Lâm Phong hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì sờ sờ mũi cười khổ, chuyện này do ai thì chưa nhắc tới. Nhưng dù sao mấy người này cũng đang làm việc cho Lâm Phong hắn, bị người khác khi dễ tận cửa như vậy thì mặt mũi của hắn cũng không đẹp đẽ gì.
Hơn nữa, đối với bọn Thiên Địa Hội này, nếu không xảy ra chuyện này thì Lâm Phong cũng phải tìm đến hỏi thăm, đơn giản là vì nhiệm vụ đã lại kéo đến rồi mà phần thưởng thị lại quá mê người.
Xe taxi rất nhanh đỗ ở một lối đi ẩn dật, Lâm Phong dưới sự chỉ dẫn của Vương Béo thì nhìn thấy một căn biệt thự rất bình thường, nhưng khi thần thức Lâm Phong đảo qua một cái liền nhíu mài kinh ngạc.
Vương Béo thấy thần sắc Lâm Phong như vậy liền dò hỏi:
'Lâm đại hiệp, có chuyện gì vậy?'
'Không có gì, chỉ là bên trong xuất hiện vài kẻ ngoài ý muốn của ta mà thôi.'
Lâm Phong nhàn nhạt đáp làm cho Vương Béo rất là bất ngờ. Còn có loại võ công chỉ cần ở bên ngoài nhìn sơ liền biết rõ bên trong sao, chẳng lẽ là Thiên Lý Nhãn trong truyền thuyết?
'Ngươi ở ngoài đây, ta đi vào. Nhớ kỹ, khi chưa có ta cho phép thì không được vào bên trong, tránh vướng tay vướng chân.'
Lâm Phong nhìn Vương Béo dặn dò.
'Lâm…Lâm đại hiệp, thật sự cảm ơn ngài.'
Vương Béo ấp úng cảm ơn, nhưng Lâm Phong cũng không đáp lại mà đã lắc người một cái biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Béo lập tức kinh hãi không nói nên lời, thân pháp huyền diệu không phải gã chưa từng thấy qua, nhưng kinh thế hãi tục như Lâm Phong không cần vận khí gì mà chỉ lắc người một cái đã tạo thành tàn ảnh thì hình như còn kinh khủng hơn lần đầu tiên gã gặp rất nhiều.
Lâm Phong phát hiện, không hiểu sao khi ở Địa Cầu thì dường như lực đạo của hắn không bị hạn chế như ở Tu tiên giới, ngay cả Tùy Phong Bộ cũng thi triển ra cực kỳ cường hãn hơn nhiều so với khi ở tu tiên giới, chẳng lã là do nồng độ của thiên địa nguyên khí cũng gây ra ảnh hưởng.
Lâm Phong phi thân qua hàng rào sau đó nhẹ nhàng xuất hiện ở cửa vào ngôi biệt thự.
Cũng không biết do tự tin hay sơ suất mà hầu như không có người nào canh gác phía bên ngoài, Lâm Phong chỉ thấy mấy cái camera an ninh đang xoay vòng vòng mà thôi.
Nhưng cũng không cần thiết quan tâm, bởi vì Lâm Phong đang đường hoàng từ cửa chính mà vào, hai tay chắp sau lưng ung dung điềm nhiên.
Nghe tiếng chuông cửa, người bên trong lập tức cảnh giác.
Một thanh niên đi ra mở cửa, phía sau hắn là hai người đàn ông mặc Vest cầm súng quân dụng, có vẻ rất cẩn thận.
Một trong hai tên cầm súng gật đầu một cái, gã thanh niên liền bước tới mở cánh cửa ra.
Nhìn thân ảnh Lâm Phong lạ lẫm hiện ra trước mắt, hai gã cầm súng liền lên đạn, giọng đầy hăm dọa:
'Mày là ai? Đến đây có việc gì!'
'Mày chưa đủ tư cách nói chuyện với tao. Cút!'
Lâm Phong nói xong liền bước tới một bước để lại tàn ảnh.
'Bốp~Bốp~'
Hai cái tát giòn giã vang lên, lập tức hai gã cầm súng răng môi lẫn lộn, má nhìn không ra văng theo hai hướng đụng vào hai vách tường nằm bất động.
