Ôm tâm trạng của kẻ xa quê vừa về tới, nhìn thấy người, nhất là người đẹp liền muốn tiến tới nói chuyện. Nào ngờ hai cô gái này vừa nhìn thấy Lâm Phong tiến tới liền sững người lại nói:
'Ngươi..ngươi muốn làm gì?'
Lâm Phong khó hiểu, nhưng chợt nhớ tóc tai mình cột thả sau lưng, lại mặc quần jean áo thun, chân đi chân trần, nhìn thế nào cũng cực giống mấy kẻ biến thái, liền cười khổ nói:
'Không có gì, xin hai cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn hỏi hôm nay là ngày tháng năm nào, hơn nữa đây là đâu?'
'Cái..cái cái gì…ngay cả chuyện này cũng hỏi, chẳng lẽ ông là quỷ hiện hình.'
Hai cô gái đồng thanh la lên sau đó sợ hãi lùi về sau, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Lâm Phong sờ sờ mũi, chẳng lẽ dáng vẻ của hắn đáng sợ như vậy sao, chỉ nói một câu cũng hù chết hai cô nàng xinh đẹp?
Chỉ thấy hai cô gái vừa chạy vừa hét lớn, một trong số đó bỗng giẫm vào một cái hố cát, chân khuỵu xuống có vẻ rất đau đớn, cô nàng còn lại thấy tình hình này liền dừng lại, định cúi xuống giúp đỡ nhưng thấy Lâm Phong đang lù lù bước tới liền hoảng hồn chạy đi, vừa chạy vừa nói:
'Tiểu Tuyết, mình sẽ gọi..gọi người đến giúp, chờ nhé.' Nói xong liền chuồn thẳng.
Cô nàng Tiểu Tuyết lâm nguy hiểu lòng người, thì ra cô bạn thân nhất của mình lại ham sống sợ chết, bỏ bạn bè lúc nguy nan, liền tức tưởi cộng thêm sợ hãi hu hu khóc lớn.
Lâm Phong đang đi lại gần, định bụng sẽ tìm người khác hỏi thử, nhưng thấy cô nàng này khóc lớn, còn tưởng cô ta đang đau chân do cú ngã lúc nãy, một thân chính nghĩa lại nổi lên, muốn giúp cho cô gái này sửa lại chỗ bị té.
'Ài, thôi, giúp cô ta một lần vậy. Thiên đạo làm chứng, ta không phải vì bộ ngực trắng phau đầy đặn ẩn hiện và cặp đùi trắng nõn kia đâu nhé. Ta đây vì chính nghĩa đành chịu thiệt vậy!'
Nói xong, cũng mặc cho tiểu Tuyết kêu gào, mắng chửi đến tái mặt, Lâm Phong cũng lù lù tiến tới gần, sau đó nhẹ nhàng cầm chân của tiểu Tuyết lên.
'Rắc rắc!'
'Đau chết ta mất, tên háo sắc khốn nạn!'
Tiểu Tuyết nói xong liền đạp một cái, cái chân còn lại mang theo lực đạo quỷ khốc thần sầu đạp thẳng vào mặt Lâm Phong nhưng hắn rất nhẹ nhàng đứng dậy, lùi lại phía sau sau đó tiếc nuối hít hà mùi hương xử nữ phảng phất trong không khí, chính nghĩa nói:
'Cô cảm thấy hết đau chưa? Hết rồi thì ta đi đây. Thiệt tình, đi không đi chạy cho cố vào làm chi tự làm khổ mình. Đã từng gặp qua người ngốc, nhưng ngốc như cô thì tôi mới gặp lần đầu.'
Lâm Phong nói xong thì nhoẻn miệng cười đắc ý một cái rồi sải bước đi. Trong lòng rất thoải mái vì trả đũa được chuyện lúc nãy cô nàng định đạp vào mặt hắn.
'Đứng lại, ngươi đứng lại, mau đứng lại, đứng lại ngay, còn không đứng lại, ta…ta…'
Tiểu Tuyết đáng thương ôm một bụng tức tối không xả ra được. Nếu trên đời có một cuộc bầu chọn xem thế nào mới là khó chịu, thì việc ngươi chửi mà đối tượng bị chửi không chịu nghe chính là loại khó chịu ghê gớm nhất.
Hậm hức thử đứng dậy, bỗng nhiên tiểu Tuyết phát hiện chân mình bỗng nhẹ nhõm, nào đâu còn cảm giác đau như lúc bị té, thậm chí đi lại nhẹ nhàng cũng gần như bình thường.
Lập tức cơn giận trong lòng đối với Lâm Phong vốn đã mất hút, tiêu tan đi phân nửa, hừ mũi một cái lẩm bẩm:
'Đợi đấy, sẽ có ngày bổn cô nương tìm ra ngươi.'
