Bầu không bỗng trở nên hơi căng thẳng và kỳ lạ.
Dẫu sao tối hôm qua đa số người ở đây đều đã nghe tin đồn liên quan đến cô vợ thần bí của người nắm quyền nhà họ Tư.
Đương nhiên cũng biết thân phận của cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường.
Mặc dù cô tự thân cố gắng mà trở thành thiết kế trưởng của LM, nhưng với gia cảnh đó, cho dù trở thành thiết kế trưởng thì thế nào? Nếu như không có ai chống lưng, cô cũng chẳng là gì cả.
Mà hôm nay người có thể tới đây tham gia tiệc mừng thọ của Tư Chính An không giàu thì cũng sang, ai cũng có thân phận không đơn giản, nên đương nhiên sẽ coi thường kiểu người như Hạ Phương.
Cho nên họ không cảm thấy Hạ Phương có thể tặng món quà quý giá gì.
Dẫu sao trong xã hội thượng lưu, tặng quà cho nhân vật có mặt mũi đâu phải cứ đắt tiền là được, còn phải có nội hàm và ý nghĩa, nếu không sẽ rất mất mặt.
Mà một câu nói này của Tư Chính An lại thể hiện đang bảo.
vệ Hạ Phương, nói cho tất cả mọi người biết, cho dù Hạ Phương có tặng đồ rẻ tiền thì ông ấy cũng rất vui vẻ, từ đó chặn họng mọi người.
Ở đây có ai không phải là người sống lâu thành tinh? Họ lập tức nhận ra rõ ràng hôm nay Tư Chính An quyết tâm bảo vệ Hạ Phương.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện họ tham gia góp vui.
Ông cụ Tư mở chiếc hộp dài, bên trong là một trục cuộn tranh.
Lập tức có người cười nói: "Đây là tặng tranh chữ cho ông cụư?"
"Chắc vậy, khắp Giang Lâm này ai không biết ông cụ Tư nghiện sưu tập tranh chữ? Đúng là rất hợp ý".
"Chỉ là chỗ ông cụ Tư còn thiếu tranh chữ quý giá sao? Cô gái này chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, sợ là chẳng tặng được tác phẩm nổi tiếng gì!"
"Dẫu sao cũng xuất thân từ nhà bình thường, không hiểu chuyện cũng không có gì lạ".
Xung quanh bắt đầu nghị luận, cho dù đã nhỏ tiếng nhưng Hạ Phương vẫn nghe được rất rõ ràng.
Tư Chính An nhìn cuộn tranh bên trong, nở nụ cười: "Cô bé này thật có lòng, biết ông già này thích sưu tập tranh chữ".
"Ông nội mau mở ra xem thử thím út tặng gì đi ạ?", Tư Vũ Dao vội vàng giục.
Âu Dương Như Tuyết vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, Hạ Phương là nhà thiết kế hàng đầu của LM, có phải tặng tác phẩm của chính cô ấy không? Bố, bố mau mở ra cho mọi người thưởng thức đi".
Tư Chính An vốn không định mở ra, nhưng hai người này.
lại sợ thiên hạ không loạn, làm ông ấy cưỡi hổ khó xuống.
Ông cụ chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người kia, rồi bảo Tư Thành cùng mở cuộn tranh kia ra.
Cuộn tranh không rộng nhưng lại rất dài, hai người cùng mở ra, bên trong là bức tranh chữ Sơn Thủy Gian vẽ non nước như tiên cảnh, còn có mấy con bạch hạc đang bay múa nghịch nước, bên cạnh viết một dòng chứ nho nhỏ, chữ viết thanh tú bay bổng như hòa cùng một thể với cảnh núi sông, chỉ thoáng qua đã khiến người ta như lạc vào cảnh giới mỹ cảm diệu kỳ.
"Ôi, đẹp quá!", Tư Vũ Dao dẫn đầu cảm thán, sau đó hào hứng đi tới, sờ bức tranh chữ kia: "Đây là thím út vẽ ư?"
Lời này nghe như là đang khen Hạ Phương, nhưng người tỉnh ý đều cảm thấy nhất định bức tranh này không thể nào do.
Hạ Phương vẽ.
Nên lời này của cô ấy lại giống như đang giễu cợt Hạ Phương.
Tư Chính An trầm giọng nói: "Nói linh tinh gì đó?"
Tư Vũ Dao bĩu môi, ấm ức cúi đầu.
"Âu Dương Như Tuyết thấy vậy thì cười tủm tỉm nói: Vũ Dao còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Nhưng bức tranh này đúng là nhìn rất đẹp, em dâu đúng thật có lòng, biết bố thích thứ này nên khẳng định tốn không ít công sức mới mua được nhỉ?"
Vừa nói, có người hiểu về tranh chữ tiến lên đón lấy, nhìn tranh, người nọ kích động kêu: "Đây, đây là bước danh họa của Diêu Tự Dữ?"
"Đây, đây đúng là bút tích thật..", người nọ kích động đến.
†ay cũng run rẩy.
"Tôi không phải đang năm mơ chứ? Khi còn sống có thể.
tận mắt nhìn thấy tranh chữ của thầy Diêu Tử Dữ, đây đúng là, đúng là vinh hạnh cả đời", vừa nói người nọ vừa móc kính lúp ra, mong ngóng tìm ra kết quả.
