Khi khúc nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay nổ ra như sấm.
Bao trùm toàn bộ trung tâm thể thao, thậm chí có người còn hoan hô đến lạc cả giọng.
Một hình ảnh mà Chương Tử Lạc không bao giờ dám mơ đến.
Cô rụt rè hạ đàn xuống, sững người đứng trên sân khấu suốt mấy chục giây.
Đến khi thấy Hạ Phương ở dưới vừa đứng dậy vỗ tay vừa giơ ngón cái, cô bé mới hoàn hồn, nở nụ cười ngọt ngào rồi cúi đầu cảm ơn.
Người được mời đến tham dự lễ hội âm nhạc phần lớn đều là người sành nhạc hoặc những nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu, ai nấy đều có định nghĩa riêng về âm nhạc cũng như quan điểm cá nhân độc đáo.
Tràng pháo tay nồng nhiệt này đã là một sự công nhận và khích lệ to lớn dành cho Chương Tử Lạc.
Điều mà cô bé không ngờ mình sẽ làm được.
Mãi cho đến khi đi xuống sân khấu, được cô dạy đàn ôm vào lòng, cô bé cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại.
“Giỏi quá Tử Lạc ơi! Cô biết em làm được mà! Đúng là không khiến cô thất vọng!”.
Vị này chính là Hội trưởng Hiệp hội Violin, Đồng Minh Dư, không chỉ là thầy dạy riêng được trường học mời đến hướng dẫn cho Chương Tử Lạc mà còn nhận cô làm học trò, ngày thường vô cùng quan tâm săn sóc, có thể nói là thầy tốt bạn hiền.
“Em cảm ơn cô!”, Chương Tử Lạc nở nụ cười sung sướng, giang tay ôm chầm lấy đối phương.
“Ngoan lắm.
Không hổ là học trò giỏi của cô, không nhìn ra đây lần đầu tiên lên sân khấu luôn”, Đồng Minh Dư liên tục vỗ vai cô bé, trong mắt tràn đầy ý cười.
Chương Tử Lạc đỏ mặt, cúi đầu nói: “Dạ, may mà có chị của em đến động viên nữa, bằng không chắc em vẫn còn sợ”.
“Là người chị họ mà em hay khen đến tận mây, từng dạy em học đàn khi bé đó sao?”, Đồng Minh Dư vuốt cằm, nở nụ cười có phần xấu xa: “Cô ấy đang ở đâu? Đã đến Kinh Thành rồi thì dẫn cô đến gặp mặt chứ hả?”
Chương Tử Lạc ngẩn ra, gãi gãi đầu: “Vậy tối nay cô rảnh không ạ? Để em mời chị ấy đi ăn cơm”.
“Đương nhiên là rảnh rồi, em mau hỏi đi”, Đồng Minh Dư lộ ra nụ cười hài lòng.
Từ những gì Chương Tử Lạc nói, có thể dễ dàng nhận ra chị họ của cô bé là một thiên tài violin.
Đồng Minh Dư không chỉ là Hội trưởng Hiệp hội violin mà còn đảm nhiệm luôn chức Phó hội trưởng Hiệp hội Âm nhạc.
Hiện nay Hiệp hội violin đang xảy ra rất nhiều tranh đấu nội bộ khiến vị trí của cô cũng bị lung lay ít nhiều, đang rất cần một học trò giỏi như Chương Tử Lạc để củng cố địa vị.
Bản thân cô ấy cũng đang nỗ lực phát triển bản thân để loại bỏ tranh cãi.
Không khéo là đối thủ của cô – Phó Hội trưởng Hiệp hội Violin – lại có thành kiến rất lớn với cô, còn suốt ngày khoe khoang về học trò đắc ý của mình hòng vượt mặt Đồng Minh Dư.
Bản thân Đồng Minh Dư không muốn tranh giành chức Hội trưởng, nhưng cô ấy nuốt không trôi cục tức này.
Vì vậy để củng cố địa vị bản thân, cô sẽ không lùi bước cho đến cùng, để những người khác biết cô không dễ chọc.
Màn trình diễn xuất sắc của Chương Tử Lạc lần này quả thật đã nằm ngoài dự đoán của Đồng Minh Dư, nhưng bấy nhiêu vẫn là chưa đủ.
Bởi vì học trò của Phó hội trưởng hiện đang tham gia hoạt động ở nước ngoài nên mới vắng mặt, nên Chương Tử Lạc có tỏa sáng thì vẫn còn thiếu một phần.
Chỉ cần người kia trở lại, bọn họ có thể bị đè bẹp ngay lập tức.
Nhưng nếu có thể kéo thêm người chị họ siêu nhân của Chương Tử Lạc vào… thì mọi chuyện sẽ khác.
Đồng Minh Dư bắt đầu lên kế hoạch, thầm suy tính phải nói chuyện như thế nào để cô gái kia chịu đứng về phe mình.
Hạ Phương lúc này còn chưa biết mình đã bị một người chưa từng gặp mặt “tia” trúng, vẫn còn đang bàn luận về màn biểu diễn của Chương Tử Lạc với Ngụy Thung.
Ngụy Thung thấy cô bé đã thể hiện rất tốt nhưng Hạ Phương vẫn vạch lá tìm sâu, bèn nhíu mày nói: “Cái gì cũng có điểm dừng em ạ, con bé đã làm tốt lắm rồi mà em cứ bắt lỗi cái này cái kia, có còn để cho con bé tiến bộ không?”
Hạ Phương nhún vai: “Thấy chỗ nào có vấn đề phải chỉ ra chứ, bằng không nó lại tưởng mình giỏi lắm”.
“Thôi cô ạ, cô tưởng ai cũng biến thái như cô, học cái gì cũng lên hàng top sao? Cô không hạ tiêu chuẩn của mình xuống được à?”, Ngụy Thung thở dài đầy bất đắc dĩ: “Cũng may cô gặp được Tư Thành, bằng không tôi còn lo đời này không ai chịu cưới cô”.
Hạ Phương vuốt cằm, tự hỏi bộ mình xoi mói khó tính vậy hả?
Đến cả Lục Anh Đường mà ban đầu cô còn không chê mà…
Mặc dù nói thật thì cô cũng chẳng có tình cảm gì với hắn ta, chỉ là sự đơn thuần và ỷ lại của tuổi trẻ mà thôi.
Nhưng Ngụy Thung đã nói vậy rồi, cũng phải tự ngẫm lại mình một phen.
Có lẽ cô đúng là quá hà khắc với người khác, trong khi không phải ai cũng… chịu cực chịu khổ được như cô.
Nói trắng ra Hạ Phương là người mang mệnh số vất vả trên lưng.
Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn từ Chương Tử Lạc, hỏi tối nay có rảnh hay không, cô bé muốn mời cô ăn một bữa cơm cùng cô giáo.
Hạ Phương trả lời được rồi nói với Ngụy Thung: “Tối nay đi ăn với em”.
Ngụy Thung: “Không hỏi ý chị trước luôn?”
Hạ Phương nhướng mày: “Không đi với em thì đi với ai?”
Ngụy Thung không biết phải đáp thế nào, nửa ngày sau mới trợn mắt lên: “Chẳng lẽ chị không thể đi chơi với Kha Kha? Đã bao lâu rồi không đi với con bé…”
Hạ Phương cười khẩy: “Bao lâu rồi, thêm một ngày không sao đâu chị ơi”.
Ngụy Thung tức xì khói mà không nói được câu nào: “Cô nhìn lại cô xem, tới Kinh Thành bao ngày rồi mà không về thăm người nhà được một chuyến.
Cô hết thương người ta rồi chứ gì?”
Hạ Phương nhún vai: “Nên tối nay chị đi với em, mai hai đứa mình đi gặp Kha Kha, vậy được chưa?”
Ngụy Thung mới tạm hài lòng: “Thế còn nghe được”.
Buổi biểu diễn âm nhạc kết thúc, Hạ Phương và Ngụy Thung đi ra hậu trường, thấy Chương Tử Lạc với gương mặt kích động đang đứng đó.
“Chị! Chị tới rồi!”
Nhớ đến lời ban nãy của Ngụy Thung, Hạ Phương dằn lại xúc động muốn “dợt” cô em ngay và luôn, thay vào đó thì xoa đầu cô bé: “Ừm, hôm nay làm tốt lắm, xem ra đã tập luyện rất chăm chỉ”.
Chương Tử Lạc đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: “Nhờ có chị dạy đó, em vẫn còn nhớ những gì chị nói trước kia…”
Đúng là nhỏ em vừa dễ thương lại vừa hiểu chuyện.
Hạ Phương gật gù hết sức vừa lòng.
“Đây là… cô Ngụy ạ?”, Chương Tử Lạc thấy người đứng bên cạnh thì lắp bắp hỏi.
Ngụy Thung lập tức nở nụ cười hiền dịu: “Chào em, em biết chị sao?”
“Em chào cô ạ! Em… em thích xem cô khiêu vũ lắm, theo dõi cô từ lâu rồi ạ”, Chương Tử Lạc như được thấy thần tượng sống, hai mắt tràn đầy ánh sao.
Ngụy Thung bật cười: “Vậy sao? Chắc là do bà chị em ít nhảy quá nên chỉ có thể theo dõi chị rồi”.
Chương Tử Lạc xua tay rối rít: “Dạ không dạ không, đâu có.
.
”.
Hạ Phương liếc xéo Ngụy Thung: “Hay ha, chị kêu em đừng bắt nạt nó, tới lượt chị thì được à?”
Ngụy Thung tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Bắt nạt gì chứ, chị đây là nâng cao đạp thấp, nâng cô đạp chị có hiểu không?”
Hạ Phương: …
“Đây là chị họ của em hả Tử Lạc?”, Đồng Minh Dư vừa nghe điện thoại xong, đi vào thì thấy hai cô gái trẻ đang đứng cùng Chương Tử Lạc, bèn niềm nở đến tiếp đón.
Nhưng khi vừa thấy rõ họ trông như thế nào, cô đã trợn tròn mắt, ré lên: “Là… là em?!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...