“Cục cưng à, việc này..”, lời nói của Tư Thành khiến Tiết Lan Hâm nhíu mày, rõ ràng những chuyện này đến quá bất ngờ, khiến bà không kịp phản ứng.
Bà đã chuẩn bị sẵn sàng để từ bỏ Hạ Thị rồi.
Hạ Thị rất quan trọng với bà, nhưng Hạ Phương quan trọng hơn.
So với Hạ Thị, bà ấy cảm thấy để con gái mình sống vui vẻ một chút là quan trọng nhất.
Không ngờ con gái và con rể đã chuẩn bị xong mọi thứ vì bà.
Tiết Lan Hâm nhất thời không biết phải bày tỏ tâm trạng của mình thế nào.
Hạ Phương cười dịu dàng: “Mẹ yên tâm, mọi chuyện đều đã có con và Tư Thành lo, mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được.
Dù sao sau khi tiếp nhận Hạ Thị vẫn cần phải xử lý rất nhiều chuyện”.
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt con gái và con rể, Tiết Lan Hâm cũng nở nụ cười.
Dù sao đi nữa, nếu con gái đã chuẩn bị cho bà rồi thì bà chỉ cần cố gắng bình phục, không để con gái thất vọng thôi.
Chỉ nghĩ đến việc Hạ Thị mà bà luôn mong ngóng, có nằm mơ cũng muốn trở về sắp quay về tay mình.
Cuối cùng cơ thể yếu ớt của bà cũng khoẻ hơn được một chút, có thể đi làm chuyện mình thích một lần nữa.
Tiết Lan Hâm lập tức kích động và vui vẻ không nói nên lời.
“Hai đứa không lừa mẹ chứ?”, sau một thoáng kích động, Tiết Lan Hâm lại nhíu mày: “Chuyện của Hạ Thị phức tạp thế nào, mẹ hiểu rõ hơn hai đứa nhiều, thật sự dễ giải quyết như thế sao?”
Triệu Lệ Chi ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì cũng cau mày.
Khó khăn lắm bà ta mới ném Hạ Thị sắp phá sản đi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe Hạ Phương và Tư Thành nói những phiền phức kia đều đã được giải quyết rồi?
Nếu thật sự có thể giải quyết dễ dàng như thế thì chẳng phải là bà ta chịu thiệt thòi lớn sao?
Chuyện mà bà ta cho là rất phiền phức, bọn họ lại nói răng đi chỉ là chuyện nhỏ?
Bà ta bắt đầu thấy hối hận rồi, có phải bà ta làm sao rồi không?
Nếu không chuyển nhượng cổ phần của Hạ Thị, có phải bọn họ thật sự vẫn có cơ hội để Hạ Thị vực dậy một lần nữa như những gì Hạ Khánh Dương nói không?
Đương nhiên Hạ Phương cũng nhìn ra nét mặt của Triệu Lệ Chỉ, cô khế thở dài: “Phiền phức thì đúng là có, mẹ cũng biết mà, ông lão Hạ Khánh Dương kia khiến Hạ Thị trở nên rắc rối vô cùng, vì chuyện nhà họ Tần, bọn họ đã gây ra rất nhiều chuyện không có tính người, có án kiện ở tất cả các bộ phận có liên quan.
Chuyện này không thể giải quyết bằng tiền được, cũng may Tư Thành vẫn có tiếng nói ở Giang Lâm, có thể giúp giải quyết một vài vấn đề.
Còn về những chuyện khác...”
Hạ Phương nhíu mày: “Dù rất phiền phức nhưng con và Tư Thành nghĩ cách, vẫn có thể giải quyết được, chỉ là cần chút thời gian thôi”.
Tiết Lan Hâm nhất thời đau lòng: “Con bé này, con cố ý an ủi mẹ đúng không? Hạ Thị bây giờ hỗn loạn như thế, những phiền phức đó sao có thể giải quyết bằng tiền được, con nói thật cho mẹ biết, nếu thật sự tốn quá nhiều công sức, lãng phí sức người sức của thì thôi, Hạ Thị là chấp niệm của mẹ, nhưng mẹ đã từ từ buông bỏ rồi, mẹ không cố chấp với nó đến thế nữa đâu”.
Hai ngày qua Tiết Lan Hâm đã suy nghĩ rất nhiều, bà ấy không có cách nào giải quyết được vấn đề của Hạ Thị, bà ấy không muốn làm phiền Hạ Phương và Tư Thành, cho nên bà ấy đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Tư Thành bật cười: “Mẹ, đây là chuyện của mấy người trẻ chúng con, mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều, tập trung dưỡng bệnh, chúng con không phải trẻ con, nếu thật sự không xử lý được thì sẽ không cố đâu”.
Lúc này Tiết Lan Hâm mới gật đầu: “Tư Thành, vất vả cho con rồi, Hạ Phương còn nhỏ, lỗ mãng không hiểu chuyện, sau này cần con trông nom con bé nhiều hơn”.
