“Anh à…”
Mãi đến khi Ngụy Thung đi xa rồi, Tân Như Sương mới dậm chân một cái, giận dổi làm nũng: “Người phụ nữ kia từng đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn vì cô ta mà nạt em? Em mới là em gái ruột của anh mà, anh phải bênh vực em nhất chứ!”
Tân Hách quay đầu, ánh mắt sắc bén rơi xuổng Tân Như Sương đang bất chấp khóc lóc om sòm.
Tân Như Sương lập tức có cảm giác như lâm vào hầm băng, cô ta chợt khựng lại, không dám hớ hé gì nữa.
“Tiếu Sương, chỉ cần là thứ em muốn, anh đều cố gắng chiều theo em, anh cho em môi trường sống tốt nhất, cho em lớn lên trong nhung lụa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thế dựa vào thân phận của mình để muốn làm gì thì làm.
Nếu như sự nuông chiều của anh lại hại em thành một người ngang ngược không biết đúng sai, vậy anh cũng
không ngại rút lại những sự nuông chiều ấy”.
Mặc dù Tân Hách và Tân Như Sương là hai anh em, nhưng họ không sống cùng nhau từ nhỏ.
Tân Hách là con riêng, lúc mẹ mang thai Tân Như Sương thì bị nhà họ Tân tìm đến.
Nhà họ Tân uy hiếp dụ dỗ, muốn cướp Tân Hách khỏi tay mẹ, thẳng thắn nói rằng họ muốn giữ con, không giữ mẹ.
Lúc đó Tân Hách đã sáu, bảy tuổi, từ nhỏ lại thông minh hiểu chuyện, nhà họ Tân không dễ gì khống chế được anh.
Nhưng tiếc rằng lúc lâm bồn mẹ lại khó sinh Tân Như Sương, nhà họ Tân nhân cơ hội đó dần Tân Như Sương về nhà họ Tân, dốc sức chèn ép Tân Hách về nhận tố quy tông.
Nhưng các chi nhà họ Tân biết được việc này nên đã nghĩ trăm phương ngàn kế nhốt Tân Hách lại, để anh không thế về nhà được, thậm chí còn muốn giết chết hẳn.
Tân Hách vì muốn tránh né sự truy sát của người nhà họ Tân, trải qua biết bao gian khổ, nỗ lực tự dựa vào bản thân để từng bước bò lên cao.
Mãi đến tận năm mười sáu tuổi, khi hắn đã gặt hái được thành còng rồi mới dám trở về tìm Tân Như Sương, ra sức cưng chiều cô bé khi ấy mới mười tuổi lên tận mây.
Bấy giờ, Tân Như Sương là động lực để Tân Hách nồ lực, vì muốn cho Tân Như Sương một cuộc sống tốt hơn nên hẳn đã liều mạng phấn đấu, trở thành người ở vị trí cao đến mức nhà họ Tân không với đến được, thậm chí còn đạp nhà họ Tân xuống dưới chân.
Dựa vào nghị lực cùng đầu óc thông minh vượt trội của mình, lại thêm lòng dũng cảm không phải ai cũng có, Tân Hách từng bước một trèo lên ngai vàng đỉnh cao, hắn của hòm nay, cho dù là nhà họ Tân cũng không thể dễ dàng làm dao động được.
Nhưng hẳn không ngờ rằng, nỗ lực liều mạng suốt bao năm qua của mình chỉ vì đế em gái có cuộc sống tốt hơn lại khiến cô ta trở thành người không hiếu chuyện, không tinh tế, trở thành người ngang ngược kiêu căng, thậm chí đã đến mức khiến người khác không thể chấp nhận được…
Nhớ đến những lời nói chanh chua vừa rồi của cô ta, cùng với những câu chuyện nghe được từ miệng Sở Lâm Xuyên, sắc mặt Tân Hách dần trở nên u ám.
Còn Ngụy Thung…
Hắn quay đầu lại, nhìn bóng người đã dần mờ nhạt kia, bàn tay âm thầm siết chặt lại thành nắm đấm.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tân Hách nên đã khiến cảm xúc của Ngụy Thung trở nên hơi không ổn định.
Cả một buổi trưa, cô ấy càn quét mua mua mua khắp các cửa hàng như đang muốn trả thù.
Hạ Phương biết tâm trạng cô ấy đang không tốt nên cũng không cần, trước sau chỉ yên lặng đi theo sau cô ấy.
Mãi đến tận chạng vạng, Ngụy Thung nhận được điện thoại, nói có lãnh đạo muốn mời cô đi ăn cơm.
Ngụy Thung biết là việc liên quan đến việc tuyển sinh, vốn định dân theo cả Hạ Phương, nhưng Hạ Phương lại vỗ vai cô ấy nói: “Tối nay em có hẹn rồi, không đi cùng chị được, chị nhớ uống ít rượu thôi, có việc gì thì lập tức gọi cho em nhé”.
Đúng vậy, tối nay Hạ Phương đã hẹn em họ ăn cơm cùng nhau.
Xem thời gian cũng sắp đến giờ, cô liền lái xe đến gần trường của em mình.
Vị trí của trường học kia có chút xa, nằm ở ngoại ô, nhưng lại rất gần một khu biệt thự xa hoa.
Vậy nên xung quanh trường học không chỉ có một con đường ăn vặt hợp với học sinh, mà còn có những nhà hàng xa hoa đắt đỏ cùng các khách sạn nguy nga.
Hạ Phương đỗ xe ở gần trường rồi đi bộ đến.
