Sau khi nói nhỏ với Hạ Phương xong, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đi vào trò chuyện với ông cụ một lúc.
Dù ông cụ không quan tâm đến bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất kiên nhẫn.
Sau đó, Tư Thuỵ Lan bưng cháo trắng và một vài món ăn kèm lên, nhiệt tình đút cho ông cụ.
Ông cụ nói mệt, chỉ giữ Hạ Phương lại, đuổi hết những người khác ra ngoài.
Ba anh em bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi.
Trong phòng làm việc của Tư Trường Thịnh, sắc mặt ba anh em rất khó coi.
Tư Thuỵ Mai đen mặt nói: “Anh cả, anh nói xem Tiết Phi này có đáng tin cậy không?”
Tư Thuỵ Lan hờ hững cất lời: “Hai người đừng quên cô ta là do Tư Thành mời đến”.
“Tôi đã điều tra rồi, quan hệ giữa Tư Thành và Tiết Phi cũng không quá phức tạp, e rằng Tiết Phi này chẳng có bao nhiêu bản lĩnh cả, chỉ ỷ vào việc mình có chút thành tựu ở phương diện khác nên ra ngoài lừa gạt người khác thôi”, Tư Trường Thịnh sờ cằm, ánh mắt sắc bén.
“Nhưng dù thế, cô ta cũng là do Tư Thành tìm tới, bây giờ ông cụ chỉ tin tưởng cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến chúng ta.
Cô ta muốn giúp Tư Thành chẳng phải quá dễ dàng sao? Trông chờ vào việc cô ta lấy được sự tin tưởng của ông cụ giúp chúng ta thì có vẻ không thực tế”, Tư Thuỵ Mai cắn răng.
Bọn họ vốn đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, nghĩ cách khiến ông cụ mất trí nhớ, đợi đến khi ông cụ tỉnh lại sẽ ra vẻ mấy anh em họ vô cùng hiếu thảo.
Đến lúc đó chắc chắn ông cụ sẽ rất cảm động, từ đó những chuyện tiếp theo đều sẽ rất đơn giản.
Vì đồng lòng đối ngoại, tránh người ngoài là Tư Thành chiếm đoạt toàn bộ gia sản của ông cụ, mấy anh em trước giờ không hợp nhau cũng bắt đầu đoàn kết lại.
Tư Thành là kẻ thù lớn nhất của bọn họ, chỉ cần loại được Tư Thành, thì mấy anh em họ có tranh giành thế nào cũng sẽ dễ giải quyết hơn.
Nhưng bọn họ có tính toán thế nào cũng không ngờ sau khi tỉnh lại, ông cụ thà rằng tin tưởng người ngoài là Hạ Phương cũng không muốn để tâm đến bọn họ, càng khỏi nói đến chuyện cảm động.
Bọn họ vẫn luôn đề phòng Tư Thành, nhưng không ngờ lại để Hạ Phương gây thêm rắc rối.
“Nôn nóng làm gì? Không phải đại sư Lạc đã nói là đừng hành động thiếu suy nghĩ rồi, thông báo với ông ấy bất cứ lúc nào, ông ấy sẽ dựa theo tình huống cụ thể ra sáng kiến cho chúng ta à”.
Tư Thuỵ Lan gật đầu: “Cũng phải, tôi liên hệ với đại sư Lạc trước, trước lúc đó, chúng ta chỉ có thể xem Tiết Phi có cố gắng hay không thôi”.
Bà ta nói tiếp: “Hai ngày tiếp theo chúng ta phải cố gắng ở bên cạnh phục vụ ông cụ một ngày ba bữa, tăng cảm giác tồn tại, không thể ngồi im chờ chết được”.
“Cô Tư nói đúng”, Tư Trường Thịnh tiếp lời: “Việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải cố gắng để ông cụ tin tưởng, hơn nữa càng nhanh chóng càng tốt”.
Ba anh em nhanh chóng nhất trí, hơn nữa còn chuẩn bị phân công hợp tác.
Trước khi đi, Tư Thuỵ Lan nhìn chằm chằm Tư Trường Thịnh: “Anh cả, anh nhớ kỹ thoả thuận trước đây của chúng ta đấy”.
Tư Trường Thịnh hất cằm: “Cô tư cứ yên tâm, cô muốn tiền, tôi muốn quyền, nhu cầu của chúng ta không có mâu thuẫn”.
Tư Thuỵ Lan đáp: “Đương nhiên như thế là tốt nhất, nếu chúng ta đấu tranh nội bộ thì chỉ có người khác được lợi thôi.
Nhưng anh cũng nên giữ chữ tín, nếu không cuối cùng không ai lấy được gì đâu”.
Tư Trường Thịnh nhìn Tư Thuỵ Lan bằng ánh mắt sắc bén, bà ta cười mỉm, tao nhã đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Tư Trường Thịnh, ông ta nheo mắt, ánh mắt sắc bén và u ám, sau đó còn hừ lạnh một tiếng: “Không biết điều!”
Ở bên kia, Hạ Phương ngồi trên ghế bập bênh cạnh ông cụ Tư, nhìn ông bằng khuôn mặt không chút cảm xúc.
Ông cụ bị nhìn đến mức hơi hoang mang, không vui khẽ mắng: “Ánh mắt cô thế này là sao? Là con dâu của tôi, trông nom phục vụ tôi mấy ngày trong lúc tôi bị bệnh thì thế nào? Cô uất ức lắm à?”
