Lâm Phong quay lại nhìn, một người trung niên chừng năm mươi tuổi, mái tóc vuốt thẳng cùng bộ đồ kiểu truyền thống làm cho hình tượng của ông ta trong mắt Lâm Phong không được dễ chịu cho lắm.
‘Mời thúc thúc cứ tự nhiên.’ Lâm Phong không mặn không nhạt đáp. Sau đó tiếp tục quan sát tiền cổ.
Người đàn ông trung niên khẽ giật mình, nhìn người thanh niên này tuổi không lớn nhưng trước ông ta mà thong dog thoải mái như vậy thì rất hiếm có.
Có lẽ do có chút vị trí trong xã hội, lâu ngày đã dưỡng cho Lữ Lạc một chút uy áp như có như không lên người khác, nhất là đối với những thanh niên trẻ tuổi như người ngồi trước mặt này.
Ban nãy khi ánh mắt Lâm Phong khẽ đảo qua làm cho Lý Lạc có cảm giác giật mình, một ánh mắt có thần uy như vậy thì tất nhiên con người này không hẳn tầm thường như vẻ bề ngoài.
Lý Lạc nghe Lâm Phong đáp vậy thì khẽ cười rồi ngồi xuống, nhân viên cũng rất thức thời mang đến ngay cho Lý Lạc một bình trà thượng hạng.
Lý Lạc tự rót cho mình chén trà, nhấp một ngụm rồi lẳng lặng nhìn Lâm Phong.
Quả thật ban đầu Lý Lạc bị mấy đồng tiền cổ của Lâm Phong thu hút, nhưng bây giờ Lý Lạc càng có hứng hơn với Lâm Phong.
Lâm Phong cũng không để ý đến Lý Lạc quá nhiều mà tập trung quan sát mấy đồng tiền cổ.
Người khác khi giám định hay thưởng thức đồ cổ, đặc biệt với loại tiền cổ này thì đa phần sẽ lấy kính lúp ra soi kỹ, trước không nói đến công năng phóng đại tầm nhìn mà chủ yếu càng ra dáng nhân sĩ chuyên nghiệp.
Lâm Phong thân mang kỹ năng Càn Khôn Nhãn dĩ nhiên không thừa hơi làm chuyện không đâu như vậy. Dưới ánh nhìn của hắn, tất cả thông tin về mấy đồng tiền này hiện lên rõ mồn một. Cứ thế Lâm Phong xem đồng tiền này một chút thì bỏ qua một bên xem đồng khác, nhìn như rất tùy ý.
Lý Lạc ở một bên thấy cảnh này thì khẽ lắc đầu: ‘Xem ra mình đã đánh giá hắn quá cao!’ Lý Lạc thầm nghĩ. Bởi vì hắn cũng từng chứng kiến một số vị đại sư giám định vật phẩm, hầu hết đều quan sát kỹ lưỡng rồi mới phán xét a. Xem ra người này chắc là thiếu gia nào đó đi vi hành rồi. Lý Lạc một bên uống trà một bên âm thầm phỏng đoán.
Mãi cho đến đồng tiền cuối cùng, Lâm Phong mới chậm rãi buông xuống, nét mặt nhìn không ra vui buồn thong dong cầm ly trà lên uống một ngụm, ánh mắt thủy chung không nhìn tới Lý Lạc ở bên cạnh mà trầm tư suy nghĩ.
Bởi vì vừa rồi trong lúc giám định đồng tiền hắn phát hiện có hai đồng Gia Định Nguyên bảo có giá trị khá cao. Mấy năm trước chỗ hắn làm từng xuất hiện qua một đồng Gia Định Nguyên Bảo được bảo tồn tương đối nguyên vẹn. Trải qua tranh đoạt trong hội đấu giá, giá cả cũng lên tới con số hơn mười vạn. Hai đồng Nguyên Bảo Gia Định này mặc dù khá rỉ sét nhưng chắc cũng không kém giá sáu bảy vạn, đặc biệt là còn có một cặp như vậy.
Không khí yên tĩnh bỗng bị cắt đứt, Lý Lạc tằng hắng một cái rồi lên tiếng:
‘Tiểu huynh đệ, xem ra cậu cũng là người trong nghề a?’ Lý Lạc cẩn thận dò hỏi.
