Gần như cả tối cô bé đều ôm món quà Hạ Phương tặng, thích đến mức không nỡ buông tay.
Sau đó thì vừa ngắm đồ chơi vừa kéo lấy tay Hạ Phương, quấn lấy cô dạy cô chơi, nói với cô những thứ đó là cái gì.
Cô bé hoàn toàn bỏ rơi mẹ ruột là Nguỵ Thung sang một bên, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn ngồi bên cạnh Hạ Phương.
Nguỵ Thung cảm thấy mình rất tổn thương.
Vốn dĩ khó khăn lắm mới trở về một chuyến, muốn gần gũi với con gái hơn, nhưng con bé thì hay rồi, chỉ vì mấy món quà nhỏ đã bị Hạ Phương mua chuộc, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không cần.
Nguỵ Thung trốn một góc tự kỷ, uất ức nhìn con gái đang vui quên lối về với Hạ Phương, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Lần này trở về không ở lâu hơn được à?”, mẹ Nguỵ ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Thung.
Nguỵ Thung lập tức ngồi thẳng người dậy: “Vâng, Phương cưng vẫn còn có việc, lát nữa sẽ trở về thành phố”.
“Con bé có việc thì con cũng có việc à?”, mẹ Nguỵ nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Con cũng biết Kha Kha sẽ nhớ con, nhưng vì mãi không gặp được con nên không còn muốn thân thiết với con nữa rồi, còn không biết về nhà nhiều hơn với con bé đi?”
Nguỵ Thung khẽ thở dài: “Mẹ, con biết mà, khi nào rảnh con sẽ thường xuyên trở về, mẹ yên tâm”.
“Mẹ thì muốn con đừng có về, ha, điều kiện tiên quyết là phải có người cần con”, mẹ Nguỵ nói xong thì trợn mắt tỏ vẻ xem thường.
Nguỵ Thung: … Hay lắm, cô lại bị chê bai rồi.
“Mẹ, mẹ yên tâm, chắc chắn Phương cưng của con sẽ không bỏ rơi con đâu”, vì tránh mẹ lại nhắc đến chuyện coi mắt, Nguỵ Thung vội vàng chuyển chủ đề.
“Mẹ không biết bây giờ em ấy lợi hại như thế nào đâu, không chỉ khám bệnh cho nhà giàu ở Kinh Thành còn cưới chồng ở đó rồi, sau này sẽ định cư ở đó, con cũng có người bầu bạn rồi”.
Nguỵ Thung vốn muốn nói với mẹ sau này Hạ Phương ở Kinh Thành, cô ấy sẽ không cô đơn nữa.
Nhưng không ngờ trọng điểm mẹ chú ý hoàn toàn không phải Hạ Phương sống ở đâu, mà là….
“Nếu mẹ nhớ không lầm thì Tiểu Phương chỉ mới hai mươi mấy thôi nhỉ??”
Nguỵ Thung vẫn chưa kịp nhảy số, gật đầu một cái, sau đó thì cô ấy bắt đầu thấy hối hận.
“Ha, con xem con đi, chị em tốt mới hai mươi mấy tuổi đã tìm được đối tượng kết hôn rồi, con còn mặt mũi nói nữa? Có phải con cảm thấy con còn trẻ, còn đáng yêu, hoàn toàn không sợ không tìm được đàn ông đúng không? Con thật sự cho rằng mình chỉ mới mười tám tuổi sao?”
Nguỵ Thung: Cô sai rồi, bây giờ trốn còn kịp không?
Mẹ Nguỵ hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội chạy trốn, bà tiếp tục châm chọc: “Đã ba mươi mấy tuổi rồi còn không biết khiêm tốn một chút, suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu con nghe lời khuyên của mẹ, kết hôn với một trong mấy người kia thì bây giờ đã có cuộc sống hạnh phúc rồi, đâu đến mức để người khác lựa chọn như bây giờ? Lan Hoa nhà bên cạnh từng ly hôn mà năm ngoái còn tái giá rồi, bây giờ sinh được một thằng bé mũm mĩm, mẹ con bé hôm nào cũng khoe khoang với mẹ, con thì sao? Chỉ khiến mẹ mất mặt thôi!”
Nguỵ Thung hất cằm phản bác: “Con là vũ công đẳng cấp thế giới đấy, con còn có một đứa con gái đáng yêu, con không xứng đáng để mẹ đi khoe khoang à?”
“Con còn biết mình đã sự nghiệp thành công, có một đứa con gái à? Vậy tại sao con còn đặt hết tâm tư vào sự nghiệp đã thành công kia? Con có biết mấy năm qua con gái mình muốn có bố mẹ ở bên cạnh đến mức nào không?”
Nguỵ Thung: …
Cô thật sự nợ con gái rất nhiều.
Mẹ Nguỵ: “Con không chịu tính toán thì sau này cứ đợi hối hận đi, Kha Kha đang lớn lên từng ngày, gia đình không trọn vẹn sẽ khiến con bé thiếu thốn tình cảm, con không suy nghĩ cho mẹ, không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho con bé”.
Nguỵ Thung không nói gì nữa, cô ấy cúi đầu, dù hiểu nỗi lo lắng của mẹ, nhưng cô không thể thuyết phục bản thân sống tạm bợ.
