Lâm Phong nghe Trần Hùng báo giá thì hơi liếc nhìn cô gái kia đang mím môi căm tức nhìn Trần Hùng, sau đó thong thả nói:
'Được. Nếu vậy tôi bán cho anh giá hai nghìn năm trăm vạn, nhưng tôi cần tiền gấp, anh có thể chuyển khoản ngay trong hôm nay được không?'
'Tốt, chuyện nhỏ, bây giờ cậu cho tôi số tài khoản, công ty sẽ trực tiếp chuyển tiền cho cậu.'
Trần Hùng nghe vậy thì rất cao hứng, cười lên ha hả. Dạo gần đây tình hình nguyên liệu của công ty hắn không được tốt, hôm nay ôm tâm lý cầu may mà ôm được khối phỉ thúy này về thì cũng giúp công ty hạ nhiệt được một chút.
'Trần đại thiếu, anh giỏi lắm, viên phỉ thúy này là tôi ra giá trước, anh ta chưa trả lời thì anh chen vào, anh có liêm sỉ không? Không biết thương hoa tiếc ngọc sao?'
Cô gái không chịu thua kém, một viên phỉ thúy tốt cứ như vậy rơi vào tay người khác làm cô không cam tâm, hơn nữa Lâm Phong cũng đồng ý quá nhanh làm cho cô càng không nuốt trôi cơn tức này.
'Ha hả, Diệp Đồng, cô cũng biết câu thương hoa tiếc ngọc sao? Vậy mấy ngày trước cô giành một khối mao liêu tốt của Trần gia chúng tôi, mà lại là với em gái tôi, chắc cô cũng thấm được cảm giác đó đi~ ha ha, thật là đại khoái nhân tâm mà~'
Trần Hùng không hề kiêng kị gì, lớn tiếng trào phúng làm cho Diệp Đồng không biết phải nói thế nào. Thực ra việc hai công ty châu báu cạnh tranh nhau cũng là chuyện bình thường trên thương trường, ai trả giá cao hơn người đó được, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cô làm sao lại không biết. Nhưng tên Trần Hùng này năm lần bảy lượt chọc tức nàng, tượng đất cũng có ba phần nổi giận chứ.
'Được, coi như anh giỏi~ à, xin hỏi vị tiên sinh này tên gì?'
Diệp Đồng dường như nghĩ đến gì đó, quay sang dùng ngữ khí ôn hòa hỏi Lâm Phong:
'Tôi tên Lâm Phong.'
'Lâm Phong tiên sinh, em là Diệp Đồng của công ty châu báu Diệp Thị. Đây là danh thiếp của em, sau này nếu anh còn có thể giải ra phỉ thúy tốt, xin hãy liên hệ, công ty em nhất định rất vui lòng phục vụ anh, về mặt giá cả anh không cần phải lo lắng.'
Diệp Đồng cười duyên đưa một tấm danh thiếp màu hồng tới tay Lâm Phong, Lâm Phong nhận lấy liếc mắt nhìn, sau đó cất vào túi, bộ dạng hờ hững làm cho Diệp Đồng cụt hứng. Vài người thấy dáng vẻ khả ái này của Diệp Đồng thì chỉ hận không thể tiến lên đạp chết tên đầu gỗ Lâm Phong, sau đó cướp lấy tấm danh thiếp còn vương vấn mùi thơm kia về mình.
'Lâm Phong huynh đệ, bên công ty vừa chuyển tiền cho anh xong, anh kiểm tra lại nhé. Hay anh em ta ra ngoài kia làm bữa cơm đạm bạc nào.'
Trần Hùng ánh mắt xoay chuyển, sau khi cúp điện thoại vừa gọi về công ty thì cười khà khà nói, dáng vẻ rất thoải mái tùy hứng.
'Khỏi cần kiểm tra, tôi tin mắt nhìn người của mình. Cơm thì hôm nào ăn cũng được, tý nữa tôi còn có việc bận, đành thất lễ vậy.'
Lâm Phong đẩy đưa từ chối, hắn cho rằng người có khả năng gạt tiền của hắn còn chưa có sinh ra đời đây này. Trần Hùng biết không thể thuyết phục được Lâm Phong thì cũng cười hắc hắc rồi để lại một tấm danh thiếp, sau đó cho người mang viên phỉ thúy bỏ đi.