‘Không dám. Cháu tên gọi là Lâm Phong, thúc thúc nếu nể mặt cứ gọi Tiểu Lâm là được.’ Lâm Phong cũng khách khí lại một câu. Cho dù trong lòng Lâm Phong rõ ràng người này không phải vô duyên vô cớ tiếp cận một thằng nhóc như mình, hơn phân nửa có thể do mấy đồng Nguyên Bảo Gia Định này, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
‘Ha hả, nếu Tiểu Lâm cháu đã nói vậy thì cứ gọi ta là Lý thúc là được.’ Lý Lạc rất thưởng thức những thanh niên biết lễ nghĩa như thế này.
‘Lý thúc, cháu cũng không phải dân trong nghề gì. Chẳng qua có chút hứng thú nên thu lại chút vật phẩn tìm chút niềm vui mà thôi!’
Lâm Phong giả vờ nửa thật nửa giả khiêm tốn một phen.
‘Ồ, mấy đồng tiền này lúc nãy cháu thu vào giá bao nhiêu?’
‘Một trăm đồng kèm với một bức tượng ngọc.’
‘Ừm, cháu đã gọi ta một tiếng Lý thúc thì ta cũng không vòng vo làm gì. Cháu có nhận ra mấy đồng tiền này như thế nào không?’
Lý Lạc mỉm cười dùng ngữ khí ôn hòa nói.
‘Cháu cũng không giấu chú Lý, cháu làm việc cho Nhã Nguyên Trai, bình thường cũng có chút tìm hiểu về mấy thứ này nên cũng nhận ra một ít.’
Nói rồi, tay Lâm Phong lấy ra hai đồng Nguyên Bảo Gia Định đẩy về phía trước, tiếp tục nói:
‘Hai đồng Nguyên Bảo Gia Định này cháu từng thấy một lần ở chỗ làm, nó vốn được đúc vào thời Nam Tống khoảng năm 1208, đường kính vào khoảng 54mm,cho nên cháu kết luận nó là hàng chính phẩm, hơn nữa tình trạng bảo tồn tương đối tốt. Cũng may là nhờ lớp rỉ sét bám lên này mà nó còn lưu lạc đến rơi vào tay cháu.’
Lâm Phong nói một hơi, dựa vào thông tin giám định từ Càn Khôn Nhãn và kiến thức cơ sở của hắn thì nói vài câu sơ lược như vậy cũng không phải vấn đề quá lớn.
Ngược lại Lý Lạc cũng cảm thấy hơi bất ngờ vì muốn nhận ra đồng tiền này thì dễ nhưng nói rõ ràng mạch lạc như Lâm Phong thì không phải dễ.
‘Haha, cháu nói rất đúng. Xem ra chú không cần bổ sung thêm. Bất quá, cháu định xử lý chúng như thế nào?’
Lý Lạc mỉm cười hỏi.
‘Tạm thời cháu vẫn chưa quyết định.’
Lâm Phong hơi lưỡng lự.
‘Nếu vậy cháu có thể để lại cho chú không? Chú tuyệt đối không để cháu thiệt thòi. Hơn nữa, quả thật chú cũng rất thích hai đồng tiền này.’
‘...’ Lâm Phong im lặng cân nhắc. Dù sao thì chủ yếu hắn cần là cần đoạn nhân sâm kia, còn mấy đồng tiền này là vô tình lượm được bí kíp thôi. Chi bằng bán đi để kiếm một ít tiền xoay sở trước.
Lý Lạc thấy Lâm Phong lưỡng lự thì tăng liều thêm:
‘Chú ra giá hai đồng này hai mươi vạn tệ. Giá này tuyệt không thiệt thòi cho cháu. Hơn nữa...’ vừa nói Lý Lạc vừa móc từ trong người ra một cái danh thiếp mạ vàng. Bên trên chỉ có tên Lý Lạc và số điện thoại cá nhân.
‘Hơn nữa, sau này nếu có gì cần cứ gọi chú. Địa phương khác không nói, nhưng ở Bành Thành chú Lý của cháu vẫn có chút tiếng nói.’
‘Được. Chú Lý đã nói như vậy nếu cháu còn do dự nữa thì chẳng phải không cấp chú mặt mũi sao. Tiền và danh thiếp này cháu nhận.’ Lâm Phong cười to một cái rồi quyết đoán nói.
Vẻ thưởng thức trong mắt Lý Lạc càng đậm.
Lý Lạc ngay tại chỗ ký ngân phiếu hai mươi vạn cho Lâm Phong, sau đó hai người ngồi trò chuyện trên trời dưới biển thêm một lúc nữa thì trời cũng dần tối.
