Lục Anh Đường lau mồ hôi lạnh, cuống cuồng giải thích: “Chuyện lúc đó khẩn cấp, cháu sợ cô ấy cho ông với cậu uống thuốc lạ, gây ra hậu quả xấu nên mới ngăn cản.
Cũng may em ấy kiên trì cho thuốc, bang không chắc cháu mang tội nặng”.
Một lời giải thích quá hoàn hảo.
Làm Hạ Phương và Tân Kha đồng thời phì cười.
Lục Anh Đường vẫn tiếp tục kiên trì diễn kịch: “Cháu vẫn luôn tìm cơ hội nói rõ với ông, nhưng Hạ Phương có thành kiến với cháu, vừa không chịu gặp mặt vừa không nghe điện thoại”.
Nói những lời này, lại thành ra lỗi nằm ở Hạ Phương.
Tân Kha cũng không nhịn được mà tặng một tràng pháo tay.
Luận khả năng diễn kịch chắc không ai qua được Lục Anh Đường.
Sắc mặt Tân Thủ Văn lúc đỏ lúc trắng, không biết phái dùng từ gì đế hình dung cảm xúc của mình lúc này.
Ân nhân của ông rốt cuộc là Lục Anh Đường hay Hạ Phương?
Nếu là Hạ Phương, vậy thì Lục Anh Đường…
Lục Anh Đường là gì?
Ông hít sâu vào một hơi, sắc mặt khó coi đến cùng cực.
Hạ Phương vỗ tay: “Ha ha ha.
Anh Lục đúng là xuất sắc, tôi cũng không bới được khuyết điếm nào”.
Tân Kha cũng gật gù: “Anh không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc”.
Lục Anh Đường đành phải làm lơ, chỉ thấp giọng nói: “Tôi chỉ đang thuật lại sự thật, Hạ Phương và anh Tân Kha nói vậy khiến tôi cũng không biết phải làm sao”.
Tân Kha: “Nói sự thật hay thêm mắm dặm muối, anh Lục mới là người hiểu rõ nhất”.
Lục Anh Đường mở miệng định cãi lại nhưng thấy vẻ mặt không vui của Tân Thủ Văn thì im miệng.
Hắn ta biết mình đang dấn thân vào một trận quyết chiến.
Kết quá tốt nhất là khiến Tân Thủ Văn bớt giận, bỏ qua hiềm khích, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Nhưng nếu ông ấy thật sự nổi cơn lôi đình, ngưng hợp tác với nhà họ Lục thì hắn ta cũng không sợ.
Nhà họ Tân đã bỏ tiền ra đầu tư, cần có nhà họ Lục tiến hành kinh doanh mới có thể kiếm lời.
Đã đến giai đoạn này rồi, nhà họ Tân không thể cứ muốn rút là rút.
Bằng không thì bên chịu thiệt nhiều nhất là bọn họ chứ không phải nhà họ Lục.
Nói trắng ra thì nhà họ Tân đã bước lên thuyền giặc, và quyền chủ động hiện giờ nằm trong tay nhà họ Lục.
Trừ khi nhà họ Tân có thể bất chấp tổn thất, bằng không thì họ không thể thích làm gì thì làm đó.
Lục Anh Đường sở dĩ không sợ chính là đang ỷ lại vào ưu thế này.
Nhưng Tân Thủ Văn là người có thể ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Tân, lại còn lèo lái nó đứng vững trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành, làm sao lại không có bản lĩnh của riêng mình?
Tân Kha được ông nhận nuôi từ nhỏ, lớn lên bên cạnh ông, sao ông có thể không biết anh ta là người như thế nào.
Nếu Lục Anh Đường thật sự là ân nhân cứu mạng ông thì Tân Kha sẽ không dùng giọng điệu và thái độ này.
Tuy ông không biết vì sao anh ta không vạch trần sự thật ngay từ đầu, nhưng hôm nay có Hạ Phương ở đây, Tân Thủ Văn có muốn không tin cũng khó.
“Như vậy là… người cứu mạng ông cháu tôi vốn là cô Hạ Phương chứ không phải anh?”, giọng ông hạ thấp theo vẻ âm u trên mặt.
Đến lúc này, Hạ Oanh Oanh mới ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ta vốn cho rằng Lục Anh Đường còn lưu luyến Hạ Phương nên mới dây dưa mãi không buông.
Nào ngờ… anh ta mới là người dựng chuyện mình cứu ông Tân?
Lại còn giá mạo Hạ Phương, tự nhận mình mới là người làm hết?
Điều đáng sợ nhất là hôm ấy vân còn Tân Kha tỉnh táo, đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Nếu hôm nay Lục Anh Đường bị Tân Kha và Hạ Phương bắt tay lột chiếc mặt nạ ân nhân này, vậy thì mọi sự giúp đỡ nhà họ Tân đã hứa sẽ cho hai nhà Lục-Hạ cũng sẽ bị lấy lại?
Hạ Oanh Oanh đánh cái rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.
Tất cả là nhờ nhà họ Tân mà nhà họ Hạ có thế đứng vững trở lại, cô ta có thế đến Kinh Thành, ghi danh thi múa thành công.
Nếu bọn họ mặc kệ thì… cô ta biết làm sao bây giờ?
Hạ Oanh Oanh hoảng sợ cắn chặt môi, mặt đầy hoang mang.
Lục Anh Đường vẫn còn giữ được bình tĩnh, gật đầu đáp: “ông nói vậy cũng không sai.
Lúc đầu ở bệnh viện cháu cũng đã nói cháu chỉ giúp một phần nhỏ thôi…”
Tân Thủ Văn cười khấy: “Hóa ra là tại tôi tự mình nhận sai, chứ anh không có ý lừa tôi?”
Lục Anh Đường cười giá lá: “Kìa, sao ông lại nói thế? Cháu thật sự không lừa ông gì mà.
Cháu cũng giải thích người cứu ông thật ra là bạn gái cháu, chẳng qua là bọn cháu vừa chia tay mấy hôm trước mà thôi”.
Ấn tượng về Lục Anh Đường của Tân Thủ Văn là một thanh niên ngay thẳng, chính trực, lúc nào cũng mang thái độ nho nhã, khiêm tốn, đối nhân xử thế vô cùng kính trọng.
Ban đầu khi ông đề nghị giúp đõ vì biết tình hình nhà họ Lục không mấy lạc quan, hắn ta còn từ chối.
Chính hành động này đã khiến Tân Thủ Văn càng thêm tin tưởng, cho rằng Lục Anh Đường không phải hạng người tham lam, mới càng quyết tâm giúp đỡ.
Nếu ông nhớ không lầm thì khi ấy Tân Kha còn lên tiếng phán đổi, nói rằng Lục Anh Đường không phải ân nhân cứu mạng thật sự.
Nhưng khi ấy Tân Thủ Văn đã một mực cho rằng đó là sự thật, làm sao còn để lời của Tân Kha lọt vào tai?
Ông không chỉ ngắt lời anh ta mà còn quở mắng một trận, dạy rằng sống trên đời không được vong ân phụ nghĩa.
Sau đó… hình như Tân Kha không hề nói lời nào về Lục Anh Đường nữa thì phải?
Mà ông thì vẫn khăng khăng làm theo ý mình, phê duyệt việc rót vốn cho các hạng mục với hai nhà Lục-Hạ, lại còn cho rằng mình đang làm rất tốt.
Không ngờ chính ông mới là người bị Lục Anh Đường quay như quay dế.
Điều đáng tởm nhất là hắn ta còn làm như mình vô tội.
Mặt Tân Thủ Văn đỏ bừng lên vì giận, rít ra từ kẽ răng: “Được, được lắm.
Nếu anh cho rằng chiếm của hời của nhà họ Tân này dễ như vậy thì anh sai rồi”.
“Sao ông lại nói vậy ạ? Từ đầu đến giờ đều là ông tự nguyện giúp đỡ hai nhà Lục-Hạ, cháu và Oanh Oanh chưa từng mở miệng xin xỏ một lời”.
Tân Thủ Văn bất ngờ bật cười, gật gù nói: “Chính xác, đúng là tôi tự nguyện giúp, chính vì vậy…”
Đôi mắt nheo lại sắc lẻm, giọng ông hạ thấp xuống một quãng: “Tôi cũng có thể rút lại bất kỳ lúc nào”.
Lục Anh Đường thoáng biến sắc, hơi cúi đầu, cắn môi nói: “ông Tân ạ, hai nhà Tân-Lục cũng chỉ là quan hệ làm ăn bình thường, mục đích là để kiếm tiền cả thôi.
Ông chọn giúp đỡ nhà bọn cháu cũng vì nhìn trúng tiềm lực của chúng cháu đúng không? Đã vậy thì tại sao lại mất lòng tin chứ? Nhà họ Lục chắc chắn sẽ không khiến ông thất vọng đâu”.
Hắn ta tiếp tục: “Tuy bọn cháu không bằng nhà họ Tân nhưng vẫn làm ăn chân chính, chuyên nghiệp.
Cháu dù không phải người đã cứu ông, nhưng đổi lại làm người hợp tác thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến duyên gặp gỡ giữa chúng ta, đúng không ông?”
Tân Thủ Văn sống trên đời bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp ai mặt dày tráo trở thế này.
Đến nỗi làm đảo điên tam quan của ông.
ông cười khấy: “Hay cho một cái duyên gặp gỡ”.
Trong đôi mắt mờ đục nhưng sâu hoắm của ông, một tia âm u sắc sáo lóe lên.
Dám lừa gạt ông?
Ông sẽ cho tên Lục Anh Đường này biết, cái giá khi trêu vào nhà họ Tân là gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...