Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hạ Oanh Oanh có cơ hội tham gia bữa tiệc là nhờ vào thư mời của Tân Như Sương.
Sau khi biết Lục Anh Đường không phải người cứu mạng Tân Thủ Văn, cô ta trở về bèn cãi nhau dữ dội với anh ta một trận.
Vừa trách Lục Anh Đường sao không nói sớm, vừa chất vấn anh ta có biết hậu quả khi chọc giận nhà họ Tân là gì không.
Nào ngờ cô ta lại bị Lục Anh Đường mắng ngược lại, nói rằng nếu không nhờ nhà người ta thì cả nhà họ Hạ bây giờ vẫn còn ngồi ở đồn cảnh sát, thậm chí có khi đã vào tù rồi.
Hạ Oanh Oanh dĩ nhiên biết nhà họ Tân đã mang lại cho họ bao nhiêu lợi ích, nhưng cái giá của việc lừa dối họ không phải là thứ cô ta và gia đình có thể gánh được.
Cô ta cứ nơm nớp lo rằng tất cả những sự hỗ trợ đã được cho rồi sẽ bị lấy lại.
Cũng biết rằng muốn trớ lại như ngày xưa thì cách tốt nhất là trở thành học trò của Ngụy Thung và giành được thứ hạng cao trong cuộc thi múa.
Nhưng khả năng này lại có nguy cơ thất bại chỉ vì Hạ Phương.
Mà thứ hạng trong cuộc thi thì lại cần nhà họ Tân giúp đỡ,
Chỉ cần bọn họ chịu trợ giúp thì cho dù không lọt được vào ba thứ hạng đầu, Hạ Oanh Oanh cũng sẽ không bị đánh giá quá kém.
Chỉ cần đạt được thứ hạng tốt tốt một tí, cô ta sẽ có thể lợi dụng nó khi trở về Giang Lâm.
Cãi nhau xong rồi, Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường rơi vào trạng thái vừa nóng nảy vừa bất an.
Cho đến khi họ nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, và giọng nhân viên nói có một tấm thiệp do đại tiểu thư nhà họ Tân gửi đến.
Hạ Oanh Oanh mở ra, thấy đó là thư mời dự tiệc mừng thọ của Tân Thủ Văn, bèn kích động kêu lên.
“Anh Đường! Có cái này là còn cơ hội, vẫn còn kịp! Em nhớ ông Tân cũng đưa anh thiệp đúng không? Anh đế đâu rồi? Hai chúng ta cùng đi…”
Lục Anh Đường cười nhạt: “Tân Thủ Văn đã biết anh không phải người cứu ông ta thì có cái thiệp cũng làm được gì? Đi cũng chỉ tự rước nhục vào thôi, nhà họ cũng chưa chắc sẽ tử tế”.
Hạ Oanh Oanh lắc đầu: “Ai cần họ tử tế? Anh nghĩ đi, nhà họ Tân là gia tộc lớn ở Kinh Thành, tiệc mừng thọ cũng ông Tân sẽ có bao nhiêu thế gia vọng tộc tham gia chứ? Chỉ cần chúng ta làm quen được với một trong số đó thôi là được rồi, sau này không cần lo gì nữa!”
“Mà ông Tân đã biết thì có sao? Chỉ cần ông ta không hủy bỏ hợp tác thì hai nhà Lục-Hạ chúng ta vân là đối tác với nhà họ Tân. Với anh không thấy cô Tân có lý do đặc biệt gì mới gửi thiệp cho em lúc này à?”
Lục Anh Đường cau mày: “Thì đúng là…”
Tân Thủ Văn đã biết chân tướng, chẳng lẽ Tân Như Sương không biết?
Đã vậy thì vì sao vẫn gửi thư mời cho Hạ Oanh Oanh? Cô ta có mục đích gì?
Nếu đây là chỉ thị của Tân Thủ Văn thì có phải là đang an ủi họ không?
Nếu là ý của Tân Như Sương thì cũng nói rằng cô ta vẫn chưa từ bỏ họ.
Nghĩ vậy, ý chí chiến đấu của Lục Anh Đường lại bùng lên.
Khi có mặt ở bữa tiệc, nhìn quang cảnh xa hoa tráng lệ huy hoàng, Hạ Oanh Oanh thầm hạ quyết tâm phải làm mọi cách đế ở lại Kinh Thành.
Chỉ khi đó mới có thế tạo dựng tên tuổi, trở v’ê Giang Lâm trong vinh quang, để những ai từng xem thường cô ta đều phải hối hận xanh ruột.
Quan trọng nhất là phải đạp được Hạ Phương dưới chân.
