Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ 2


Ngô Bội Bội không biết Hạ Phương bảo cô ta đưa bản thiết kế làm gì.

Trên đường đi gặp bà Lưu, cô ta vẫn luôn do dự không biết có nên gửi cho cô không, lỡ như cô bắt bẻ khuyết điểm trong thiết kế của cô ta để chê trách cô ta thì sao?
Hoặc là Hạ Phương cảm thấy thiết kế của cô ta đẹp, muốn nhân cơ hội sao chép!
Nhưng lỡ như Hạ Phương muốn thêm nó vào các tác phẩm xuất sắc để tham gia buổi phát hành của quý này thì sao?
Ngô Bội Bội cảm thấy rất băn khoăn, một mặt sợ Hạ Phương gây bất lợi với mình, mặt khác lại sợ bỏ lỡ cơ hội.

Mãi đến khi gặp Trương Hồng Mai, cô ta hơi lo lắng giao bản thiết kế ra, sợ sẽ bị đuổi về một lần nữa.

Thì chợt thấy đôi mắt gần như luôn híp lại của Trương Hồng Mai thoáng chốc mở to gấp mấy lần.

Ngay cả khuôn mặt to vừa đỏ vừa sưng kia cũng lộ vẻ mừng rỡ và kích động, bà ta giật lấy bản thiết kế trong tay Ngô Bội Bội, nghiêm túc quan sát từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nắm lấy tay Ngô Bội Bội: “Cô Ngô! ”
Ngô Bội Bội thầm thấy căng thẳng, dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, cùng lắm trở về kể lể với Sở Lâm Xuyên một chút là được.

Nhưng hành động này của Trương Hồng Mai vẫn khiến cô †a cảm thấy lo lắng.

“Cao thủ, cô đúng thật là cao thủ”, Trương Hồng Mai vui đến mức gần như nói chuyện không trôi chảy: “Thiết kế của cái váy này thật sự quá tuyệt với, dù chỉ nhìn bản thiết kế, tôi cũng có thể tưởng tượng được khi mặc nó lên người sẽ đẹp đến mức nào.


Quá đẹp! Đây mới chính là chiếc váy mà tôi mong muốn, là lễ phục trong mơ của tôi”.

“Chắc chắn cô là con giun trong bụng tôi, có thể vẽ ra hình dáng mà tôi nghĩ trong đầu một cách hoàn mỹ, tôi thật sự rất thích chiếc váy này, tôi chọn nó, mong cô nhanh chóng làm ra, tôi rất chờ mong được mặc thử nó.


Hôm qua Trương Hồng Mai bị Hạ Phương đánh một trận, vốn dĩ đang rất tức giận.

Sau khi về nhà còn bị Lưu Đại Hải mắng cho một trận, nói cô ta không hiểu chuyện, nói chuyện cư xử không chú ý tình huống, không có chừng mực.

Còn nói cô ta đắc tội với khách hàng lớn đến từ Kinh Thành, nếu đơn hàng này thất bại, rất có thể nhà họ Lưu sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản, đến lúc đó đừng nói là lễ phục của LM, dù mấy trăm tệ tiền tiêu vặt cũng chẳng có.

Trương Hồng Mai cảm thấy rất uất ức, khóc cả đêm đến mức sưng cả mắt.

Sáng sớm bị Ngô Bội Bội đánh thức, cô ta vốn đang rất giận dữ, muốn trút giận lên người Ngô Bội Bội.

Nhưng ai ngờ Ngô Bội Bội thường ngày vẽ rất xấu, hôm nay lại mang tới một thiết kế xinh đẹp tuyệt vời khiến bà ta phải sáng mắt lên, Trương Hồng Mai chẳng những không tức giận mà tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều, không khỏi khăn Ngô Bội Bội một lúc.

Hơn một tháng qua, Ngô Bội Bội vẫn luôn chịu đựng đủ loại đả kích từ Trương Hồng Mai, người phụ nữ này lúc nào cũng luôn miệng rác rưởi, vô dụng, cái quái gì thế này, đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy lời khen ngợi không chút keo kiệt thế này, khiến cô ta thoáng ngây người.

“Cô Ngô, lúc trước là tôi không đúng”, thấy Ngô Bội Bội cứng đờ người không nói gì, Trương Hồng Mai sợ Ngô Bội Bội sẽ không vui, không đưa váy cho mình, cô ta cười khẽ rồi nói: “Tôi không nên nghỉ ngờ bản lĩnh của cô, tôi rất hài lòng với chiếc váy này, mong cô sử dụng chất liệu tốt nhất để hoàn thành nó một cách hoàn mỹ giúp tôi”.

Trương Hồng Mai dù gì cũng là người sống trong giới thượng lưu mười mấy năm, cô ta cũng không chỉ biết la lối khóc lòng, mà còn biết nói chuyện khách sáo nữa.

Ngô Bội Bội lấy lại tinh thân, cười khẽ: “Bà Lưu cứ đùa, có thể làm cho bà hài lòng là vinh hạnh của tôi.

Mỗi một sản phẩm của LM đều xứng đáng với thương hiệu của nó, mong bà yên tâm vì điều này, chúng tôi sẽ cắt may hoàn mỹ dựa theo thiết kế”.