Lâm Phong phủi phủi tay sau đó tiếp tục chắp tay sau lưng, quay lại nở nụ cười với hàm răng trắng bóng hỏi người thanh niên mở cửa:
'Anh bạn, gọi sếp anh ra đây tôi có chút việc!'
Nói rồi, Lâm Phong cũng không để ý nữa mà đi tới bộ ghế salon phòng khách ngồi xuống, dáng vẻ cứ như hắn là chủ nhân nơi này vậy.
Mà cũng không sai biệt lắm, hầu như ngay vừa lúc Lâm Phong ngồi xuống ghế thì hai tiếng vỗ tay giòn tan vang lên:
'Bộp bộp~ Huynh đệ thân thủ quả nhiên bất phàm. Không biết hôm nay có việc gì cần Thiên Địa Hội ra sức, hay là trên đường đi thiếu lộ phí, khà khà, cùng là người lăn lộn kiếm cơm, cần gì phải động thủ, có gì từ từ nói. Tiểu Trung, mang hai trăm vạn ra đây.'
Theo sau lời nói là một gã thanh niên tuổi chừng ba mươi, mặc một bộ đồ vest trắng, tóc bóng mượt vuốt keo láng mướt vừa bước xuống cầu thang vừa vỗ tay, điệu bộ rất bình tĩnh.
Lâm Phong từ khi ở ngoài đã phát hiện trong căn biệt thự này có ba người võ công cao nhất, mặc dù đối với Lâm Phong thì không tính vào đâu, nhưng ở thế tục thì chắc chắn là tồn tại vô địch.
Bởi vì ngoài gã thanh niên trước mắt đã gần như bước vào giai đoạn phạt kinh tẩy tủy thì trong này còn một gã Luyện khí trung kỳ.
Đây là tu sĩ đầu tiên ở thế giới này mà Lâm Phong nhìn thấy, điều đó cũng làm cho hắn xuất hiện một tia cảm giác mãnh liệt cần phải đi thăm dò một phen.
Gã thanh niên sau khi bước xuống dư quang khóe mắt chỉ hơi liếc hai gã thủ hạ đang nằm bất động thì khóe mắt hơi co giật một chút rồi bình tĩnh lại như không có gì xảy ra.
Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt người này kiêu ngạo đáng ghét như vậy thì lạnh lùng nói:
'Bộ mày thấy tao giống ăn xin lắm sao? Còn nữa, mau kêu mấy chục thằng đàn em đang bao vây căn biệt thự này cả đám vào đây một lượt luôn đi, ở ngoài đó nóng lắm, vào đây tao xử một lượt đễ đỡ mỏi tay.'
Thì ra, ngay lúc nghe âm thanh lạ dưới sảnh, gã thanh niên đã âm thầm báo động cho đàn em lăm lăm khí giới bao vây căn biệt thự lại.
Tất cả những chuyện này làm sao có thể qua mắt được thần thức của Lâm Phong.
Gã thanh niên sau khi nghe vậy thì cười lạnh:
'Haha, đã từng thấy qua người kiêu ngạo nhưng người như mày. Tao thấy mày cũng có chút công phu, nếu không chê thì về làm phó Môn chủ Thiên Địa Hội, cam đoan những gì của tao cũng là của mày, mày thấy sao?'
Lâm Phong bắt đầu cảm thấy chán ngấy loại đấu võ mồm này, không nhịn được chau mài lại.
'Ha hả, là mày dốt hay mẹ mày không cho i-ốt vào canh hả? Tao nói tao không phải ăn xin mà đến đây tìm người. Nếu thái độ mày nhanh một chút, đỡ tốn thời gian thì tâm trạng tao tốt chưa biết chừng sẽ chỉ cho mày một con đường sáng!'
Lâm Phong cười khẩy, sau đó rất tự nhiên rót cho mình một chén trà thơm, nhấp nhấp rồi nói:
'Mẹ mày, trà gì như nước lã vậy!'
Gã thanh niên vốn tên là Hoắc Thần, từ nhỏ đã tu luyện võ công, mười tám tuổi đã võ công đại thành liền lăn lộn giang hồ cho đến nay. Bước qua con đường đó, gã đã từng gặp vô số loại người, nhưng kiêu ngạo đến mức như Lâm Phong thì đúng là mới gặp lần đầu.