Đây là một cuộc trò chuyện không có câu trả lời, một chủ đề không thể nào hoà thuận, hai bên không có điểm chung, cô có nói nhiều thêm cũng là vô nghĩa.
“Bà ngoại mau nhìn này, cháu biết chơi xe trượt rồi…”, Nguỵ Kha chơi cùng Hạ Phương trong sân một lúc thì bỗng dưng trượt xe trượt bản giới hạn màu hồng của cô bé đến bên cạnh mẹ Nguỵ.
Mẹ Nguỵ lập tức bị thu hút sự chú ý: “Ôi chao, Kha Kha của chúng ta giỏi quá, mới một lát đã biết chơi rồi sao?”
Nguỵ Kha nghiêm túc gật đầu, nhìn mẹ Nguỵ bằng đôi mắt sáng trong: “Chị Phương Phương cũng nói là cháu rất giỏi, hì hì, chắc chắn là do con học múa cùng mẹ từ nhỏ nên mới có khả năng thăng bằng giỏi như vậy”.
Nghe thấy câu này, trái tim bị tổn thương của Nguỵ Thung lập tức được vỗ về.
Cô ấy cảm động tiến lên ôm lấy con gái: “Đúng là con gái cưng của mẹ, khoảng thời gian này mẹ không có ở nhà, con có chăm chỉ luyện tập không?”
“Đương nhiên là có rồi, con còn học được một điệu múa mới muốn múa cho mẹ xem, nhưng mẹ mãi không thấy về”, giọng nói non nớt của cô bé mang theo chút uất ức và trách móc.
Nguỵ Thung vô cùng áy náy: “Là mẹ không tốt, sau này chắc chắn mẹ sẽ thường xuyên về, được không?”
“Không được lừa con”, cô bé nhìn chằm chằm Nguỵ Thung.
Nguỵ Thung đưa tay tới: “Không lừa con, chúng ta ngoéo tay nhé”.
Thấy quan hệ của hai mẹ con tạm thời hoà thuận hơn, Hạ Phương khẽ thở dài: Đúng là không dễ dàng.
Nguỵ Thung không dễ dàng gì, cả mẹ và con gái cô ấy cũng thế.
Mang thai trước khi cưới tuy không phải ý định của Nguỵ Thung, nhưng cô ấy đã trả giá rất nhiều vì đứa bé này, nhưng cô ấy còn có thứ mình muốn theo đuổi, khó tránh khỏi sẽ bỏ quên đứa trẻ.
Đây là một chuyện rất khó cân bằng, Hạ Phương đang suy nghĩ nếu sau này cô có con thì sẽ thế nào?
Sau khi suy nghĩ, Hạ Phương bèn quyết tâm phải tiếp tục giữ khoảng cách nhất định với Tư Thành, không thể có suy nghĩ tuỳ tiện xảy ra quan hệ với anh.
Dù sao bây giờ cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, chưa thể mang thai sinh con được.
Mang thai sẽ mất rất nhiều sức lực, còn phải nghĩ cách bảo vệ sự an toàn của đứa bé nữa.
Sau khi sinh ra càng cần phải dạy dỗ và yêu thương nhiều hơn.
Càng nghĩ Hạ Phương càng cảm thấy chuyện này không thế vội vàng được.
Lúc này Tư Thành đang bận rộn xử lý công việc tại trụ sở chính ở Kinh Thành chợt rùng mình một cảm.
Cảm giác như kiểu mình bị ai nghĩ đến, thậm chí như bị rắn độc cắn một cái…
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, không khỏi nhìn một vòng trong phòng họp.
Vì thế bầu không khí vốn căng thẳng nặng nề trong phòng họp càng trở nên khẩn trương hơn.
Mấy quản lý cấp cao đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.
Tư Thành thầm nghĩ phải xử lý hết tất cả công việc, nghĩ ai dám làm phiền anh, làm chậm trễ không cho anh về sớm ôm hôn bế vợ, anh sẽ khiến người đó phải khó chịu.
Nhưng không biết rằng lúc này người vợ mà anh nhớ nhung đang nghĩ làm sao để ra ngủ riêng với anh để giảm bớt hành động thân thiết giữa hai người, tránh cho cô mất khống chế ngủ với Tư Thành.
Dù sao trông Tư Thành cũng ngon như thế…
“Reng… Reng…”
Điện thoại của Hạ Phương đột nhiên reo lên, là Tiết Vân Thâm gọi tới.
“Cô Hạ, không xong rồi, ông cụ bỗng dưng phun ra máu, tim ngừng đập đột ngột… Tôi… Tôi đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không thể ổn định được”.
Nhịp tim dừng đột ngột?
Hạ Phương nheo mắt: “Trước hết anh làm theo những gì tôi nói, ổn định sức khoẻ của ông cụ, tôi sẽ đến ngay”.
“Được… Được…”, Tiết Vân Thâm cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy căng thẳng.
Lúc đầu Hạ Phương cho rằng là ông cụ sắp tỉnh lại nên cố ý tạo vấn đề cho Tiết Vân Thâm gọi cô đến.
Nhưng khi đến nhà họ Tư mới biết chuyện này không đơn giản như thế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...