ngoãn lấy thuốc và nước uống vào.
Hạ Phương ung dung nói: “Ông cụ ơi, ông mới là người nên có lương tâm hơn đó, ông phun ngụm máu đó ra thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều đúng không?”
Ông cụ Tư sửng sốt một chút, ông luôn thấy tức ngực nhưng hình như bây giờ đã đỡ hơn nhiều.
Nhưng ông sẽ không thừa nhận.
“Hừ, cô nghĩ cô là bác sĩ nên cái gì cũng biết à?”
“Người khác thì có thể tôi không biết, nhưng tình hình của ông như thế nào thì tôi chắc chắn biết rõ”, Hạ Phương nói xong thì dọn dẹp sàn nhà, cô quay lại thì thấy ông cụ đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc cũng đuổi được ông lão này vào mộng, Hạ Phương giúp ông đắp lại chăn rồi mới rời khỏi nhà họ Tư.
Buổi chiều, Hạ Phương nhận được tin nhắn của Chương Tử Lạc, nói rằng đêm nay ở trung tâm thể thao có hội diễn violin, hỏi Hạ Phương có thời gian đến xem không.
Hạ Phương suy nghĩ thấy không có việc gì cần làm, vừa vặn đi giải sầu nên hẹn cả Ngụy Thung đi cùng.
Ăn tối với Ngụy Thung xong, hai người cùng lái xe chầm chậm đi đến trung tâm thể thao.
Sau khi Chương Tử Lạc đến Kinh Thành, nhờ vào tài năng kéo violin nên đã được gia nhập vào hiệp hội violin cùng hội Âm nhạc của Kinh Thành.
Mà lần hoạt động này được hiệp hội Âm nhạc tổ chức.
Hiệp hội Âm nhạc nổi danh vì có hội trưởng là nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới, những năm này càng ngày càng có nhiều người học âm nhạc, hiệp hội cũng càng lúc càng trở nên lớn mạnh, bây giờ đã trở thành hiệp hội lớn nổi tiếng ở Kinh Thành, tụ hội không ít nhân tài âm nhạc.
Hiệp hội Âm nhạc hàng năm đều tổ chức một đợt biểu diễn ở Kinh Thành, tất cả thành viên trong hiệp hội đều có cơ hội cạnh tranh biểu diễn, trước khi được chính thức biểu diễn sẽ trải qua vài cuộc thi chọn lọc, chỉ có những thành viên xuất sắc nhất mới có thể được lên sân khấu biểu diễn.
Nền tảng của Chương Tử Lạc vững chắc, lại được hội trưởng hội violin tâm đắc nên thuận lợi tiến thẳng vào vòng chung kết, nhận được tư cách lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng bởi vì người nhà không ở Kinh Thành nên cô chỉ có thể mời Hạ Phương đến cổ vũ cho mình.
Hạ Phương luôn cảm thấy cô em họ này rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất nỗ lực, ý chí lại kiên định, chưa từng làm cô thất vọng.
“Mà cũng trùng hợp, hội trưởng của bọn họ vốn cũng định mời chị làm khách mời đặc biệt để nhảy mở màn đấy”, vừa vào trong hội trường huyên náo, Ngụy Thung đã kéo tay Hạ Phương, khẽ than thở.
Hạ Phương nhíu mày.
Sau đó cô nghe Ngụy Thung cười nói: “Nhưng bởi vì một vài người mà họ bị dọa sợ chạy mất rồi”.
“Tần Như Sương à?”, Hạ Phương hỏi.
Ngụy Thung hừ lạnh một tiếng: “Chứ sao nữa, nghe nói lần trước ở tiệc mừng thọ ông nội, cô ta công khai khiêu khích em, cuối cùng bị nhà họ Tần dạy dỗ lại rồi đúng không? Hả hê ghê!”
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Ừ, Tần Hách đưa cô ta ra nước ngoài, trong thời gian ngắn không về được đâu”.
Chuyện này Tần Thủ Văn còn cố ý đến hỏi ý kiến của cô, sợ Hạ Phương cảm thấy xử lý như vậy quá nhẹ nhàng với cô ta.
Đối với loại người như Tần Như Sương, Hạ Phương không hi vọng cô ta sẽ hối cả, tống người đi rồi nhắm mắt làm ngơ mới là kết quả tốt nhất, nên lúc đó chỉ nói một câu: “Đây là việc tư nhà họ Tần, ông Tần và anh Tần xử lý như vậy cũng đã thích hợp rồi, tất nhiên tôi không có ý kiến gì”.
Tần Thủ Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó còn hỏi Hạ Phương muốn xử lý Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh như thế nào.
Lúc đó Hạ Oanh Oanh đã báo danh tham gia cuộc thi múa chiêu sinh, hơn nữa bởi vì cô ta thật sự có chút tài năng nên bên Ngụy Thung cũng không làm khó dễ gì, cả hai người Hạ Oanh Oanh và Lưu Vi Vi đều thành công được vào làm học sinh trường múa của Ngụy Thung.
Nghe Ngụy Thung nói, khoảng thời gian này Hạ Oanh Oanh như biến thành người khác, mỗi ngày đều điên cuồng tập luyện.
Hạ Phương cũng đoán được đại khái cô ta muốn làm gì nên nói với Tần Thủ Văn: “Ông Tần muốn làm sao thì làm, nếu cảm thấy việc hợp tác với nhà họ Lục và Hạ không nhiều lợi ích thì cứ ngừng. Còn nếu ngừng hợp tác với hai nhà kia ảnh hưởng đến lợi ích nhà họ Tần thì không ngừng cũng không sao”.
Dù sao nhà họ Lục và nhà họ Hạ bây giờ càng đứng trên cao, thì tương lai té sẽ càng đau.
Nhưng Tần Thủ Văn lại nghe được ý tứ khác trong lời của Hạ Phương, đó chính là nếu tổn thất không quá lớn thì mau cắt đứt quan hệ đi, nếu không sau này sẽ bị kéo xuống hố chung.
Thế là Tần Thủ Văn tự hiểu trong lòng, chính thức bắt đầu tạo áp lực cho nhà họ Hạ và nhà họ Lục.
Lục Anh Đường cho rằng nhà họ Tần vì giảm thiểu tổn thất nên sẽ không dễ dàng bội ước, nhưng hắn ta đã quên nhà họ Tần là một trong bốn đại gia tộc hùng mạnh nhất ở Kinh Thành.
Muốn bóp chết hai nhà Lục – Hạ thì cần gì phải chủ động bội ước?
Ông cụ có cả trăm biện pháp khiến nhà họ Lục và họ Hạ vi phạm hiệp ước, tự gánh hết tất cả tổn thất và trách nhiệm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...