Không đợi Hạ Phương và Tiết Vân Thâm thông báo, Tư Trường Thịnh đã là người đầu tiên chạy vào.
“Bố, cuối cùng bố cũng tỉnh lại rồi, tốt quá…”, Tư Trường Thịnh kích động lao tới trước giường của ông cụ, nước mắt đầm đìa.
“Sau hơn một năm, cuối cùng bố cũng đã tỉnh lại, con biết là ông trời sẽ không phụ lòng con mỗi ngày cầu nguyện và không ngừng cố gắng, chắc chắn bố sẽ ngày càng đỡ hơn”.
“Tốt quá…”, Tư Trường Thịnh vừa khóc vừa nắm lấy tay ông cụ Tư.
Ông cụ Tư hừ lạnh, lầm bầm: “Anh là ai? Tôi còn chưa chết đâu, anh khóc cái gì?”
Tư Trường Thịnh vốn đang bị bản thân làm cảm động đến mức rưng rưng nước mắt nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Hạ Phương ở bên cạnh miễn cưỡng hỏi một câu: “Ông cụ, ông không nhận ra ông ấy sao?”
“Không phải anh ta gọi tôi là bố à?”, ông cụ Tư cau mày liếc Tư Trường Thịnh, tỏ vẻ chê bai: “Sao tôi có thể có một đứa con trai già như vậy được? Các người bắt tay nhau lừa tôi để thừa kế gia sản của tôi đúng không?”
Câu trả lời này khiến Tư Trường Thịnh trước giường quên cả khóc, ngạc nhiên trợn to mắt, kích động nói: “Bố… Bố… không….
Không nhớ con ư?”
Sau đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Hạ Phương: “Tiết thần y, chuyện gì thế này?”
Hạ Phương sờ cằm: “Tôi cũng vừa mới xác định chuyện này, khi nãy ông cụ tỉnh lại hỏi tôi và bác sĩ Tiết là ai, tôi chỉ thấy hơi nghi ngờ, nhưng từ thái độ của ông ấy với ông thì có lẽ là ông ấy bị mất trí nhớ”.
“Mất… Mất trí nhớ?”, Tư Trường Thịnh kích động đến mức đứng bật dậy, trên khuôn mặt ngạc nhiên và đau khổ lại chứa đựng sự đắc ý và kích động khó phát hiện ra.
Hạ Phương gật đầu: “Đúng vậy”.
“Nhưng mà tình trạng của ông ấy lúc trước không phải rất tốt à? Sao bỗng dưng lại mất trí nhớ được?”, Tư Trường Thịnh sa sầm mặt, bắt đầu chất vấn Hạ Phương.
Hạ Phương đáp: “Tôi cũng rất muốn biết trong mấy ngày tôi không đến, các người đã cho ông cụ Tư ăn cái gì”.
“Tiết thần y nói thế là sao? Chẳng lẽ cô cho rằng chúng tôi muốn hại bố mình?”, dứt lời, ánh mắt Tư Trường Thịnh trở nên sắc bén: “Tôi bỏ ra một tỷ mời cô đến là để cô chữa bệnh cho bố tôi, bây giờ cô chẳng những không thể chữa khỏi hoàn toàn mà xảy ra vấn đề còn đổ tội cho người nhà họ Tư chúng tôi nữa?”
“Tiết thần y Phi chưa từng thất bại như lời đồn lại là một người xảy ra vấn đề là bắt đầu đổ tội như thế à?”
Lúc này, Tư Thuỵ Mai cũng đi vào từ bên ngoài, cất giọng giễu cợt: “Thì ra truyền thuyết chưa từng thất bại của Tiết thần y được giữ bằng cách này? Ha ha, đúng là khiến người ta bất ngờ đấy”.
Dứt lời, Tư Thuỵ Mai cũng lao tới trước giường, kích động nhìn ông cụ Tư đã ngồi thẳng trên giường: “Bố, cuối cùng con cũng trông được đến ngày bố tỉnh lại rồi, ông trời có mắt, hu hu, con rất sợ sau này sẽ không còn được gặp lại bố nữa…”
Ông cụ Tư sa sầm mặt: “Cô chắc chắn cô là con gái tôi chứ? Có đứa con nào nguyền rủa bố chết không? Xúi quẩy!”
Ông cụ Tư nói chuyện không chút nể nang, vừa cất lời đã tràn đấy khí thế, ai tới sẽ mắng người đó.
Tư Thuỵ Mai bị nói đến mức trợn mắt há mồm, không nói được dù là một chữ.
Tiết Vân Thâm cau mày, định làm người hoà giải: “Cậu cả, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn chăm sóc cho ông cụ, chuyện này không liên quan đến Tiết thần y.
Nếu không nhờ có cô ấy thì với bản lĩnh của tôi, hoàn toàn không có cách khiến ông cụ tỉnh lại”.
Nghe thấy thế, Tư Trường Thịnh hừ lạnh: “Vân Thâm, nhà họ Tư và nhà họ Tiết có quen biết nhau, tôi cũng luôn rất khen ngợi cậu.
Tôi biết cậu là bạn của chú sáu, mà Tiết Phi là người được chú sáu mời tới, cậu giúp chú sáu tôi cũng có thể hiểu.
Nhưng chuyện này liên quan đến mạng sống và sự an toàn của bố tôi, tôi hy vọng cậu sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình”.
