Hạ Phương không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn Sở Lâm Xuyên, chờ anh ấy lên tiếng.
Dù gì thì anh ấy cũng là người phụ trách của công ty.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, mọi người đều bàn tán về quan hệ giữa Sở Lâm Xuyên và Ngô Bội Bội không bình thường, Hạ Phương chỉ muốn biết sự thật.
Sở Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu rồi nhìn Ngô Bội Bội đang mang vẻ mặt đáng thương, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Anh vẫn không hiểu nổi tại sao anh hai lại thích người phụ nữ như vậy.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể giữ cô ta lại nữa.
Còn việc...thông báo chuyện này cho toàn mạng, vẫn phải thông báo cho anh hai trước một tiếng.
Sở lâm Xuyên nói: “Chân tướng sự việc đã rõ ràng, Ngô Bội Bội, cô khiến tôi rất thất vọng.
Thân là một sinh viên hàng đầu tốt nghiệp UCL, tôi luôn cho rằng cô sẽ là hy vọng mới cho tương lai của công ty.
Khi cô đề nghị nhận đơn hàng của bà Lưu, tôi đã hoàn toàn ủng hộ cô.
Tôi nghĩ cô có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nhưng cuối cùng cô lại cho tôi kết quả này..."
"Quan trọng là ngay cả chuyện đã vỡ lỡ thì cô vẫn trốn tránh trách nhiệm và đổ lỗi cho người khác", Sở Lâm Xuyên hít sâu một hơi, có vẻ rất khó chịu với hành động của Ngô Bội Bội.
"Tôi chính thức thông báo rằng cô đã bị LM sa thải, tất cả các công ty trực thuộc LM sẽ không bao giờ tuyển dụng cô nữa.
Ngày mai tôi sẽ tổ chức đại hội cổ đông để quyết định có thông báo cho toàn mạng hay không”.
Nói xong, Sở Lâm Xuyên quay sang nhìn Hạ Phương: “Sếp Phương, cuộc thi vẫn tiếp tục chứ?”
Hạ Phương nhướn mày: "Tất nhiên rồi".
Ngoại trừ Ngô Bội Bội, tất cả mọi người đều trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi xem một màn kịch lớn như vậy, tâm tình của mọi người trở nên khá nặng nề.
Đặc biệt là Lâm Thư Nhã, cô ta đã cố gắng nói đỡ cho Ngô nhưng khi nhìn thấy kết cục của Ngô Bội Bội thì bắt đầu lâm vào.
hoảng loạn.
Cô ta sợ lỡ như Hạ Phương ôm hận, cho rằng cô ta luôn bảo vệ Ngô Bội Bội nên xử lý luôn một thể, ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô thì sao?
Lâm Thư Nhã mất tập trung, sau đó gân như không chú ý đến điều gì.
Ban đầu nhóm của họ do Ngô Bội Bội làm nhóm trưởng, còn cô ta là fan của Ngô Bội Bội, lúc nào cũng bảo vệ Ngô Bội Bội.
Nhưng bây giờ Ngô Bội Bội lại có kết cục như vậy, thế là cô ta đã lập tức mất chỗ chống lưng.
Mặt khác, hai người còn lại trong nhóm của cô ta trước đây luôn bị Ngô Bội Bội chèn ép, hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng.
Bây giờ Ngô Bội Bội đã bị sa thải,
cuối cùng họ cũng có thể lấy bản thảo mà họ thiết kế trong khoảng thời gian này ra, mắt lấp lánh như nhìn thấy ánh sáng và hy vọng vậy.
Không ngoài dự đoán, tác phẩm của nhóm Tô Tử Ninh đạt giải nhất, được chọn để sản xuất thành bộ sưu tập mùa hè.
Ngoài ra, tác phẩm của hai người ở nhóm Ngô Bộ cũng được chọn.
Nhìn chung, kết quả thi đấu lần này khá ổn.
Ít nhất thì Hạ Phương cũng đã nhìn trúng một tác phẩm ưng ý.
Trước khi kết thúc, cô cũng nhắc nhở mọi người rằng thiết kế phải dựa vào trái tim, hãy tỉnh táo và nhớ rõ ý định ban đầu, đừng bao giờ xử lý vấn đề một cách mù quáng.
Tác phẩm của mỗi người là độc nhất.Mọi người đều có quyền bảo vệ tác phẩm của mình,cũng không thể ăn cắp chất xám của người khác.
Đây là phẩm chất cơ bản nhất của một nhà thiết kế.