Lý Lạc định mời Lâm Phong ăn bữa cơm nhưng Lâm Phong kiên quyết từ chối, nói rằng mình có việc bận đành hẹn hôm khác. Bởi vì Lâm Phong đang nóng lòng về khai mở bức tượng kia để lấy đoạn nhân sâm ra xem có hoàn thành nhiệm vụ được không.
Bước ra khỏi khu chợ, Lâm Phong liếc nhìn sắc trời dần tối, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi Lâm Phong vang lên:
'Hầu ca, hầu ca…mau đến động bàn tơ cùng đệ diệt yêu~'
Một vài người đi đường nghe tiếng nhạc ngoái lại nhìn, một cô gái còn nói lí nhí:
'Thật là hoài cổ a, thật giống tiếng chuông cháu ta hay sử dụng!'
Thính lực Lâm Phong trải qua tẩy tủy nên mạnh gấp nhiều lần người thường, mặc dù cô gái lí rí nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một. Lắc đầu cười khổ, để xem khi muội muội tinh nghịch mà ngươi yêu quý nhất cài tiếng chuông đó cho ngươi thì ngươi có dám đổi nó đi không, Lâm Phong nghĩ thầm sau đó bắt máy.
'Quẩy, dạ con nghe mẹ!'
Bên kia vang lên tiếng một người phụ nữ trung niên:
'Con trai à, con có khỏe không?'
Vừa bắt máy, mẹ đã hỏi ngay mình có khỏe không, Lâm Phong bỗng dưng thấy cảm động trào dâng trong lòng. Người ta có câu nói rất không sai: Con cái có cả thế giới trong đầu, nhưng cha mẹ thì con cái chính là cả thế giới!
'Dạ con khỏe, tuần rồi con bận đi làm quá nên chưa gọi cho mẹ được. Cha mẹ có khỏe không?'
'Cha mẹ khỏe, con bận thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Nhớ ăn uống cho đàng hoàng đừng để ốm.'
Tiếng lo lắng của mẹ vang lên bên kia làm Lâm Phong cảm thấy ấm áp vô cùng.
'Dạ, con biết rồi. Con vừa lãnh lương tháng này, ngày mai con sẽ gửi về cho mẹ, mẹ mua ít đồ bổ mà bồi bổ thân thể.'
'Con làm vất vả thì giữ đó mà xài, cha mẹ cũng không thiếu thốn. Tiểu Mai em con nó chuẩn bị vào Đại học, cha mẹ định sắm cho nó ít đồ dùng học tập và dụng cụ sinh hoạt mới, và đóng học phí nữa, nếu con có dư thì gửi cho mẹ ba…à một nghìn tệ là được.'
'Dạ, con biết rồi. Mẹ, con nghe nói cô ba…'
Lâm Phong trực tiếp đón một chiếc taxi nói địa chỉ nhà sau đó lặng lẽ trò chuyện cùng mẹ. Mặc dù mới qua một tuần, nhưng chung quy Lâm Phong vẫn có cảm giác quá lâu, tâm tính thay đổi, ánh mắt rõ ràng và hiểu biết hơn, Lâm Phong càng hiểu và yêu quý thứ tình cảm gia đình. Hắn bỗng cảm thấy bao lâu nay mình thật bất hiếu, mặc dù đi làm có tiền vẫn gửi về nhà hàng tháng, nhưng số lần trò chuyện với cha mẹ ít đến đáng thương, những lần mẹ gọi cho hắn thì hắn chỉ nói qua loa cho xong chuyện.
Lâm Phong mải mê nói chuyện với mẹ, mẹ Lâm Phong thì nghe con trai mình hỏi thăm và chịu tâm sự với mình nhiều như vậy thì vui mừng nói hết chuyện này đến chuyện kia, sau đó còn hỏi đến chuyện tình cảm của Lâm Phong làm cho hắn không thể không giả điên khiêng đồ cúng, qua loa ỡm ờ vài câu rồi cúp máy.
Về đến nhà, Lâm Phong không vội mở pho tượng để hoàn thành mà tắm rửa sạch sẽ, nấu một gói mì trứng húp sì sụp.
Xong xuôi đâu đó, Lâm Phong cầm chiếc hộp có chứa bức tượng Thọ Tinh, lấy bức tượng ra quan sát cẩn thận.
Lâm Phong dùng Càn Khôn Nhãn quan sát thì thấy bên dưới có một đường rãnh hình chữ 'O' được dán lại bằng một chất liệu đặc biệt, hơn nữa vết dán rất kín kẽ, dùng mắt thường thì không thể nào quan sát được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...