Những tiếng nói bỗng nhiên vang lên khiến Lệ Minh Nhã giật mình.
Cô ta nhìn về phía màn hình lớn vốn đang chiếu bản thiết kế của cô ta, lúc này trên đó xuất hiện sáu màn ảnh, sau mỗi màn ảnh đều có một người đang ngồi.
Những người đó ngồi trong phòng làm việc, một người trong đó là Hạ Phương.
Mà ngoài Hạ Phương, những người khác gần như: đều là người nước ngoài.
À, còn có một người đàn ông trẻ tuổi là người trong nước.
Cậu ta đeo mắt kính gọng đen, trông trẻ tuổi một cách quá đáng, ngồi cùng những người lớn tuổi nước ngoài trông có vẻ khá nổi bật.
Những lời khi nãy đều do mấy người nước ngoài nói bằng tiếng Trung kém cỏi của họ.
Mà lúc này, người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn im lặng cũng cất lời.
“Thiết kế của sếp Phương không chỉ phù hợp với yêu cầu của chủ đề, thậm chí có thêm vào rất nhiều nguyên tố thiết kế rất mạnh bên ngoài chủ đề, có thể nói là một kiệt tác có một không hai.
Theo hiểu biết của tôi, tôi †ừng làm một thiết kế tương tự ở Amphile, bán được hơn ba trăm triệu trong buổi đấu gi
Đúng thế, người nói chuyện là Tân Túc, cũng là nhà thiết kế lễ phục nổi tiếng toàn cầu - Can.
Cậu ta cười khẽ: “Sếp Phương rất ít khi thiết kế lễ phục, nhưng lần nào cũng đều là hàng cao cấp, nếu khách hàng không hài lòng, tôi rất khó tưởng tượng thiết kế thế nào mới có thể thoả mãn yêu cầu của vị khách này”.
Sau đó, mấy nhà thiết kế nước ngoài cũng bắt đầu lên tiếng, không chỉ khen Hạ Phương mà còn nghiêm túc hỏi rốt cuộc Lệ Minh Nhã có biết gì về thiết kế không? Nếu không biết thì đừng sỉ nhục nhà thiết kế.
Họ như muốn nói chỉ cần Lệ Minh Nhã không chấp nhận thiết kế của Hạ Phương thì sau này cô ta sẽ năm †rong danh sách đen của tất cả nhà thiết kế nổi tiếng vậy.
Điều này khiến Lệ Minh Nhã càng khó chịu hơn, cô †a cười châm chọc: “Sao đấy Hạ Phương, cô đoán trước rằng tôi sẽ không thích thiết kế của cô nên mới sắp xếp mọi chuyện rồi à? Mấy người này trông có vẻ đứng ở vị trí rất cao...
“Nhưng cô cho rằng tôi sẽ sợ à?”, Lệ Minh Nhã sa sầm mặt, giọng nói trở nên càng sắc bén và chua ngoa hơn: “Hạ Phương, tôi cho cô biết, tôi là một người chỉ thích nghe lời nói nhẹ nhàng, cô càng dùng những thủ đoạn này ép tôi đồng ý, tôi càng sẽ không dễ dàng khuất phục”.
“Người nhận đơn hàng thiết kế của tôi là cô, cuối cùng người không thể thoả mãn yêu cầu của tôi, không thể hoàn thành thiết kế cũng là cô, cô suy nghĩ xem người ngoài biết chuyện này không ảnh hưởng gì đến tôi cả, nhưng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công việc thiết kế của cô đấy”.
Hạ Phương cười khẽ: “Cô Lệ cứ đùa, tôi nhớ tôi từng nói tối nay tôi có một cuộc họp quốc tế rất quan trọng, mà cô cứ muốn đến xem bản thiết kế của tôi vào lúc này, tôi không thể không dự họp, cũng không thể từ chối yêu cầu của khách hàng là cô.
Vừa khéo hôm nay tôi cũng giảng giải về thiết kế này, cho nên mới sắp xếp cùng một lúc luôn”.
“Tôi để cô Lệ nghe lời nhận xét của nhiều nhà thiết kế như vậy không phải là muốn ép cô đồng ý, dù sao cô làm bản
Lệ cũng biết chất liệu cô muốn rất khó tìm, t: thiết kế này không khó, nhưng muốn biến nó thành thành phẩm thì không hề dễ.
Tôi cũng chỉ muốn chứng minh thiết kế của tôi không tệ, chỉ là không thể phù hợp với yêu cầu của cô Lệ mà thôi, như thế nếu cô Lệ thật sự không thích thì tôi sẵn sàng huỷ đơn”.
Lệ Minh Nhã bị câu nói vô cùng hoàn mỹ của Hạ Phương làm tức giận đến mức đỏ bừng mặt.
Rõ ràng là Hạ Phương gài bẫy cô ta, công khai cuộc trò chuyện của bọn họ dưới tình huống cô ta không biết, còn vờ như mình rất vô tội.
Cô ta giận dữ đưa mắt nhìn về phía Tư Thành, hy vọng Tư Thành có thể dạy dỗ Hạ Phương.
Nhưng từ đầu đến cuối Tư Thành chỉ ngồi im một chỗ, không thèm nhìn Lệ Minh Nhã lấy một cái.
