Edit: Diệp Lưu Cát
Kỳ thật, không chỉ Thần Ngàn Ấm bị thái độ của Tô Thượng làm ngạc nhiên, hai người cảnh sát kia cũng ra mặt khiếp sợ, dù sao bọn họ vốn là bởi vì con gái Tô Ngôn Phỉ của cục trưởng mà làm khó dễ cô, không nghĩ tới ông lại lẽ phép với cô, hơn nữa còn nói giúp cô.
"Cục trưởng, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không biết Thần tiểu thư..."
"Bốp"
"Bốp"
Những tiếng tát lớn vang lên, đánh gãy lời giải thích của họ, Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, chỉ thấy Tô Thượng tức giận quát lớn:"Ai cho các người lớn gan, dám vu oan như vậy? Hôm nay, các người liền bị cách chức! Đem người dẫn đi!"
"Cục trưởng, chúng tôi không dám...nữa..."
"Cục trưởng..."
Hai người hối hận không thôi, quỳ xuống xin tha thứ, đáng tiếc Tô Thượng một cái cũng không liếc nhìn, ra lệnh cho cấp dưới đưa người đi. Rất nhanh, phòng thẩm vấn chỉ có cô và Tô Thượng, ánh mắt Thần Ngàn Ấm ẩn chứa thắc mắc, liền nghe Tô Thượng nói:"Bọn họ tôi đã xử lý xong, hiện tại, tôi đưa cô ra ngoài."
"Cảm ơn." Tuy không nghĩ ra vì sao Tô Thượng giúp mình nhưng Thần Ngàn Ấm vẫn lễ phép cảm ơn.
Hai người bước ra khỏi phòng, phía xa, Thần Ngàn Ấm liền nhìn thấy hình dáng lãnh đạm, lạnh lùng quen thuộc. Hai tay anh để trong túi, tao nhã đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại khiến Thần Ngàn Ấm thấy ấm áp.
Là chú...
Mộ Diễn Đình đến đây...
Cô theo bản năng dừng lại mặt ngây ngốc nhìn anh, lúc này nước mắt không thể không tràn mi, rơi xuống sàn. Bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, cô không khóc, bị người khác hãm hãi cô cũng không khác, vừa mới bị vu oan, cô lại khóc, nhìn đến anh càng không kiềm chế được.
"Chú..." Cô nghẹn ngào gọi anh một câu, thân hình mảnh khảnh hướng chỗ anh chạy đến.
Nhìn cô tóc lộn xộn, bộ dạng chật vật chạy về phía mình, Mộ Diễn Đình không chút do dự dơ hai tay, ôm cô vào lòng.
Nhìn hai người ôm nhau, ánh mắt Tô Thượng liền đen lại. Dường như xác nhận, Mộ Diễn Đình thật sự coi trọng Thần Ngàn Ấm, đặc biệt trong thành phố truyền tin Mộ Diễn Đình không đến gần phụ nữ, mà đối với Thần Ngàn Ấm lại vô cùng quan tâm! May mắn ông tới đúng lúc, nếu không khi nhắc tới Mộ Diễn Đình, ông khó có đường thoát...
Tô Thượng sau một lúc sợ, vội vàng đi đến trước mặt hai người, ôn tồ nói:"Thật xin lỗi Mộ tổng, tôi là không quản giáo cấp dưới tốt, làm cho Ngàn Ấm chịu ủy khuất. Ngài yên tâm, tôi đã đem hai người kia cách chức, về phần con gái không hiểu chuyện của tôi, ngày khác nhất định sẽ đến xin lỗi Ngàn Ấm. Việc này mong Mộ tổng tha thứ? Tô Thượng tôi vô cùng cảm kích."
Thần Ngàn Ấm từ lúc Tô Thượng lên tiếng liền khôi phục lý trí, buông lỏng Mộ Diễn Đình ra, đứng bên cạnh anh. Nghe Tô Thượng hướng cô giải thích, không khỏi kinh ngạc, mà Mộ Diễn Đình lạnh lùng, mặt sắc lại khiến Tô Thượng không khỏi rùng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...