'Mắt nhìn người, tên đầu gỗ như ngươi nhìn ta chẳng khác gì vô hình mà dám nói tin vào mắt nhìn người của ngươi? Cười lộn mề chết ta rồi, thật đáng ghét~'
Diệp Đồng nghe được câu nói của Lâm Phong thì trong lòng hung hăng chà đạp nhân phẩm của hắn ta một phen, sau đó nhẹ nhàng cáo từ Lâm Phong để đi tìm cơ duyên khác, dù sao thì hôm nay nếu đi tay không về thì nàng cũng không cam lòng.
Một số người tản đi, còn một số tay thương nhân thì ở lại chọn lựa mao liêu của Trịnh Hào làm hắn vui vẻ cười đến ngoác mồm.
Lâm Phong thấy Trịnh Hào bận bịu như vậy thì cũng cáo từ một hai câu rồi xoay người ôm mao liêu rời đi. Đi đến một đoạn vắng người, Lâm Phong ngay lập tức cho khối mao liêu vào nhẫn trữ vật rồi thư thả đi bộ về nhà. Dù sao lúc sáng hắn cũng có hứa với mẹ về nhà ăn trưa.
Đi được một đoạn, Lâm Phong mỉm cười khó hiểu liếc nhìn về phía sau rồi đi chậm vào một chỗ vắng người qua lại.
'Sao? Còn chưa ra mặt, hay là đợi ta đến thỉnh các người ra?' Lâm Phong lớn tiếng nói.
Ngay sau đó là hai thân ảnh lững thững đi ra từ trong một bụi cỏ um tùm, một tên lùn mập ục ịch, còn tên còn lại thì cao gầy, cả hai tên đều mặc áo cộc tay, bên vai trái xăm hình sọ đầu, có vẻ như là tiêu chí của một băng đảng nào đó.
Lâm Phong cũng lười quan tâm mấy thứ vớ vẩn đó, trực tiếp mỉa mai:
'Ta không mua vé số, nếu còn nhiều thì tranh thủ đi bán đi, kẻo chiều ôm thì mai không có cháo mà húp~'
'Con mẹ ngươi mới bán vé số, chúng ta là Thiết Đầu Bang, ngươi chắc đã nghe qua rồi chứ gì? Có cảm giác muốn tiểu trong quần rồi đúng không?'
'Hai ngươi đi tham gia đoàn kịch xem ra có tương lai hơn à, Thiết Đầu gì đó ta cũng chưa nghe mà cũng lười nghe. Nói, hai người các ngươi theo ta một quãng đường dài như vậy là để làm gì?'
'Ngươi còn dám nói, lần trước ngươi đả thương một vị đường chủ và hai vị huynh đệ trong bang. Hôm nay bọn ta thay mặt họ đến đòi chút tiền thuốc và tiền bồi thường tổn thất tinh thần thôi, khửa khửa~'
Hai tên du côn, một béo một gầy nói tới đây thì cực kỳ đắc ý, cười lên ha hả, ánh mắt nhìn Lâm Phong như nhìn một con gà béo ngậy đã được luộc chín cho lên dĩa.
'Hắc, vậy hai ngươi muốn ta bồi thường bao nhiêu tiền, báo giá cho ta tham khảo chút?'
Lâm Phong đột nhiên nổi lên tâm tư đùa bỡn bọn này, xem ra ba tên kia nhận được giáo huấn cũng quá nhẹ, không đủ gãi ngứa, thần thức của hắn thả ra, sau đó quét một vòng liền cười khẩy.
'Hắc hắc, chỉ cần một trăm vạn và hai cánh tay thì ngươi liền rời khỏi, xem như chúng ta tích chút thiện duyên đi.'
Tên béo lùn không chút do dự nói. Công phu tu luyện của hắn chính là công phu nổi tiếng Phật môn Sư Tử Hống, cho nên khi nói chuyện, hắn cũng âm thầm vận chút nội công để ám toán tinh thần Lâm Phong trước. Dù sao lần trước vị Hổ ca huynh đệ của gã cũng thất thủ trước tên này mà không có một lần hoàn thủ, gã mặc dù nhìn bên ngoài hời hợt cười đùa nhưng nội tâm cũng căng như dây đàn.
'Ồ, rẻ vậy sao. Hay là để ta tặng hai ngươi và bảy tên đi xe mô tô phía bên kia thêm một phần lễ nữa, sau đó chẵn tiền dễ thanh toán nhỉ?'
'Hắc, không tệ. Lên anh em, bao vây nó lại~'
Tên gầy cũng mở miệng kêu gọi bảy tên khác đang ở một chỗ gần đó chờ sẵn.
Ngay lập tức, tiếng xe mô tô rồ ga lao đến, rất có nghệ thuật bao vây Lâm Phong vào giữa. Lâm Phong cũng không động đậy mà chờ cho bọn chúng dàn trận xong rồi nói:
'Xong chưa? Ta còn phải về dọn dẹp nhà cửa đây này, tranh thủ làm gì làm lẹ đi~.'
