Hôn Nhân Bạc Tỉ

Hạ Linh cũng vô tình xuất hiện tại đây, mối căm ghét khi bị cô nhận về mình mất vai nữ chính trong bộ phim Kiêu Hãnh, vẫn khiến cô ta để tâm và hận cô đến vô cùng. Nở nụ cười gượng gạo Hạ Linh bước lại gần, nói giọng mỉa mai.

“Thật là oan gia ngõ hẹp đi đâu cũng gặp, chướng mắt”

“Thế chị nghĩ tôi thích gặp chị lắm sao?”

Quỳnh Hoa cười như không cười nhìn cô ta trả lời bằng một thái độ thật bình thản.

“Đừng nên đắc chí quá sớm, đường còn dài và đời còn nhiều chông gai lắm đấy cô em gái nhỏ ạ”

“Cảm ơn chị đã nhắc nhở, nhưng mà tôi trước giờ có một tôn chỉ đó là, phụ nữ hãy cứ sống tốt ông trời tự khắc có an bài”

Nở một tràng cười như khiêu khích, Hạ Linh nhìn cô nói to.

“Bất kể cái gì diễn ra trong cuộc đời của mình đều là do chính mình quyết định hết em ạ, không có ông trời nào ở đây đâu. Cứ chờ mà xem”

Ánh mắt đảo xuống một lượt dưới tập tài liệu về dự án chuỗi cà phê ngôn tình của cô.

Rồi tiếp tục nhìn cô nở một nụ cười nhàn nhạt sau đó rất nhanh đi trước, để lại trong không gian này nồng nặc mùi nước hoa hàng hiệu đắt đỏ. Quỳnh Hoa nhìn theo bóng lưng ấy rồi khẽ tặc lưỡi suy nghĩ.

“ Mình đã làm gì cô ta nhỉ?”

Tiếng Gia Vỹ vang lên mang cô quay trở về với thực tại.

“Anh xin lỗi, để em phải chờ rồi”

“Dạ không sao ạ, là do em tới sớm thôi. À đây, anh xem thử ý tưởng của em như thế này có ổn không ạ?”

Quỳnh Hoa vui vẻ mang tài liệu trên tay mình cho Gia Vỹ xem đồng thời nói ra những điều mình muốn ở trong đầu với anh.


“Em nghĩ tông chủ đạo là màu kem rất thích hợp cho những quán cà phê mang phong cách lãng mạn như thế này, từ bàn ghế, khung rèm,khăn trải bàn. Phía trước cổng đi vào sẽ trang trí bằng hoa hồng nhập ngoại, trên tường sẽ là những kệ sách của các tác giả nổi tiếng trong nước và nước ngoài. À còn có một góc nhỏ để chụp hình sống ảo cho các bạn trẻ, với xích đu, và rất nhiều câu trích dẫn hay được viết bằng tay, xích đu cũng không dùng loại thông thường, mà phải làm từ dây đan và những thước vải mỏng manh màu trắng tạo cảm giác huyền ảo. Trên bàn được đặt những lọ hoa baby nhỏ nhắn và xinh xắn. Buổi tối sẽ có một góc nhỏ phía ngoài với toàn đèn và sao thả xuống lung linh óng ánh. Anh thấy như thế nào?”

“Thật tuyệt, anh nghĩ chúng ta có thể thiết kế thêm tông hồng thạch anh ngọt ngào vào đây nữa, tạo cảm giác mộng mơ có những cặp đôi đang yêu nhau”

“Em thì lại có suy nghĩ khác, em muốn mọi độ tuổi đều có thể đến đây và cảm nhận được sự hạnh phúc, trong lành cũng như ấm áp mà chúng ta muốn gửi gắm, em muốn chọn tông màu trắng, kem và tím pha lẫn nhau. Đặc biệt phải là tím lavender”

“Được, vậy phía ngoài anh cũng sẽ chọn hoa hồng màu tím, xen lẫn là hoa trà my, với mùi hương thanh mát và dịu ngọt”

“Hay quá Gia Vỹ ơi, em đã dần tưởng tượng ra nó rồi. Thích quá điii”

Quỳnh Hoa chống tay vào cằm nhìn về xa xôi mơ màng và thích thú reo lên. Gia Vỹ nhìn thấy cô như vậy thì rất mực cưng chiều, đưa tay vuốt sợi tóc đang bay phất phơ trước mắt cô và nói.

“Hay anh, làm ngay cho em nhé”

“Không được, đây là dự án của Tuấn Anh”. Giọng cô dứt khoát và chắc nịch.

“Em có cần phải nhấn mạnh như vậy không Quỳnh Hoa?”

“Em…..”

“Em đã từng nói với anh như thế nào, em muốn sống cuộc sống của chính mình, em sẽ rời đi, sẽ bắt đầu lại tất cả. Cuối cùng, em quay về, cũng không một lời giải thích,tại sao vậy”

Lần đầu tiên cô thấy Gia Vỹ hơi nổi nóng, biết mình quá vô tư cũng liền nhẹ giọng xoa dịu anh.

“Không phải là em không muốn nói với anh, mà là….”