Tiết Vân Thâm không ngờ Tư Trường Thịnh trước đó còn cung kính với Hạ Phương như muốn thờ cúng cô lại trở mặt vào lúc này, anh ta giận dữ nói: “Cậu cả, ông nói thế là có ý gì? Danh tiếng của Tiết thần y rõ ràng như thế, cô ấy có bản lĩnh thật sự hay không tất cả mọi người đều biết”.
“Chúng tôi cũng tin tưởng cô ta thật sự có bản lĩnh, nhưng cậu xem cô ta làm bố tôi thành thế nào rồi? Nói thì dễ nghe lắm, cô ta chắc chắn sẽ chữa khỏi, còn lấy của tôi một tỷ, bây giờ lại trả tôi một người bố bị mất trí nhớ…”
Dứt lời, Tư Trường Thịnh tức giận phất tay: “Cậu có biết mất trí nhớ là một chuyện đau đớn đến mức nào với một người lớn tuổi không? Bố đáng thương của con…”
Sau đó, Tư Trường Thịnh đứng trước giường, nhìn ông cụ Tư với vẻ uất ức: “Bố… bố thật sự không nhớ ra chúng con sao? Con là Trường Thịnh, là con trai cả của bố đây”.
“Con trai cả?”, ông cụ Tư cau mũi: “Ý anh là tôi vẫn còn mấy đứa con trai khác à?”
Tư Trường Thịnh thoáng sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: “Bố có ba người con trai, ba cô con gái, con là anh cả, người này là em ba, em tư đã đi chuẩn bị cháo cho bố ấm bụng rồi, em hai và em sáu một người sống ở nước ngoài, một người thì bận rộn công việc trong nước, tạm thời không thể về”.
“Ông đây đã bệnh sắp chết rồi mà hai đứa con bất hiếu kia còn không biết về à?”, ông cụ Tư hừ lạnh: “Sinh chúng ra còn không bằng sinh quả trứng gà”.
“Thật ra chú sáu rất quan tâm bố, nhưng chú ấy là con riêng của bố, từ nhỏ lớn lên bên ngoài nên oán trách bố, vẫn luôn không chịu về nhận lại bố, chú ấy từng nói cả đời cũng sẽ không trở về nhà họ Tư, cho nên…”, ngoài mặt Tư Trường Thịnh ra vẻ nói chuyện giúp Tư Thành, nhưng mỗi câu đều có ý nói Tư Thành bất hiếu.
“Thế mà gọi là quan tâm à?”, ông cụ Tư tức đến mức đỏ bừng mặt: “Tôi thấy nó muốn chọc tôi tức chết thì có.
Khụ khụ, khụ khụ…”
“Bố, bố vừa tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, uống chút nước nóng cho nhuận họng đi, đừng tức giận”, Tư Thuỵ Mai vội vàng bưng một cốc nước đặt sát miệng ông cụ, đút cho ông cụ mấy ngụm nước, thấy sắc mặt ông ấy dễ nhìn hơn một chút mới nói tiếp.
“Bố, bố cũng đừng trách chú sáu, từ nhỏ chú ấy không lớn lên ở nhà họ Tư, không có tình cảm gì với bố và chúng con, bây giờ không tới cũng không có gì lạ.
Bố đừng nghĩ nhiều, chẳng phải vẫn còn con, anh cả và cô tư sao?”
Tư Trường Thịnh gật đầu: “Đúng đó bố, hơn một năm qua bố hôn mê bất tỉnh, cô ba và cô tư rất thường về nhà trông bố, tìm bác sĩ ở khắp nơi đến chữa trị cho bộ”.
“Anh cả mới là vất vả nhất”, Tư Thuỵ Mai khẽ thở dài: “Một năm qua, một mình anh cả gánh vác cái nhà này, còn phải xử lý việc ở công ty, quản lý rất tốt những dự án kia, bảo đảm cho công ty được vận hành bình thường, mỗi ngày còn sẽ đến đây tán gẫu trò chuyện với bố, bố xem anh ấy đã gầy đi nhiều rồi kìa”.
Ông cụ Tư nhìn hai anh em kẻ xướng người hoạ với ánh mắt nghi ngờ: “Các người thật là con của tôi, thật sự quan tâm tôi như lời các người nói à?”
Tư Trường Thịnh đáp: “Bố, sự quan tâm của mấy anh em con với bố có trời đất chứng giám.
Chúng con không mong muốn gì, chỉ mong bố có thể sớm ngày bình phục, nhà họ Tư chúng ta không thể không có bố được”.
Hạ Phương đứng một bên lạnh lùng nhìn hai anh em này diễn, cuối cùng cũng biết mục đích của Tư Trường Thịnh.
Lúc trước lấy lòng đủ kiểu lôi kéo cô, có lẽ chỉ vì chuẩn bị cho ngày hôm nay chứ gì?
Lén lút thêm thứ gì đó vào thuốc của ông cụ Tư là muốn sau khi tỉnh lại ông cụ Tư sẽ bị mất trí nhớ, không xác định được thật giả, chẳng phải hai người xuất hiện bên cạnh ông cụ đầu tiên là bọn họ nói gì cũng đúng sao?
Chỉ cần bọn họ ra vẻ quan tâm, hiếu thảo, thì tài sản làm gì còn đến lượt Tư Thành và cậu hai nữa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...