Lệ Minh Nhã vô cùng phẫn nộ, cô ta nghiến răng: “Cô nói thế là mong tôi từ chối bản thiết kế của cô đúng không?”
“Sao có thể?”, Hạ Phương cười khẽ: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận một đơn hàng trị giá cao như thế, đương nhiên là mong có thể làm khách hàng hài lòng, nhưng nếu cô Lệ không hài lòng, chúng tôi cũng sẽ không ép buộc”.
Lệ Minh Nhã nhìn về phía bộ lễ phục xinh đẹp kia, cô ta thừa nhận là cô ta rất thích nó.
Nhưng cô ta không muốn Hạ Phương được như ý.
Cô ta bỗng dưng nhìn về phía kim cương loé sáng trên màn hình.
Lệ Minh Nhã chợt tỉnh táo hơn.
Đúng thế, dù bản thiết kế được thông qua thì sao chứ?
Hạ Phương hoàn toàn không thể tìm ra được nhiều kim cương cao cấp như thế.
Đến lúc đó, chắc chắn cô không thể hoàn thành đúng hạn.
Dù hoàn thành, nếu bị cô ta phát hiện Hạ Phương cắt xén vật liệu, cô ta vẫn sẽ cho Hạ Phương đẹp mặt.
Đến lúc đó cô ta sẽ nghĩ các để Hạ Phương cam tâm tình nguyện đưa bản thiết kế cho mình rồi đi tìm một người khác chế tác, có lẽ sẽ làm ra bộ lễ phục này với giá rẻ hơn, còn có thể nhân cơ hội khiến Hạ Phương mất mặt.
Nghĩ thế, Lệ Minh Nhã cười đắc ý: “Được, đúng là tôi không hiểu về thiết kế, nhưng nếu nhiều bậc thầy cấp thế giới ưu tú đã nói giúp cô, đều cho rằng thiết kế này rất ghê gớm, thì ta tạm thời cũng không có ý kiến gì nữa.
Chỉ mong mười ngày sau, cô có thể làm ra cho tôi một lễ phục hoàn mỹ giống như bản thiết kế.
Thiếu một viên kim cương cũng không được, khác dù là một chút với bản thiết kế cũng sẽ xem là lừa dối khách hàng!”
Lời nói này khiến mấy người bên kia màn hình không hài lòng.
Bọn họ đồng loạt tỏ ý kiến răng khách hàng này quá vô lý.
Thậm chí còn có người định thuyết phục Hạ Phương bán thiết kế này cho họ, nói họ sẵn sàng trả số tiền lớn hơn hai trăm triệu.
Nghe thấy thế, trên trán Lệ Minh Nhã nổi gân xanh, nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hạ Phương mỉm cười trấn an mấy người trước màn hình, cười nói với Lệ Minh Nhã: “Cô Lệ yên tâm, chắc chắn là hoàn thành đúng hạn, bảo đảm cô sẽ hài lòng”.
Nói dễ nghe thật đấy!
Cô ta muốn xem không có kim cương mà cô ta muốn, Hạ Phương sẽ lấy cái gì làm ra váy cho cô ta.
Lệ Minh Nhã vênh váo hống hách rời khỏi LM, lúc lên xe còn không yên tâm gọi điện thoại cho chú kia một lần nữa.
Khi nghe chú nói rằng hai ngày qua thật sự vẫn luôn có người tìm đủ các quan hệ để đặt ông ta kim cương tự nhiên nguyên khối, số lượng đặt hàng gần như còn nhiều hơn cả một năm, nhưng tất cả đều bị ông ta từ chối, Lệ Minh Nhã tỏ vẻ đắc ý.
Hạ Phương, cứ đợi đấy!
Tôi sẽ khiến cô khóc lóc cầu xin tôi, dập đầu xin lỗi với tôi!
Đến lúc đó, tôi xem Tư Thành còn giúp cô kiểu gì.
Sau khi dặn dò chú nhiều lần là đừng nhận đơn hàng này, Lệ Minh Nhã đắc ý trở về nhà.
Còn Hạ Phương thì lại tiếp tục dự họp sau khi Lệ Minh Nhã rời đi.
Nếu đã là cuộc họp giao lưu thì đương nhiên là cần các nhà thiết kế chia sẻ tác phẩm của mình.
Hạ Phương vốn cũng không muốn để Lệ Minh Nhã làm ầm ï trước màn hình, nhưng nếu Lệ Minh Nhã đã muốn đến vào hôm nay thì cô cũng chỉ có thể tương kế tựu kế thôi.
Cũng may kết quả có thể nói là hài lòng.
Cuộc họp kéo dài đến tận mười giờ tối.
Xong việc, Hạ Phương thoát khỏi màn hình, sao chép bản thiết kế đưa cho Tô Tử Ninh, dặn dò ngày mai cô sẽ đích thân đến nhà xưởng để bên đó bắt đầu chế tác.
Xử lý xong, Hạ Phương quay đầu phát hiện Tư Thành đang ngồi tựa trên sofa, chống cằm ngủ quên mất.
Cô thầm thấy ấm áp, đi tới cạnh Tư Thành, nhìn khuôn mặt yên tĩnh và đẹp trai khi ngủ của anh ta, sau đó thì nhìn xuống đôi môi mỏng quyến rũ mím chặt, không nhịn được nín thở, dè dặt đến gầi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...