Em họ vẫn chưa đi ra, Hạ Phương đội mũ lưỡi trai đứng ở một vị trí dễ thấy gần cổng trường, cô cúi đầu nghịch điện thoại.
Chiếc váy thanh thoát trên người khẽ đung đưa theo làn gió, kết hợp với vóc người hoàn mỹ càng khiến cô trở thành một điểm sáng trước cổng trường, hấp dần không ít ánh mắt người qua đường.
“Bạn học này ơi, cậu học lớp nào vậy? Trước đây mình chưa từng thấy cậu…”, một giọng nói trong sáng vang lên bên tai.
Hạ Phương cúi đầu tiếp tục chơi game, như thể không nghe thấy.
Cậu học sinh kia hơi lúng túng, ho khan hai tiếng: “Bạn học ơi, mình xin sô’ kết bạn với cậu được không?”
Lúc này Hạ Phương mới ý thức được là người này đang nói chuyện với mình.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cậu học sinh mặc sơ mi trẳng có vẻ ngoài điển trai đang đứng trước mặt mình.
“Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, cùng đôi mắt sáng long lanh của Hạ Phương, cậu học sinh kia không kềm được ngạc nhiên, một lúc lâu cũng không nói gì được.
“Đúng vậy bạn học à, câu lạc bộ bọn mình chuẩn bị tố chức một chương trình biếu diễn văn nghệ quy mô lớn, vừa lúc đang thiếu một nữ chính, mình thấy ngoại hình và khuôn mặt của cậu rất phù hợp tiêu chuẩn, nên muốn hỏi thử cậu có hứng thú tham gia hoạt động của bọn mình không”.
Hạ Phương còn chưa kịp trả lời thì đã thấy em họ Chương Tử Lạc nhảy chân sáo chạy về phía mình.
“Chị… Chị tới rồi à…”, Chương Tử Lạc vui vẻ chạy đến trước mặt Hạ Phương, nhìn dáng vẻ siêu ngầu của chị mình thì đỏ mặt, xoắn xuýt bẽn lẽn đưa tay níu áo cô: “Có phải là chờ em lâu rồi không?”
Hạ Phương nhấc mũ lưỡi trai lên, đưa tay ra với Chương Tử Lạc: “Vừa đến thôi, đi ăn cơm nào”.
“Vâng!”, Chương Tử Lạc gật mạnh đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Phương, ánh mắt cô bé nhìn Hạ Phương cực kỳ mê mẩn.
Trong mắt Chương Tử Lạc, từ nhỏ Hạ Phương đã là một tấm gương sáng.
Không chí học cái gì cũng nhanh, mà còn học cái gì cũng giỏi.
Nhất là phương diện âm nhạc và nháy múa.
Lúc trước Chương Tử Lạc chọn học âm nhạc là vì Hạ Phương đã ngẫu nhiên kéo cho cô nghe một bản violin, giai điệu ấy khiến Chương Tử Lạc mê mẩn không thôi, không thể thoát khỏi cảm giác say mê ấy.
Sau đó cô bé lập tức biến thành cái đuôi theo sau Hạ Phương, mỗi lần Hạ Phương kéo violin hay chơi dương cầm, cô đều lén lút nhìn nghe, nhưng vì nhát gan nên chưa từng bảo với Hạ Phương là mình muốn học.
Mãi đến sau này khi Hạ Phương vô ý phát hiện cô bé đang lén nhìn mình chơi violin thì mới cười hỏi: “Em muốn học à?”
Chương Tử Lạc nhỏ bé khi ấy cắn môi, đỏ mặt gật đầu: “Muốn ạ!”
Thế là Hạ Phương dạy cô bé học kéo violin ngay tại chỗ.
Tuy Chương Tử Lạc không thông minh như Hạ Phương, phái bỏ ra rất nhiều thời gian mới học xong bài vỡ lòng, nhưng cô bé rất cố gắng, cứ chậm rãi bước từng bước, học rất nghiêm túc, cho nên nền tảng của cô bé rất tốt.
Sau đó vì đủ lý do mà cô phải chuyển nhà đến Kinh Thành, không tiếp tục theo Hạ Phương học được, đành phái đổi sang học thầy khác, nhưng vì có nền tảng vững chắc nên tiến bộ rất nhanh.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, bởi vì lý do gia đình nên cô bé không làm bài tốt, nhưng cuối cùng vẫn đậu vào học viện âm nhạc ở Kinh Thành này, tổng thể mà nói cũng không phái là quá tệ.
Trong lòng Chương Tử Lạc, Hạ Phương vân luôn tựa như thiên sứ giáng trần.
Mục tiêu của cô bé là theo đuổi hình tượng như Hạ Phương.
Hai chị em dắt tay nhau đến phô’ ăn vặt gần trường, hoàn toàn lơ đẹp cậu học sinh vừa bắt chuyện kia.
Cậu học sinh đứng sững tại chổ, nhìn bóng dáng hai chị em mà bất đắc dĩ bật cười.
Mãi đến tận khi có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: “ồ, đấy không phải là Chương Tử Lạc trong ban violin của chúng ta đấy à?”
Cậu học sinh kia quay đầu lại: “Cậu nói gì?”
“Thì em gái ban nãy đó, đó là Chương Tử Lạc của trường mình, là cô gái thầm mền cậu trong truyền thuyết đó, cậu quên rồi hà?”
Mặt cậu học sinh bổng ửng đỏ, thầm mến… mình?
Nhưng vừa rồi cô ấy không hề liếc mắt nhìn mình lấy một cái mà?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...