"Đồng lão tiên sinh, ông nói đây là bản gốc danh họa của Diêu Tử Dữ ư?", bên cạnh có người nghỉ ngờ hỏi.
Vị Đồng lão tiên sinh này cũng si mê tranh chữ, chỉ là tuổi tác hơi lớn, đã hơi lãng tai, lại thêm hiện tại đang có bức danh họa khiến ông cụ si mê ở đây nên chẳng thể nghe được âm thanh bên cạnh nữa.
"Không thể nào! Diêu Tử Dữ là bậc thầy tranh sơn thủy hiện đại trong nước, ông ta luôn hành tung bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi, số lượng tranh vẽ không nhiều lại vô giá, vốn chẳng ai có thể mua nổi", có người lập tức phản bác.
Sau đó bên cạnh có người phụ họa: "Nghe nói viện bảo tàng quốc gia muốn trưng bày tác phẩm của Diêu Tử Dữ mà cũng không mua được, cô ta chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, cho dù có tiền cũng biết đi đâu mua?"
Đúng vậy, Diêu Tử Dữ là bậc thây cấp thế giới, đã quy ẩn nhiều năm, tác phẩm của ông ấy không nhiều, có bị chép lại cũng chỉ hơn mười hai mươi bức thôi, hơn nữa còn rất hiếm hoi, đã sớm bị giới siêu giàu ở các nước trên thế giới cất giữ hết rồi".
"LM cũng coi là một công ty đa quốc gia lớn, nhà thiết kế và họa sĩ cũng coi như cùng nghề, chẳng biết chừng Hạ Phương đúng là có cơ duyên quen biết Diêu Tử Dữ lão tiên sinh nên mới có được bức danh họa này?", có người đúng về phía Hạ Phương.
Nhưng người nọ lại lập tức bị mọi người bác bỏ.
"Thiết kế trưởng của LM cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, ông không hiểu thì đừng nói lung tung, nhà thiết kế và họa sĩ có thể cùng một cấp bậc sao?"
"Sao Diêu Tử Dữ lão tiên sinh có thể quen cô ta? Khi ông ấy thành danh, cô ta còn chưa ra đời đó!"
"Không biết là cô ta tìm người hay là tự mình vẽ phỏng theo nữa đây? Nhìn cũng tàm tạm, nhưng hàng giả là hàng giả, sao cô ta có thể tặng người ta được?”
"Tôi từng nhìn thấy bản gốc bức tranh này trên tỉ vi, không thể không nói bät chước rất giống, thoáng qua thì thật là không khác bản gốc.
Nhưng tranh này mới như vậy, không thể nào là thật".
"Không thể giả được, tranh của Diêu lão tiên sinh dễ sao chép như vây sao, vậy thì còn gọi gì là tuyệt thế danh họa nữa?"
"Con dâu mới lần đầu tặng quà bố chồng lại tặng một bức.
tranh giả, làm sao có chuyện này được".
"Quả nhiên là nhà nghèo hẹp hòi thiển cận, nếu cô ta thật sự tặng được bức tranh này, tôi sẽ ăn cả cái ly rượu đang câm trên tay".
Nghe những lời này, Hạ Phương cười, nhìn lướt qua mọi người xung quanh, lại lạnh nhạt nhìn Tư Chính An.
Tư Chính An vốn đang tươi cười đã biến thành nổi giận.
Ông ấy nắm chặt bức tranh, đang muốn lên tiếng, lại nghe Hạ Phương lạnh lùng nói: "Cha thích bức tranh này không?”
Tư Chính An nhìn đôi mắt sáng trong đơn thuần của Hạ Phương, cuối cùng dẫn lại lửa giận trong lòng, nặn ra một nụ cười với con dâu: "Thích, đương nhiên là thích rồi.
Con đúng là có lòng hơn thăng nhóc A Thành kia nhiều, ha ha..."
Tư Thành lại như không nghe thấy những lời dị nghị của những người xung quanh, cười nhạt nói: "Phương cưng thật sự rất có lòng, biết được cha tổ chức mừng thọ, cô ấy đã chọn trong kho rất lâu mới chọn được bức tranh này, cho dù là ngụ ý của bức tranh hay là giá trị của tác phẩm đầu rất thích hợp để tặng mừng thọ cha".
Tư Chính An cúi đầu, nghiêm túc thưởng thức bức tranh trong tay, mới đầu chỉ thoáng qua thì cũng thấy không tệ lắm, nhưng lúc này ông cụ càng xem càng rung động, càng xem càng thấy đẹp.
Lại thêm Hạ Phương và Tư Thành vẫn luôn mặt mày dửng dưng đứng đó, ông đã biết bức tranh này tuyệt không tầm thường, lúc này cười to: "Ha ha, bạch hạc chúc thọ, ngụ ý sống lâu trăm tuổi, đúng là rất thích hợp.
Nhưng tôi lại càng thích bản thân bức tranh này!"
Lời này lại khiến mọi người bắt đầu nghị luận.
Hạ Phương lại cười: "Vậy là cha tinh mắt, không như ai đó, không phân biệt được thật giả"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...