“Chẳng lẽ đây không phải niềm vinh hạnh của anh ấy à?”, Hạ Phương cười nói: “Mẹ, mẹ đừng đánh giá thấp con gái của mẹ thế được không?”
Tư Thành cũng cười: “Đúng đó, đây là vinh hạnh người khác muốn cũng không có được, mẹ, con rất quý trọng niềm vinh hạnh này”.
Nghe Tư Thành gọi mẹ thuận miệng như thế, Hạ Phương cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng tâm trạng của Tiết Lan Hâm lại rất thoải mái, Tư Thành không chỉ trẻ tuổi còn có triển vọng, lại thương con gái bà như thế, đây là điều mà bà chưa bao giờ nghĩ tới.
Cuộc đời này, người bà lo lắng nhất chính là Hạ Phương.
Lúc trước thấy Hạ Phương cưới bừa một người, bà giận đến mức ăn không ngon ngủ không yên, sợ Hạ Phương gửi gắm sai người.
Bao năm qua, bà luôn cố gắng muốn con gái có cuộc sống tốt hơn, để cô có thể lớn lên tự tin, khoẻ mạnh và vui vẻ, nhưng rõ ràng sau khi bà ngã bệnh, những chuyện bà làm lúc trước hoàn toàn không thể bảo vệ được con gái.
Vốn cứ tưởng cho Hạ Phương ra nước ngoài là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng sau khi thấy con gái về nước, dáng vẻ lột xác thay đổi thành một người khác kia của cô khiến Tiết Lan Hâm biết là bà vẫn thất bại rồi.
Hạ Phương không sống vui vẻ và đơn giản ở nước ngoài như bà nghĩ, ngược lại cô còn trở thành một cô gái mạnh mẽ.
Ít nhất khoảng thời gian này, Hạ Phương cho Tiết Lan Hâm một cảm giác mạnh mẽ đến mức không gì không làm được.
Đương nhiên bà mong con gái có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng bà biết rõ cái giá phải trả là gì.
Bà rất đau lòng.
Cũng may Tư Thành là một người đáng để gửi gắm.
Hình ảnh cả nhà Tiết Lan Hâm, Hạ Phương và Tư Thành gắn bó khiến Triệu Lệ Chi cảm thấy nhói hết cả mắt.
Bà ta cực kỳ ghen tị, chỉ muốn tiến lên xé rách khuôn mặt hạnh phúc của Tiết Lan Hâm.
Tất cả những thứ này vốn nên thuộc về bà ta.
Bà ta vẫn luôn ảo tưởng đợi Hạ Oanh Oanh cưới Lục Anh Đường, bà ta sẽ giống như Tiết Lan Hâm bây giờ, mẹ hiền con thảo, cả nhà vui vẻ.
Bà ta chỉ cần yên lặng hưởng thụ năm tháng tốt đẹp, đợi Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường sinh cho bà một đứa cháu ngoại...
Nhưng bà ta không ngờ vì Hạ Phương trở về nước mà tất cả kế hoạch tốt đẹp đều bỗng dưng thay đổi.
Vốn cho rằng chỉ cần ngăn cản Hạ Phương cưới Lục Anh Đường, sau đó gả cho cậu chủ nhỏ hung hăng của nhà họ Tư thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Nhưng Hạ Phương lại hoàn toàn làm sai kế hoạch của bọn họ, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế, khiến bọn họ trở thành dáng vẻ như hôm nay.
Nghĩ đến những gì mình gặp phải, sau đó thấy Hạ Phương và Tư Thành hạnh phúc ngọt ngào, Tiết Lan Hâm mỹ mãn hạnh phúc, Triệu Lệ Chi nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhịn lại.
Sau khi Triệu Lệ Chỉ rời đi, Tiết Lan Hâm không nhịn được.
kéo tay Hạ Phương truy hỏi: “Cục cưng, con nói mẹ nghe, rốt cuộc tình hình của Hạ Thị là thế nào?”
Hạ Phương nhìn đồng hồ, cười nói: “Mẹ đừng vội, bây giờ con còn chuyện khác phải làm, đợi con xử lý xong rồi sẽ từ từ nói với mẹ nhé, được không?”
Tiết Lan Hâm có thể nói gì được?
Chỉ có thể nhìn Hạ Phương và Tư Thành rời đi một cách bí ẩn, còn bà thì không làm được gì, chỉ có thể ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi.
Cũng không phải là không làm được gì, dù sao...!Hạ Phương đã nói, Hạ Thị sẽ nhanh chóng quay về tay bà,
với dáng vẻ hỗn loạn của Hạ Thị bây giờ, đến khi trở lại, bà vẫn sẽ tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp và xử lý.
Nghĩ thế, Tiết Lan Hâm bỗng lên tinh thần, đứng dậy thay quần áo xuống lầu rèn luyện sức khoẻ.
Bà phải nhanh chóng khoẻ lại, chỉ như thế mới có thể quay về trạng thái cuộc sống như cũ mà bà muốn.
Mà lúc này, sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Phương và Tư Thành lập tức phân công hợp tác, một người đi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần cuối cùng, còn một người thì...!đi tới nhà họ Hạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...