Nói xong nàng liền quay bước đi về chỗ ở, cũng không còn tâm trạng đi dạo bờ biển nữa mà kỳ lạ là suốt một thời gian sau đó trong đầu nàng cứ ám ảnh cảm giác thoải mái khi được người kia xoa chân, rồi khuôn mặt phiêu dật phớt đời đó cứ quanh quẩn trong tâm trí. Mãi cho đến khi hết kỳ nghỉ, cô nàng về lại thành phố thì chuyện này mới dần tiêu tán như một kỷ niệm đẹp.
Lâm Phong men theo bờ biển cuối cùng tìm một chỗ vắng vẻ, dùng Hỗn Nguyên Châu hóa thành một cây kéo sửa soạn lại đầu tóc gọn gàng thì bước ra ngoài.
Dưới ánh sáng tươi mát của bãi biển, Lâm Phong một thân khí chất phiêu dật xuất trần, gương mặt kiên nghị rắn rỏi mang theo ánh mắt có chút tang thương và phần nhiều uy nghiêm thu hút ánh mắt của mấy người đi dạo sớm bên bờ biển.
Trải qua tìm hiểu, Lâm Phong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Về mặt thời gian chẳng những không cách quá xa mà so với thời gian Lâm Phong mới rời đi thì ở đây chỉ mới qua hơn một năm, thời gian không quá dài cũng không quá ngắn đối với phàm nhân.
Nơi này thuộc Phòng Thành Cảng, là một địa danh nằm gần biển khá nổi tiếng ở Quảng Tây. Lâm Phong sau khi hỏi thăm tình hình thì liền đến một trụ ATM, cho thẻ ngân hàng vào thì phát hiện tiền trong thẻ vẫn giữ nguyên, thậm chí qua một năm còn có chút lãi suất.
Lâm Phong liền rút một ít tiền sau đó bắt taxi đến ga xe lửa, chọn một chuyến rồi bắt đầu trở về Nam Kinh.
Lần này trở về, Lâm Phong muốn cho mọi người bất ngờ, do vậy mà hắn cũng không gọi trước cho ai cả, âm thầm trở về.
Đồng thời trong đầu cũng suy nghĩ một số lý do chuẩn bị giải thích việc mất tích suốt một năm qua.
Ngồi xe lửa mấy tiếng, Lâm Phong cũng không còn cách nào khác, dù sao thì không thể cứ ngang nhiên phi hành như vậy.
Lẳng lặng ngồi im trong toa xe lửa, Lâm Phong lại nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên trong đầu:
'Chủ nhân đã quay về Địa Cầu, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Nội dung nhiệm vụ: Thăng cấp Kết Đan Kỳ.
Phần thưởng: Sơ cấp luyện khí kỹ năng. Hai trăm trung phẩm linh thạch.'
Lâm Phong nghe tới đây thì cười cười, có thể nhiệm vụ này trước đây sẽ là cái gì đó mà Lâm Phong không thể với tới, nhưng hiện nay, hắn rất tự tin vào thực lực của mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong lại đột nhiên nhớ tới tiểu Bạch. Kể từ lúc ăn hết lô đan dược mà Lâm Phong tìm được trong hang động kia, tiểu Bạch bỗng thay đổi vẻ ngoài trắng toát rồi ngủ li bì, thỉnh thoảng tỉnh dậy cũng chỉ câu thông một chút cùng Lâm Phong liền ngủ say, hơn nữa cũng đột nhiên thực lực tăng mạnh lên yêu thú cấp một đỉnh phong.
Lâm Phong cũng mặc kệ nó, không chừng sau khi nó tỉnh dậy sẽ cho Lâm Phong bất ngờ thú vị.
Xe lửa một đường chạy đến Nam Kinh thì có ghé qua mấy trạm để trung chuyển hàng hóa, hành khách. Lâm Phong đối với mấy chuyện này luôn giữ vẻ lãnh đạm thờ ơ, tập trung nhắm mắt dưỡng thần.
Một trận chiến với tiểu Hùng thực ra đã tiêu tốn nhiều linh lực của Lâm Phong, hơn nữa trải qua mấy ngày đầu óc luôn trong tình trạng căng thẳng, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi.
Đi ngang quãng đường cũ, Lâm Phong chợt hồi tưởng lại lúc mới về Nam Kinh, lúc ấy tu vi yếu ớt, nghèo kiết xác, thêm vào hệ thống chưa nhận chủ lại treo trên đầu một nhiệm vụ khó, làm cho Lâm Phong cảm khái không thôi.
Lâm Phong xuống xe lửa, hai tay cho vào túi quần lững thững nhìn cảnh vật trước mắt.