Nghĩ đến Ngô Bội Bội, mọi người đều hít sâu một hơi.
Tô Tử Ninh trở về văn phòng, mở tập tranh trên tay ra.
Khi nhìn thấy tác phẩm của mình từng bị Ngô Bội Bội sao chép, trong mắt cô ấy đã ươn ướt.
Quả nhiên Hạ Phương đã biết tất cả, chị ấy cũng In tác phẩm của mình ở mặt sau, là để nhắc nhở bản thân hay nhắc nhở người khác?
Dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng biết Hạ Phương không hề phớt lờ hay để mặc cô ấy bị ức hiếp, trái tim như được mật ngọt lấp đầy.
Đặc biệt là cảnh Hạ Phương chỉ mất ba mươi giây để sửa lại video giám sát, thật sự rất ngầu!
Tô Tử Ninh cầm điện thoại di động gọi điện cho anh trai, vui vẻ kể cho anh mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Nghe thấy tiếng cười lười biếng ở đầu giây bên kia, 'Tô Tử Ninh vô cùng vui vẻ, tiếp tục luyên thuyên về việc Hạ Phương tốt bụng như thế nào, còn bảo nếu có cơ hội nhất định phải dẫn anh đi gặp cô ấy.
Người đàn ông ở bên kia nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng: "Đương nhiên, anh cũng muốn được gặp thiết kế trưởng tựa như thần tiên trong miệng em một lần..."
"Anh chắc chắn cũng sẽ thích chị ấy! Anh à, sếp Phương thực sự là cô gái mạnh mẽ, xuất chúng, xinh đẹp và khí chất nhất mà em từng thấy, hahaha, chị ấy vẫn còn rất trẻ nữa..."
Tô Tử Ninh không ngừng nói về Hạ Phương, người đàn ông ở đối diện cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn chăm chú lắng nghe.
Họp xong, Hạ Phương không trở về văn phòng mà đi thẳng đến bệnh viện.
Dạo này sức khỏe của mẹ đã tốt hơn rất nhiều nên có lẽ sẽ sớm được xuất
Bây giờ Hạ Phương có thể trở về Kinh Thành được
Nhưng bên phía hai người Tân Túc và ông cụ Tư đều còn một số việc chưa giải quyết xong.
Nên cô có thêm thời gian ở lại Giang Lâm để chăm sóc mẹ.
Vừa bước đến cửa phòng bệnh, cô đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Hạ Phương nheo mắt hỏi hộ lý ngoài cửa: "Có chuyện gì vậy? Ai đã đến đây?"
Hộ lý cúi đầu: "Bà Hạ từng đến, nhưng bà ấy đã đi rồi.
Chỉ là...lúc rời khỏi đây, tâm trạng của bà ấy không tốt lắm..."
Triệu Lệ Chỉ!?2
Bà ta còn dám tới đây sao?
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm lại, cô mở cửa phòng bệnh bước vào.
thấy mẹ đang năm trên giường, mắt nhăm lại trông rất mệt mỏi.
Hạ Phương đau xót, bước nhẹ vào rồi đặt đồ ăn vừa mua lên bàn, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con có mua đồ ăn nhẹ, mẹ có muốn dậy ăn chút không?”
Nghe được giọng nói của Hạ Phương, Tiết Lan Hâm vội mở mắt ra, trong mắt hiện lên một chút lo lắng và hoảng sợ: "Tiểu Phương, sao con lại đến đây?"
“Con nhớ mẹ nên mới tới đây”, Hạ Phương cẩn thận đỡ bà dậy để nâng giường lên, nhưng Tiết Lan Hâm lại từ chối.
"Bây giờ mẹ ổn rồi, con không cần lo lắng cho mẹ", Nói xong, bà ấy ngồi dậy, bất an hỏi: "Con đến lâu chưa?”
"Mới đến thôi ạ', Hạ Phương mở hộp đồ ăn nhẹ trong †ay rồi nói tiếp: "Mẹ ăn gì đó trước đi? Bữa tối phải đợi một lát nữa..."
Tiết Lan Hâm khẽ gật đầu, thở ra một hơi nhẹ nhõm, buông xuống tất cả phiền muộn rồi cười nói: "Ừ, đã lâu rồi mẹ chưa ăn đồ ăn vặt cục cưng mua”.
Hạ Phương lấy đồ ăn nhẹ ra đút cho Tiết Lan Hâm, cũng tự gắp cho mình vài miếng.
Cô mỉm cười, trong mắt có chút lo lắng: "Vậy thì mẹ ăn nhiều một chút"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...