Hạ Phương cười giả tạo: “Thế này không phải uất ức thì còn gì là uất ức nữa?”
“Cô… cô thật sự dám nói mình uất ức à? Nhóc Tiết, tôi cho cô biết, tôi còn chưa thừa nhận cô là con dâu đâu, cô không chăm sóc tôi đàng hoàng thì tôi sẽ bảo Tư Thành đổi người khác”.
Tư Thành vô cùng ưu tú, dù ở Giang Lâm hay Kinh Thành cũng đều có rất nhiều phụ nữ tranh nhau muốn sinh con cho anh.
Với thân phận, địa vị, nhan sắc và vóc dáng của anh, bảo đảm sau khi Hạ Phương rời đi, cô sẽ không tìm được người đàn ông thứ hai ưu tú như Tư Thành.
Ông cụ Tư cho rằng mình đe doạ như thế thì dù không sợ, Hạ Phương cũng sẽ có chút kiêng dè mà biết điều hơn, đối xử tốt với ông hơn một chút, không ngờ…
Hạ Phương bật cười: “Không bằng chúng ta thử xem ông bảo anh ấy đổi người khác nhanh hơn hay tôi bảo anh ấy không thèm nhìn mặt ông nhanh hơn nhé?”
“Cô… cô… cô… Cái đồ bất hiếu này!”, ông cụ Tư tức đến mức giậm chân, nếu không vì sức khoẻ không cho phép, e rằng ông cụ đã nhảy xuống giường đánh Hạ Phương rồi.
Hạ Phương vẫn ung dung ngồi tại chỗ lắc lư, không giống đang phục vụ bệnh nhân một chút nào, trông giống như đến hưởng thụ hơn.
Ông cụ Tư gào thét như thế vẫn không ảnh hưởng gì đến cô, chỉ có thể quay mặt đi, tức giận lầm bầm: “Cô… Cô đợi đó cho tôi, đợi tôi khoẻ lại rồi xem tôi có để ý đến cô không!”
Hạ Phương: Xin đừng để ý đến tôi, cảm ơn.
Đúng rồi, Tư Thành cũng sẽ cảm ơn ông.
Có điều thấy dáng vẻ quá tức giận của ông cụ, cô chỉ đành nhịn không nói ra lời.
Nếu không e rằng phải dùng đến thuốc hoạt huyết tim cấp tốc mới có thể ổn định lại sức khoẻ cho ông cụ.
Cô không muốn lãng phí thuốc.
Vì hợp tác với tiết mục của anh em nhà họ Tư, Hạ Phương bảo Tư Thành tiếp tục bận rộn, vờ như không biết ông cụ đã tỉnh lại.
Dẫu sao Tư Trường Thịnh cũng đã dặn dò với Hạ Phương rồi, nói khoảng thời gian này Tư Thành rất bận, ông cụ còn mất trí nhớ, tạm thời đừng nói chuyện này với Tư Thành.
Hạ Phương rất “biết điều” không nói với Tư Thành, chỉ bảo anh cứ lo làm việc, đừng trở về nhà cũ.
Còn cô thì tạm thời ở lại đây mấy ngày, sẽ không trở về.
Vừa khéo cô có mấy ngày để bình tĩnh lại, làm quen với việc ngủ một mình.
Cô vừa mới quyết định giữ khoảng cách với Tư Thành rồi.
Nếu bây giờ về nhà, chắc chắn cô sẽ không thể từ chối việc để Tư Thành ngủ cùng, dù sao bả vai đó, mùi hương đó đều rất hợp gu cô.
Nào ngờ Tư Thành biết chuyện mấy hôm nữa sẽ không được gặp Hạ Phương thì khó chịu đến mức không có tâm trạng họp tiếp.
Mà hậu quả của việc anh không có tâm trạng là nhân viên cấp dưới đều run lẩy bẩy, trong phòng họp không ai dám thở mạnh.
Đêm đó, Tư Thành vốn định lén đến nhà cũ gặp Hạ Phương, nhưng trước khi đi lại nhận được một cuộc điện thoại, anh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ đành bảo Tiêu Minh chuẩn bị xe, đi tới cửa sông Trừng.
Cửa sông Trừng là chỗ tiếp giáp giữa thành phố Lộc Đảo bên cạnh Kinh Thành và nước láng giềng.
Thành phố Lộc Đảo nằm ở biên giới, vì có một con sông Trừng chảy qua, còn giáp biển, vị trí địa lý rất vượt trội, cho nên trong thành phố có rất nhiều người đến từ các nước khác nhau, là một đô thị thương mại quốc tế cấp thế giới.
Sông Trừng chảy thẳng tới nước W ở bên cạnh, mà nước W là một nước phát triển về thiết bị quân sự.
Tư Thành vừa khéo có một lô hàng được vận chuyển từ nước W đến đây, theo kế hoạch sẽ đến chỗ khách hàng trong vòng ba ngày, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không may là sau khi hàng đến cửa sông Trừng thì bị đội canh gác cửa sông chặn lại.
Một ngày một đêm trôi qua, cấp dưới của anh vẫn đang thương lượng với bên kia nhưng không có kết quả.
Vì không chậm trễ việc lớn, Tư Thành chỉ có thể tự mình đi một chuyến để gặp cấp trên của đội canh gác kia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...