Lúc này, Hoắc Thần giận tới mức cười rộ lên, sau đó không nói hai lời vung tới một chiêu trong bộ 'Hình Ý Quyền' mà gã vô cùng tinh thông:
'Mày kiêu ngạo thì phải có tiền vốn, để tao coi bản lĩnh mày tới mức nào!'
Hai tay hợp thành song chưởng lấy thế sét đánh như vũ bảo đánh tới chỗ Lâm Phong.
'Quả nhiên mày cũng có chút bản lãnh…'
Lâm Phong thấy người này thế công hung mãnh, ra tay quyết đoán, vừa thấy hắn có chút lơ là liền tấn công ngay chiếm trước tiên cơ thì buột miệng khen, nhưng sau đó vung tay lên nói thêm:
'…nhưng với tao nó chỉ là thứ rác rưởi!'
Bàn tay vung lên mang theo lực lượng dời sông lấp bể cho gã Hoắc Thần một bạt tay.
'Chát~'
Âm thanh giòn giã vang lên, trước sức mạnh tuyệt đối, không có chiêu số hay tiên cơ gì có thể địch lại.
Chỉ thấy Hoắc Thần lãnh trọn một cái tát vào mặt văng qua một bên, văng tới một cái tủ gỗ vỡ nát, tầng tầng va đập. Nhưng cái tát này Lâm Phong không muốn lấy mạng gã, chỉ muốn thị uy chứng tỏ cho gã thấy Lâm Phong không phải dễ xơi mà thôi.
Dù sao thế giới này cũng có pháp luật, trừ trường hợp bất khả kháng thì Lâm Phong cũng không muốn lạm dụng sát nghiệp sau này chắc chắn ảnh hưởng tới đạo tâm của hắn.
Hoắc Thần từ khi xuất đạo đến nay, nào đâu chịu qua loại nhục nhã này, chỉ nghe trên má bỏng rát hiện lên một dấu tay đỏ rần, nhưng trong lòng máu nóng cần sôi sục hơn. Nếu để chuyện hôm nay truyền ra ngoài, Hoắc Thần môn chủ Thiên địa hội bị một thằng nhóc chưa ráo máu đầu tát một cái lên bờ xuống ruộng thì sau này gã làm sao có thể còn lăn lộn trên giang hồ được nữa.
Sau khi miễn cưỡng ổn định thân hình, Hoắc Thần lập tức đứng dậy hét lớn:
'Giáng Long Thập Bát Chưởng!'
Lâm Phong nghe gã Hoắc Thần này hô cái tên này lên thì giật mình, quay đầu qua nhìn Hoắc Thần đang vận công thủ thế, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ thật sự môn võ công này có thật sao? Vì vậy mà hai mắt Càn Khôn Nhãn liền tập trung chú ý xem môn võ công trong truyền thuyết này rốt cuộc là bộ dáng như thế nào.
Theo sau tiếng hét lớn, Hoắc Thần vận nội công hai tay chắp lại chuẩn bị phát ra sát chiêu mà gã đắc ý nhất, là tuyệt chiêu bảo mệnh mà chỉ khi gặp nguy cơ sinh tử hắn mới sử dụng tới.
Trong đời gã từng hai lần dùng chiêu này, hai lần đó mặc dù đối thủ bị giết chết tại chỗ nhưng bản thân gã cũng chịu phản phệ không nhỏ. Bởi nguyên do công lực chưa đủ, theo sư phụ gã nói lại thì với nội công của gã thì còn kém xa lắm mới sử dụng tùy tâm môn chưởng pháp ghê gớm này. Nếu tùy tiện sử dụng thì đây hoàn toàn là loại võ công giết địch một ngàn tự tàn tám trăm.
Vả lại, cho dù gã có cưỡng ép xuất chiêu thì chỉ có thể xuất ra một con rồng mà thôi.
Giờ phút này, gã cũng không cần để ý tới những chuyện đó nữa rồi, gã chỉ muốn giết chết gã trước mắt, sau đó băm thành trăm mảnh mới hả giận và rửa sạch sự sỉ nhục trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...