Hơn một năm trôi qua, nơi này hầu như không có gì thay đổi. Cái thay đổi chỉ là tâm cảnh của Lâm Phong dường như tiến thêm một bước lớn.
Đối với mọi sự vật, sự việc, Lâm Phong đã có cái nhìn thoáng đãng và rõ ràng hơn. Ánh mắt nhìn những con người đang hối hả tới lui quanh mình cũng thấu đáo hơn.
Khi đang chuẩn bị bắt xe taxi về nhà, Lâm Phong bỗng nhìn thấy một thân ảnh thoáng qua, dáo dác nhìn quanh rồi rút vào một góc.
Lâm Phong liền nhíu mày, thần thức đảo qua liền nhếch mép cười:
'Mới về đã gặp người quen, số mình cũng hên thật!'
Nói xong liền lững thững đi tới cái góc kín đáo, dưới thần thức của Lâm Phong, bức tường che chắn kín đáo kia cũng như một tờ giấy mỏng mà thôi.
Lâm Phong bước tới, ngay lập tức người đang núp phía trong giật mình, theo bản năng định quay đầu bỏ chạy. Nhưng tay Lâm Phong khẽ vung lên, lập tức vịn vai người này lại hỏi:
'Chạy gì chứ Vương Béo, chẳng lẽ khuôn mặt ta đáng sợ vậy sao?'
Chỉ thấy sau câu nói Lâm Phong, thân ảnh này bỗng run lên một cái, quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin nổi:
'Lâm…Lâm đại hiệp, thật là ngài sao?'
'Hả, chẳng lẽ còn có một Lâm Phong nào khác cũng đẹp trai tiêu sái như ta, nếu không có vậy thì đúng là ta rồi!'
Lâm Phong thấy dáng vẻ hoảng hốt của Vương Béo, còn cho rằng gã giật mình vì mình còn sống trở về liền không nhịn được mà trêu chọc.
'Lâm..Lâm đại hiệp, xin ngài đến cứu Bang chủ. Thiết Đầu Bang đang bị truy sát gắt gao, Bang chủ cũng bị bọn chúng bắt đi rồi, xin ngài, xin ngài…'
Vương Béo như bắt được cọng rơm cứu mạng khi sắp chết được, bao nhiêu áp lực bỗng tuôn trào ra, một gã đàn ông máu me không sợ vậy mà bỗng hai mắt ngấn lệ nói.
Lâm Phong nhíu mài, trong lòng thầm kêu không ổn, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì, liền hỏi gấp:
'Hiện giờ người ở đâu?'
'Để tiểu nhân dẫn ngài đi, xin ngài, xin ngài giúp đỡ!'
'Nói nhiều quá, đi lẹ, không thì ta lập tức không nhúng tay vào.'
Lâm Phong một trận buồn bực, từ bao giờ gã giang hồ thiết huyết này lại trở nên dài dòng như vậy.
Nhưng rất nhanh, Lâm Phong đã hiểu được đầu đuôi sự việc. Nói đến việc này cũng một phần do Lâm Phong mà ra.
Thì ra lần trước sau khi nhận lệnh thu thập linh thảo linh dược của Lâm Phong, Thiết Đầu Bang liền tập trung đi làm chuyện này. Thiên Địa Hội vốn dĩ như hổ rình mồi, ngay lập tức chộp lấy cơ hội dần dần chiếm hết địa bàn, sau đó mua chuộc một số người trong Thiết Đầu Bang.
Mà trong số đó, Hắc Trảo chính là một trong những người quay đầu ngọn giáo lại phản chủ. Cuối cùng, nhờ Hắc la sát Diệp Băng Chi đại triển thân thủ, mở đường cho mấy người bọn Triệu Mẫn và Vương Béo mở con đường máu chạy ra.
Từ đó đến nay, mấy người này trốn chui trốn nhủi, huynh đệ trong bang những người trung thành đều bị trấn áp đẫm máu, số còn lại không chịu nổi thì đành gia nhập Thiên Địa Hội.
Như vậy coi như cũng xong, đáng nói là Môn chủ Thiên Địa Hội là một gã háo sắc, sớm thòm thèm Diệp Băng Chi , mặc dù gương mặt của nàng đã bị hủy hoại bằng một vết sẹo to lớn, nhưng cũng không làm gã chùn bước, cho đến mấy ngày gần đây theo tin tức Vương Béo được biết thì vị nữ hiệp này cũng đã bị bắt đến đại bản doanh của Thiên Địa Hội vô cùng kín đáo.
Vương Béo vốn luôn túc trực ở chỗ này có ý hẹn với Tiểu La và vị tiểu Đao từng bị Diệp bang chủ đạp một phát hôm Lâm Phong đến gặp kia để hội họp bàn bạc ý định liều chết tìm cách giải vây cho Diệp đại bang chủ của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...