“ Mà là không nhất thiết cần phải nói đúng không? Vì trong mắt em anh chẳng là gì cả, đơn giản chỉ là một người bạn, lúc cần thì em sẽ tìm đến”

“Em xin lỗi”


“Anh không bắt em phải thay đổi bất kỳ điều gì trong cuộc sống của em cả, thậm chí vẫn luôn dõi theo em từ phía xa, chỉ cần em nói em cần anh thì anh sẽ tới, chỉ cần em hạnh phúc thì anh sẽ vui vẻ. Dù là em ở bên ai, cũng được. Anh không quan tâm, em có thể mỉm cười khi ở bên người đó, lúc em buồn chán cứ tìm tới anh. Anh vẫn luôn ở đây, nhưng hình như em chưa một lần nhìn thấy điều đó, phải không Hoa?”

“Em biết anh rất tốt với em, cũng biết anh đã vì em mà âm thầm làm rất nhiều điều, nhưng….”

“Nhưng em chỉ xem anh là tri kỉ đúng không, đối với em không ai có thể thay thế Tuấn Anh trong lòng em đúng không? Quỳnh Hoa anh cũng là con người, cũng có trái tim, cũng biết đau mà. Em có thể không yêu anh, nhưng có thể nào đừng xát muối vào trái tim anh như vậy được không, em không thể cho anh một chút hi vọng nào sao?”

“Em là người đã có gia đình, chắc anh cũng hiểu”

“Anh hiểu, nhưng trong lòng anh cứ luôn không cho phép mình chấp nhận chuyện đó.Anh xin lỗi, hôm nay anh hơi không được bình tĩnh, anh đang không kiểm soát được cảm xúc của mình. Anh đi trước, hôm khác anh sẽ gọi em”

“Gia Vỹ à”

“Lúc này không phải lúc để anh có thể tiếp tục câu chuyện, anh sợ…mình….sẽ nói ra những lời khiến em phải suy nghĩ”

“Dạ, anh về…cẩn thận nha”

Gia Vỹ đi rồi, cô mới thực sự thấy mệt mỏi, gục đầu xuống bàn cô thở dài. Cô không nghĩ và càng không muốn mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này. Cô thật sự không muốn mất đi tình bạn dành cho Gia Vỹ. Ngồi thêm một lúc, Quỳnh Hoa cũng ra về, tới đoàn phim và thực hiện những phân cảnh của ngày hôm nay.

………………………………………………………………

Buổi tối cùng ngày tại một quán Pub không quá lớn toạ lạc tại quận 1, đây là một quán Pub sang trọng với thiết kế trầm ấm, mang lại không gian thoải mái, tĩnh mịch cho những người có mặt tại đây. Gia Vỹ ngồi một mình, suy tư thưởng thức rượu, ánh mắt anh buồn bã đến mức ai nhìn vào cũng thấy rõ một bầu tâm sự chưa được trút bỏ. Anh cứ uống, liên tục uống và uống rất nhiều, một Gia Vỹ bình lặng, ấm áp, trưởng thành không còn nữa, thay vào đó là một chút buông thả, một chút bất cần, một chút mệt mỏi, một chút đớn đau.

Là con người mà, đâu ai có thể tránh khỏi những hỉ nộ ái ố trong tình yêu. Anh có thể cao thượng, có thể hi sinh, có thể chấp nhận. Cho đến một giây phút nào đó anh cũng cần yếu đuối, cũng cần được nghỉ ngơi.

Cảm xúc chính là thứ có thể khiến ta vì nó mà điên đảo, rất khó để khống chế. Trên đời này, thực sự có nhiều chuyện mà bản thân biết rõ là vô lý, là không thể làm, nhưng tuyệt nhiên không thể dừng lại, nói đúng hơn là không muốn dừng lại.

Cũng có những thứ tình cảm mà người ta biết rõ ngay khi bắt đầu đã là sai, hoặc biết rõ đối phương không thuộc về mình nhưng vẫn nhất quyết không từ bỏ.


Anh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này, hoặc ít nhất là không bao giờ có thể nghĩ đến một ngày mình lại toàn tâm toàn ý dành trọn yêu thương cho một người phụ nữa đã có danh phận.

Có rất nhiều người đến bên anh,chân thành theo đuổi anh, anh không thể yêu. Vậy mà, anh lại đi yêu một người, mình không được phép theo đuổi.

Muốn dành cho cô tất cả mọi thứ có trong đời, chỉ là quên mất mình phải hỏi…cô có cần hay không?

Cười nhạt một tiếng, anh uống cạn ly rượu còn dang dở, đang tính rót nữa thì tay anh đã bị chặn lại bởi một người, Diễm My nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước, muốn nói rất nhiều điều nhưng lại cố nhịn xuống, cầm lấy chai rượu rót cho mình một ly rồi cũng rất nhanh uống cạn.

“Em làm cái gì vậy?”

“Uống rượu”

“Không được, phụ nữ uống nhiều không tốt đâu”

“Anh cứ kệ em đi”

Cô giật lấy chai rượu trên tay anh và muốn uống tiếp, Gia Vỹ giữ chặt tay cô, nhìn cô rất sâu rồi nhẹ nhàng nói.