Nhưng khi cúi đầu nhìn bản thiết kế trong tay, khuôn mặt Ngô Bội Bội chợt trở nên vặn vẹo.

Trong lòng cô ta hiểu rõ mình làm cách nào để vẽ ra bản thiết kế này.

Cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân là người ưu tú nhất, có triển vọng và xuất sắc nhất trong nhóm người mới lần này, nhưng vì đơn hàng của Trương Hồng Mai, cô ta bắt đầu thấy nghi ngờ bản thân.


Hôm nay càng! không biết phải nói thế nào hơn.

Cuối cùng cũng được sự tán thành của Trương Hồng Mai, hoàn thành đơn hàng này, cô ta vốn nên vui vẻ, nhưng lúc này nghe thấy lời khen ngợi của Trương Hồng Mai, cô ta lại không cười nổi.

Trong tiếng khen ngợi không ngừng của Trương Hồng Mai, Ngô Bội Bội mang theo thiết kế của mình lên xe.

Trên đường về công ty, cô ta lại rơi vào ngõ cụt một lần nữa.

Mãi tới khi về đến dưới lầu công ty, nâng mắt nhìn toà nhà cao tầng xa hoa kia, cô ta nhăn mắt nói với bản thân tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của cô ta, cô ta chỉ bị Trương Hồng Mai chọc giận đến mức não có vấn đề, nên mới tạo ra những bản thiết kế trước đây như thế.

Thiết kế trước mắt vốn dĩ cũng là một trong những ý tưởng của cô ta, chỉ là lúc trước cô ta vẫn luôn không vẽ nó ra mà thôi.

Cho nên không có vấn đề gì cả.

Nghĩ vậy, Ngô Bội Bội yên tâm thoải mái xuống xe, nở nụ cười tự tin quay về phòng làm việc.

“Bội Bội, hôm nay về sớm thế?”, vừa vào phòng làm việc, Lâm Thư Nhã đã cười chào hỏi cô ta: “Tâm trạng tốt thế, bản thiết kế sửa đổi mới nhất được đồng ý rồi à?”
Ngô Bội Bội vuốt mái tóc dài, hơi cúi đầu cười dịu dàng: “Thư Nhã, cô vẫn tinh tế như trước đây, tôi còn chưa nói gì mà cô đã nhận ra rồi à?”
“Wow, thật à?”, Lâm Thư Nhã kích động đứng lên: “Thế thì tốt quá, đơn hàng này không chỉ được Giám đốc coi trọng mà Sếp Xuyên cũng hỏi tới mấy lần đấy, nghe nói lần này Sếp Phương trở về định mở một buổi đào tạo cho tất cả nhà thiết kế chúng ta, trong buổi đào tạo có thể sẽ lấy đơn hàng này làm ví dụ, vì nó vốn rất khó!
“Nếu thế thì thiết kế của cô sắp được Sếp Phương dùng làm ví dụ ưu tú rồi?”, Lâm Thư Nhã nói rất to, toàn bộ người trong phòng làm việc đều nghe thấy.

“Buổi sáng tôi gặp sếp Phương ở cửa thang máy, cô ấy có bảo tôi gửi bản thảo cho cô ấy, nhưng việc này cũng không chứng tỏ được gì, cho nên chuyện còn chưa xác định thì đừng nói lung tung! ”
Ngô Bội Bội đang thấy vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt lại xua tay, cố ra vẻ nghiêm túc: “Hơn nữa khoảng thời gian này tôi chỉ tập trung hoàn thành đơn hàng này, so sánh thì mọi người đầu có tác phẩm xuất sắc để giới thiệu, chắc chắn mọi người cũng sẽ có phần”.


“Vậy chín mươi chín phần trăm là cô rồi! Sếp Phương cũng không bảo chúng tôi đưa bản thảo! ”, Lâm Thư Nhã tỏ vẻ hâm mộ.

Không ít người trong phòng làm việc đều đứng dậy nhân cơ hội bắt chuyện với Ngô Bội Bội, đủ lời khen ngợi kéo đến.

Đương nhiên cũng có không ít người cau mày tỏ vẻ khinh thường.

Khoảng thời gian này Ngô Bội Bội làm đủ trò trong phòng làm việc, dáng vẻ õng ẹo kia khiến rất nhiều người không hài lòng.

Mấy lời cô ta nói hôm nay nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng rõ ràng là đang khoác lác còn gì?
Ngay cả khiêm tốn cũng dối trá đến thế, người như vậy ai mà thích cho được?
Nhưng nếu sếp Phương thật sự bảo Ngô Bội Bội đưa bản thảo thì không phải đã nói rõ Ngô Bội Bội này thật sự có chút bản lĩnh à?
Lúc trước rõ ràng còn thấy cô ta bị khách hàng kia chọc giận đến mức đầu bốc khói, trở về phòng làm việc lúc nào cũng nổi giận, mắng bà Lưu kia một trận.

Sao chỉ trong nháy mắt bản thảo đã được thông qua rồi?
Điều này khiến mọi người phải suy nghĩ sâu xa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận