Edit: Diệp Lưu Cát
***
Thần Ngàn Ấm nhìn Jenny như một kẻ ngốc:" Mặc kệ cô."
Dứt lời, cô nghiêm mặt lạnh, bỏ qua Jenny rời khỏi toilet.
"Này..."
Thấy Thần Ngàn Ấm không nhìn mình, Jenny tức giận đến cắn chặt môi, hung hăng giậm chân.
______
Vẻ mặt Thần Ngàn Ấm bình tĩnh trở lại bàn ăn trước, không muốn tiếp tục ở lại nữa, cô nhỏ giọng nói với Mộ Diễn Đình,"Chú nhỏ, khi nào chúng ta có thể rút lui."
Mộ Diễn Đình cùng Bố Luân Đặc vừa vặn nói chuyện xong, cho nên anh tiến đến bên tai cô nói nhỏ:"Bây giờ."
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm mỉm cười.
Hình ảnh hai người thân mật khăng khít rơi vào tầm mắt của Jenny cách đó không xa, khiến cô hoàn toàn kích động.
Sau khi tạm biệt Bố Luân Đặc, hai vợ chồng sánh vai nhau rời khỏi khách sạn.
Đêm nay thời tiết đặc biệt tốt, gió lạnh phơ phất, một chút cảm giác oi bức đều không có.
Khách sạn ngay cạnh bờ sông, Thần Ngàn Ấm muốn ra đó một chút, Mộ Diễn Đình liền đồng ý.
"Chú, chú đối với tiểu thư Jenny ấn tượng như thế nào?" Advertisement / Quảng cáo
Thần Ngàn Ấm nhịn không được hỏi Mộ Diễn Đình.
Tuy rằng, cô vừa tràn đầy tin tưởng đánh lui cường địch, nhưng đấy là biểu tượng mà thôi, cô không dám cam đoan, thật sự anh không bị hấp dẫn, dù sao Jenny kia cũng là một mỹ nữ siêu cấp.
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt trả lời:"Không ấn tượng."
"Thật không?"
Thần Ngàn Ấm chớp mắt:"Có ý tứ gì?"
"Người không quan trọng mà thôi, cháu đừng để ý."
Thần Ngàn Ấm mím môi cười:"Nhưng cha cô ấy và chú có quan hệ rất tốt nha, nếu cháu đoán không sai, nếu không có cháu, tối nay khẳng định là buổi tiệc thân mật."
Nói đến đây, không khí có chút mùi giấm chua.
Mộ Diễn Đình quay đầu, đưa tay gõ nhẹ lên trán cô, khuôn mặt tuấn tú lộ ý cười:"Không được nói hưu nói vượn!"
Thần Ngàn Ấm ấm ức bĩu cái miệng nhỏ nhắn:"Hừ, rõ ràng là vậy còn không cho người ta nói, bá đạo."
Thấy bộ dáng tức giận của cô, Mộ Diễn Đình cảm thấy vô cùng đáng yêu, trong lòng khẽ động, nhịn không được ôm thắt lưng của cô, cúi đầu cười hỏi:"Ghen sao?"
"Này... nào có."
Bị nói trúng tim đen, Thần Ngàn Ấm có chút hoảng, không ngừng phủ nhận.
"Ưm..."
Khóe miệng Mộ Diễn Đình tươi cười dần dần lớn, trong lúc nhất thời, không kìm được lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô. Advertisement / Quảng cáo
Biết chính mình không thể hôn sâu, cho nên anh kiềm chế rất tốt, giống chuồn chuồn lướt nước đụng một cái, sau đó lưu luyến rời khỏi.
Không ngờ anh đột nhiên hôn, Thần Ngàn Ấm hoàn toàn sợ ngây người, hai mắt trừng lớn, sau một lúc lâu không lấy lại được tinh thần.
"Khụ khụ..."
Mộ Diễn Đình giả ý ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn cửa hàng đồ uống cách đó không xa, lập tức mượn cơ hội trốn tránh:"Cháu ở đây chờ, chú đi mua nước."
Anh nói xong, không đợi Thần Ngàn Ấm lên tiếng trả lời, đôi chân dài vội vàng bước đi.
Nhìn bóng người đàn ông cao lớn kiên cường, Thần Ngàn Ấm theo bản năng che đôi môi của mình, nghiêng đầu cười ngọt ngào.
Cô và anh, càng ngày càng giống người yêu rồi, đây coi như là tương đối phát triển đi.
Cho nên, cô phải cố gắng nỗ lực thêm một chút, khiến anh thích cô.
Vài phút sau, Mộ Diễn Đình trở lại với hai ly đồ uống.
Anh đưa cho Thần Ngàn Ấm ly táo đỏ trà long nhãn:"Cháu uống ly này."
Thần Ngàn Ấm nhăn mặt, rõ ràng không thích uống.
Cô chỉ ly đồ uống lạnh trong tay anh:"Chú à, cháu muốn ly đó."
"Không được, cháu không thể uống lạnh."
Mộ Diễn Đình như đinh đóng cột từ chối, thậm chí sợ cô thân thủ lại đây cướp, anh nhanh chóng đưa lên miệng uống một ngụm.
Thần Ngàn Ấm:"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...