“Đừng như thế”

“Anh buồn, anh có thể say, tại sao em lại không? Chúng ta thực ra rất giống nhau. Đều là..yêu một người không yêu mình, không phải sao?”

“Phải hay không, không quan trọng. Điều quan trọng hơn là anh không muốn em giống anh…lúc này”

“Anh sẽ rời đi chứ?”

“Em hỏi một câu, khó trả lời thật”

“Vậy thì giờ anh đã hiểu vì sao thời gian qua em dù rất cố gắng cũng đều không làm được hay chưa?”

“ Sẽ có cái ngày đó, sẽ có cái ngày mà anh rời đi.”

“Là bao lâu, hay rất lâu? Hay là cả đời này?”


“Anh không trả lời được, ít nhất là khoảnh khắc hiện tại, anh cảm thấy mình đang rất yêu”

“Chỉ cần người đó xuất hiện, thì dù là ai ….ta cũng không cần.”

“Lyly à, lúc trước anh đã nói không muốn em hi vọng gì ở anh, đúng không? Hôm nay…cô ấy, cũng nói với anh như vậy”

“Câu nói đó, thật sự…rất đau à”

“Anh không định hình được trước cái ngày mình sẽ quyết định tiếp tục hay dừng lại, anh chỉ biết bản thân mình ở thời điểm này vẫn còn muốn cố gắng, không cần kết quả, không cần tương lai. Vì đôi lúc hai bước chân sẽ đi sai nhịp và cũng có lúc có thể chúng ta sẽ lãng quên bởi những thứ được cho là lẽ đương nhiên của cuộc đời. Nhưng, anh là đàn ông, anh có thể sống như thế. Còn em, là phụ nữ, thanh xuân của em không dài để mãi chạy theo những nỗi đau, em không đủ sức để làm điều đó. Đừng lãng phí thời gian tươi đẹp của mình, vì anh nhé.”

“Em không cần, em không cần tiếc thời gian, cũng không cần tiếc những gì mình luôn cố chấp. Em cũng không cần anh thương hại, chúng ta…đều là tự nguyện, tự nguyện yêu, tự nguyện đau, tự nguyện chờ”

“Rất đúng, nhưng mà…hạnh phúc của một người phụ nữ không phải là yêu được người mình yêu, mà là có thể tìm được một người yêu mình rất nhiều. Hãy cho những ngừơi khác cơ hội, rồi em sẽ nhận ra, quên anh không khó vậy đâu, chỉ cần tìm được cảm giác an toàn rồi em lại có thể yêu, như chưa bao giờ yêu”

“Vậy còn anh thì sao?”

“Anh..cũng sẽ như thế. Nếu gặp được người thích hợp, anh cũng sẽ tự mở lòng”

“Mong là chúng ta, sẽ cùng làm được điều đó, sớm một chút”

Diễm My nhìn anh dịu dàng đáp, đưa ly rượu của mình cụng nhẹ vào ly rượu của anh. Hai con người nhưng cùng chung một tâm trạng, một nỗi nhớ và một nỗi đau. Đêm nay cứ thế nhẹ nhàng trong tiếng nhạc, anh và cô cứ thế im lặng cảm nhận những con sóng của riêng mình.

…………………………………………………………..

Sau mấy tháng làm việc cật lực thì cuối cùng Ngày ấy mình đã yêu cùng với Kiêu hãnh cũng đã đóng máy một cách tốt đẹp, một bữa tiệc liên hoan sẽ được diễn ra giữa cả hai đoàn phim và toàn bộ nhân viên trong công ty. Quỳnh Hoa háo hức lắm, cô đã lựa chọn được trang phục cho mình, và còn là bộ trang phục cùng màu với bạn thân của mình Diễm My. Chưa bao giờ cô thấy vui vẻ, hạnh phúc, hãnh diện xen lẫn hồi hộp như thế này, ngày hôm nay không phải là ngày cô đứng trước rất nhiều người hâm mộ để nói lên vai diễn của mình, chỉ là một ngày ăn uống vui chơi giữa những người đồng nghiệp cũng đã khiến cho cô xem trọng và coi như đây là một sự kiện đặc biệt trong đời. Cô sẽ cùng anh đi đến điểm hẹn.

Ở một nơi khác, sau khi hoàn thành công việc ở công ty. Tuấn anh chọn cho mình một bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn không kém phần lịch lãm, nhìn mình ở trong gương anh nhẹ mỉm cười, trước mắt tưởng tượng ra hình ảnh Quỳnh Hoa đang xuất hiện, ở bên cạnh nắm tay anh thật ngọt ngào. Tiếng chuông điện thoại vang lên, ở đầu dây bên kia là một giọng nói phát ra cực lạnh lẽo.

“Trần Tuấn Anh, có một thứ này nhất định anh phải xem, ngày mai vào lúc 8h30 tại đường X. Tôi sẽ chờ”

“Xin lỗi, anh là ai?”

“Không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết người bên cạnh anh là ai là đủ rồi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui