Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ 2


Lăng Quân Hạc ngồi trên xe lăn, có vẻ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia đã được chải chuốt cẩn thận, không còn sự chán nản như khi gặp ông ta lúc trước mà là tràn đây sức sống.
Ông ta vốn cao to đẹp trai, lúc này trông ông ta càng thêm tuấn tú tài giỏi.
Dù ông ta đã có tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hồi trẻ Lăng Quân Hạc là một người đàn ông làm điên đảo chúng sinh.
"Cô Hạ." Vừa vào cửa, ánh mắt của Lăng Quân Hạc đã nhìn chăm chú vào.

Hạ Phương.
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Ông tư Lăng."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cứ có cảm giác ánh mắt người này nhìn mình rất lạ.

Không hiểu sao làm cho Hạ Phương có loại cảm giác muốn bỏ chạy, nhưng cũng không phải là chán ghét, cô chỉ muốn bỏ chạy theo bản năng thôi.
"Nghe A Nam bảo, lúc trước ở Giang Lâm cô cũng là người cứu tôi, còn cho tôi viên thuốc cứu mạng, tôi vẫn luôn muốn tự mình đến nhà cảm ơn, khổ nỗi sức khỏe tôi không tiện, nên đã gác lại." Lăng Quân Hạc nở nụ cười ôn hòa, gương mặt đẹp trai kia đã có thêm vài nết nhăn.
"Ông tư Lăng khách sáo rồi, cứu người là bổn phận của thầy thuốc, tôi cũng chỉ tiện tay làm thôi." Hạ Phương mỉm cười nhưng giọng điệu lại lãnh đạm.
Hình như Tư Thành cũng cảm nhận được là Hạ Phương không tự nhiên, anh quay đầu lại thì quả nhiên nhìn thấy Lăng Quân Hạc đang nhìn Hạ Phương với ánh mắt nóng rực, anh nhíu mày luôn.
Nếu như nói tối qua là ảo giác của anh, vậy hôm nay chắc chăn không phải.
Tư Thành khẽ ôm vai Hạ Phương, anh cúi đầu, cưng chiều nhìn cô: "Vừa nãy anh cũng nói bới ông tư Lăng rồi, Phương bảo bối chỉ tiện tay cứu người thôi, không cần khách khí, ông tư Lăng cứ đòi qua..."
Anh ấy đang giải thích hả?
Hạ Phương cười nhẹ: "Ông Tư có lòng rồi."
"Cô Hạ biết y thuật à?" Lăng Quân Hạc khẽ nhíu mày, ánh mắt ông ta nhìn Hạ Phương lại càng cháy bỏng hơn.
Cô ấy...!xuất thân từ gia tộc có truyền thống làm nghề y, năm đó cô ấy là nhà y học trẻ tuổi từng gây chấn động Kinh Thành...
Sao lại trùng hợp thế, Hạ Phương không chỉ có diện mạo giống cô ấy, mà còn biết y thuật.
Lễ nào...
Hầu kết của Lăng Quân Hạc trượt trượt, trong đầu nổi lên ý nghĩ gì đó, nhưng nghĩ đến họ của Hạ Phương, ông ta lại không kìm được siết chặt nắm tay.
Người mà cô ấy lấy năm đó, họ gì ý nhỉ?
Bởi vì khi đó quá tức giận, Lăng Quân Hạc đã chọn lơ đi mọi tin tức liên quan đến cô ấy.

Còn những người bên cạnh biết vảy ngược của ông ta, thì cũng không bao.

giờ dám nhắc đến.
Thế cho nên bây giờ ký ức của ông ta về người đó, chỉ còn lại ở lúc trước khi cô ấy rời khỏi Kinh Thành...
“Khu khụ...!khụ khụ khu..." Kích động một cái là Lăng Quân Hạc lại ho kịch liệt, khuôn mặt đã nhuốm màu năm tháng nhưng vẫn đẹp trai cũng đỏ lên luôn.
"Ông tư Lăng uống chút nước đi." Hạ Phương cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng, cô đi sang bên cạnh rót cho ông ta một cốc nước trong vô thức.
Khi cô định đưa qua thì cô lại ngẩn người rồi đưa cốc nước cho Lăng Nhất Nam.
"Cảm ơn Hạ...!chị dâu." Lăng Nhất Nam vừa vuốt lưng cho Lăng Quân Hạc, vừa nhận lấy cốc nước từ Hạ Phương, sau đó cậu ấy khom người cho Lăng Quân Hạc uống nước.

Lăng Quân Hạc cầm lấy cái cốc rồi uống hai ngụm, đỡ rồi ông ta mới khoát tay: "Tôi không sao, để cô Hạ phải lo lắng rồi."

Hạ Phương rất muốn nói là cô không lo lắng, nhưng Lăng Quân Hạc lại mỉm cười nói thêm một câu: "Cô Hạ học y ở đâu vậy?"
Hạ Phương bị hỏi thì có hơi không hiểu: "Xin lỗi ông tư Lăng, sư phụ tôi đã ở ẩn, không tiện báo tên."
Lăng Quân Hạc cũng không để bụng, ông ta mỉm cười nói: "Tôi đã đường đột mất rồi, khụ khu...!thật sự là mấy năm nay tôi bị bệnh quen rồi, cứ gặp bác sĩ là tôi lại thấy bài xích, nhưng không biết tại sao, tôi lại cảm thấy thân thiết với cô Hạ"
Nghe vậy, Tư Thành nhíu mày sâu hơn.

Nhưng Lăng Quân Hạc lại ngước mắt nhìn Hạ Phương với ánh mắt chân thành: "Có lẽ nào, đây là ông trời đang ám chỉ mạng của tôi chưa tận?”
"Không biết cô Hạ có sẵn lòng chữa bệnh cho ông già ốm đau này không?” Lăng Quân Hạc nói: "Cô Hạ muốn điều kiện gì thì cứ nói...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận