Edit: Diệp Lưu Cát
Mộ Khiếm Hoa cũng không che giấu, đi thẳng vào vấn đề nói:" Ngàn Ấm, cháu đi Châu Phi đi."
"Sao ạ?"
Thần Ngàn Ấm bỗng trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được những gì tai mình nghe thấy:" Dì có thể nói lại lần nữa không?"
"Dì nói, cho cháu đi Châu Phi."
Mộ Khiếm Hoa khoanh hai tay trước ngực, hất cằm có chút hăm dọa.
Thần Ngàn Ấm không nói lên lời:"Xin hỏi dì, cháu ở Trung Quốc rất tốt, tại sao phải đi Châu Phi?"
"Bởi vì Duệ Trạch đang ở Châu Phi, thằng bé vì cháu mới bị ông nội cử sang bên đó."
Mộ Khiếm Hoa giải thích.
Thần Ngàn Ấm càng không nói nên lời:"Nói vậy chắc dì đã nhầm, cháu và Duệ Trạch chỉ là bạn bè bình thường, anh ấy bị ông nội cử đi Châu Phi làm việc, thì sao có thể liên quan tới cháu?"
Hơn nữa, cư nhiên còn muốn cô tới Châu Phi, suy nghĩ kỳ lạ này là gì?
"Sao lại không liên quan? Ông nội phản đối việc Duệ Trạch kết hôn với cháu, thằng bé vì quá yêu thương cháu, cùng ông nội tranh cãi không thôi, cho nên mới bị cử đến nơi điều kiện sống khó khăn như vậy. Tất cả đều là tại cháu, cháu phải đi cùng thằng bé."
Thần Ngàn Ấm:"..."
"Xin lỗi dì, cháu không thể đáp ứng yêu cầu này."
Mộ Khiếm Hoa thấy thế, ẩn nhẫn tức giận trỗi dậy, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi:"Thần Ngàn Ấm, cháu phải biết rằng, được dì và Duệ Trạch coi trọng là phúc của cháu."
"Haha..."
Thần Ngàn Ấm lạnh lùng cười, thầm nghĩ, chẳng lẽ những người đồng ý kết hôn với Mộ Duệ Trạch cũng là do tích đức mấy đời mới có hạnh phúc sao?
Ảo tưởng!
Tuy nhiên, nếu như đã gặp Mộ Khiếm Hoa ở đây, cô thực sự có một vấn đề muốn hỏi.
Nghĩ tới điều này, cô nhanh chóng thu lại khóe môi đang mỉm cười, thẳng thắn lên tiếng:"Có một vấn đề cháu vẫn không hiểu, dì có thể giúp cháu giải thích được không?"
"Vấn đề gì, mau nói đi."
Mộ Khiếm Hoa nhíu mày, giọng không kiên nhẫn.
Thần Ngàn Ấm nhìn bà, đôi mắt minh bạch lóe lên vài tia thăm dò:"Duệ Trạch thích cháu, cháu có thể hiểu, nhưng tại sao dì lại coi trọng cháu? Dựa theo tình hình chung, dì nên vì Duệ Trạch mà tìm một cuộc hôn môn đương hộ đối, thay vì chấp nhận một đứa trẻ mồ côi, không địa vị, không gia đình như cháu. Dì, cháu nói có đúng không?"
"..."
Không ngờ Thần Ngàn Ấm lại khôn khéo như vậy, không tin tưởng ý kiến của bà, Mộ Khiếm Hoa nhất thời kinh hãi, đáy mắt xẹt qua vài tia bối rối.
Không được, bà tuyệt đối không thể tự mình phá hỏng kế hoạch, con bé không có khả năng biết được...
Lúc này, may mắn nhân viên mang cà phê đến, thay bà ngăn cản ánh mắt của Thần Ngàn Ấm.
Nhân lúc nhân viên đặt đồ uống lên bàn, Mộ Khiếm Hoa sớm điều chỉnh tốt cảm xúc, chờ đối phương đi, bà tao nhã cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nói:"Ngàn Ấm à, cháu sao có thể nghĩ về dì nông cạn như vậy? Người làm cha mẹ, nên cân nhắc hạnh phúc cả đời của con cái, Duệ Trạch thích cháu như vậy, dì làm sao có thể nhẫn tâm ép thằng bé kết hôn với người phụ nữ thằng bé không yêu chỉ vì lợi ích gia đình, cháu xem có đúng không?"
Thần Ngàn Ấm:"..."
Thấy cô không nói lời nào, Mộ Khiếm Hoa lại tiếp tục:"Hơn nữa, nếu Mộ gia thực sự muốn kết hôn, lúc trước tại sao phải chọn Thần gia? Mộ gia là gia đình giàu có, mà Thần gia bởi vì tập đoàn Mộ thị giúp đỡ mới có thể bước vào hạng ba giới thượng lưu."
"Nếu như theo lời dì nói, lúc trước cùng Thần gia kết tình thông gia, là ý định của dì?"
"Đúng vậy."
"Lúc ấy, cháu chỉ có 5 tuổi, tại thời điểm đó Duệ Trạch chắc chắn không thể thích cháu, cho nên tại sao dì chọn cháu, tại sao?"
Thần Ngàn Ấm đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...