Hình ảnh Hạ Phương dắt theo người chồng làm phục vụ kia đi vào, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ bữa tiệc khiến Hạ Oanh Oanh hận đến nghiến răng. Một đôi trai tài gái sác cứ gọi là trổ hết khí chất, không hề có chút gượng gạo giữa những thành phần thuộc xã hội thượng lưu, ngược lại còn gây ấn tượng họ mới là chủ nhân nơi này.
Hạ Oanh Oanh giận điên cả người.
Chỉ là một con gà rừng dắt theo một thằng ất ơ từ nơi nào đó mà cũng muốn trèo lên ngọn cao ở Kinh Thành?
Ha, nó thật sự cho rằng giới thượng lưu chỉ coi trọng sắc đẹp thôi sao?
Nếu không phải số nó tốt, vừa khéo mèo mù vớ chuột chết cứu được Tân Thủ Văn, thừa cơ bám vào nhà họ Tân thì lấy thân phận như nó, làm sao có thế xuất hiện được ở đây?
Lại còn mặt dày trơ trẽn dẫn theo thằng nào đó đến đây giả vờ ân ái.
Hừ!
Thôi, cứ để bọn nó đóng kịch một hồi. Bây giờ cao quý bao nhiêu, chốc nữa sẽ thảm hại bấy nhiêu.
Hạ Oanh Oanh học theo Hạ Phương và Tư Thành, khoác tay Lục Anh Đường lả lướt đi xuyên qua đám đông, cố làm ra vẻ cao sang quyền quý. Ngặt nỗi vì không có khí chất mà lại ra vẻ học đòi làm sang, giả vờ giả vịt.
Ngày càng có nhiều người có mặt, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt.
Giữa những tiếng cạn ly chào hỏi, Hạ Oanh Oanh đi đến bên Hạ Phương.
“Em gái hôm nay ăn mặc lộng lây quá, làm chị đây nhìn không ra”, cô ả che miệng cười duyên, ánh mắt lại lưu luyến bên sườn mặt tuấn tú của Tư Thành, trong lòng toát ra vẻ ghen tị.
Phải thừa nhận Hạ Phương là một đứa may mắn.
Vừa mất đi Lục Anh Đường đẹp trai, lắm tiền lại lịch thiệp, nho nhã đã tìm ngay được một mối khác cao ráo mạnh mẽ, điển trai không kém.
Nếu không nhắc tới thân phận thấp kém của Tư Thành mà chỉ chú ý vào khí chất và nhan sắc thì người khác sẽ thật sự cho rằng anh là ông lớn nào đó, chỉ muốn chết mê chết mệt trong ánh mắt sâu thẳm và nụ cười yêu nghiệt của anh.
“Trang phục của em rể cũng khiến chị phải lóa mắt, đứng ở nơi này cũng không kém cạnh gì”, thấy Hạ Phương bơ mình, Hạ Oanh Oanh lại cất giọng chanh chua: “Chỉ không biết em rể thuê ở đâu, tốn bao nhiêu tiền?”
Không ít người gần đó nghe được những lời này bèn rối rít nhìn sang, ánh mắt như đang chế nhạo Tư Thành là đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Cứ tưởng là ông hoàng bà chúa nào đó, hóa ra chỉ là thứ nghèo mạt hạng phải đi thuê đồ sao?
Hạ Phương nhìn Hạ Oanh Oanh từ đầu đến chân: “Chị hỏi vậy làm tôi cũng không biết phải nói thê’ nào”.
Hạ Oanh Oanh cho rằng cô bị bẽ mặt, bèn âm thầm đắc ý, nào ngờ lại nghe một câu.
“Dù sao thì tiền thuê lễ phục của bọn tôi chắc chắn ăn đứt tiền mua trọn bộ của chị và anh Lục thôi à”.
“Phì!”
Có khách khứa xung quanh không nhịn được mà bật cười.
Những ánh mắt khinh bỉ bây giờ lại tập trung trên người Hạ Oanh Oanh làm mặt cô ta đỏ bừng, cắn răng quắc mắt trừng Hạ Phương: “Em rể chỉ là phục vụ khách sạn, lấy đâu ra tiền mua lễ phục
sang há? Thừa nhận mình nghèo khó thế sao?”
Rồi lại cười ruồi: “Nếu em chịu nghe lời bố ngay từ đầu thì đã không đến nỗi phải cưới phục vụ, sống đời nghèo khố. Đừng trách chị lắm miệng, chị chỉ thấy tiếc cho em thôi…”
“Không cần”, Hạ Phương đặt một tay lên vai Tư Thành, khẽ hất cằm: “Tôi đi làm kiếm tiền vì thích chứ không phải vì thiếu tiền, còn chồng tôi ấy à…”
Cô liếc sang anh, khóe môi cong lên thành một nụ cười tinh nghịch: “Anh ấy có nằm hưởng thụ cả đời cũng không phải lo ăn lo mặc. Ngược lại, chị nên lo cho mình thì hơn”.