Lâm Phong thấy cảnh bọn chúng như gặp đại địch thì châm chọc.
'Vút~'
Ngay lúc Lâm Phong đang mỉa mai thì một tên dùng dây xích vung tới, ý đồ lợi dụng lúc Lâm Phong phân tâm, chắc mẩm một kích đắc thủ. Chỉ thấy hình ảnh Lâm Phong bỗng như nhòe ra, sau đó xuất hiện ngay cạnh tên vừa đánh ra sợi dây xích.
Thân pháp vừa rồi gọi là Tùy Phong Bộ, chỉ là một kỹ xảo nhỏ lợi dụng lực lượng bản thân để di chuyển với tốc độ nhanh. Nếu dùng nó để đấu pháp với người tu tiên cùng cấp độ thì còn kém xa, nhưng với bọn lâu la nhãi nhép này thì quá dư dả. Lâm Phong thậm chí còn không muốn dùng đến, định thử độ mạnh mẽ của thân thể mình đến đâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu hôm nay không tỏ ra mạnh mẽ phi thường thì sau này còn rắc rối dài dài.
Làm một lần, khỏe cả đời. Chính là Lâm Phong đang có ý nghĩ này. Bởi vậy, khi thân ảnh của hắn lóe lên rồi xuất hiện bên cạnh người nào, thì tên đó lập tức ăn một đấm hoặc một đá, trực tiếp ngắn gọn. Lâm Phong cũng lười dùng thuật pháp này nọ, muốn cho bọn du côn du đãng này tỉnh ngộ thì quyền đấm cước đá mới là lựa chọn tối ưu nhất, cũng cho bọn chúng ấn tượng sâu sắc nhất.
'Bịch! Bịch! Bịch!...'
Mấy tiếng như bao cát vang lên, trước mắt hai tên mập lùn và cao gầy như hoa lên rồi thấy bảy tên thuộc hạ răng rơi đầy đất, ngay cả tiếng kêu đau cũng không phát ra được. Không quá mười giây, toàn bộ đều nằm rạp dưới đất, mấy chiếc mô tô ngã ngữa chổng vó, bánh xe quay vù vù.
'Thân pháp này gọi là gì mà ghê gớm như vậy? Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết chắc cũng chỉ đạt đến mức như thế này thôi phải không?'
Tên gầy môi mấp máy không nói thành lời, ôm một bụng kinh hãi thầm nghĩ.
'Sao? Hai vị cao thủ này tính giùm tại hạ xem ta phải bồi bao nhiêu tiền cho đám này?'
'Ấy ấy, vị đại hiệp này sao lại nói vậy, là chúng ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, hôm nay làm mất nhã hứng của đại hiệp, kính mong thứ lỗi!'
Tên béo lùn thấy tình hình không ổn, công phu Sư Tử Hống lập tức thi triển ra, nhưng lần này là dùng để vuốt mông ngựa.
'Hừm, nếu ta nhớ không nhầm thì lúc nãy có người muốn hai cánh tay của ta thì phải?'
Lâm Phong giả vờ mau quên, đưa tay gãi gãi đầu vô cùng thuần khiết. Nhưng hành động và lời nói này trong mắt tên béo chẳng khác gì ác ma đòi mạng, thật ác, thật quá con mẹ nó tà ác!
'Được, ta tự phế hai cánh tay, xin đại hiệp bỏ qua cho ngày hôm nay. Mong ngài hiểu, Bang quy khó cãi, chúng ta cũng vì chén cơm mà thôi~'
Tên béo không chút do dự tự phế hai cánh tay, sau đó một mặt giải thích.
Lâm Phong nghe lời này thì ý định phế hai tên này cũng nhạt đi một ít. Thứ nhất, người tu tiên như hắn vốn tùy tâm mà làm, hắn cảm thấy đủ thì là đủ, không cần giơ cao khẩu hiệu trừ bạo cho dân rắm chó gì đó, thứ hai, Lâm Phong cảm thấy tên béo nói cũng có lý, nếu không vì chén cơm, ai lại tự mình sa vào con đường không lối thoát, ngày đêm nguy hiểm tính mạng mình như vậy. Hàng ngày nhìn thấy xã hội đen đi lại rất oai phong, nhưng bọn chúng chính là những tên yếu đuối nhất, chỉ cần gặp kẻ mạnh thì tự khắc sẽ hiện nguyên hình, vả lại, chuyện phán tội bọn chúng đã có hệ thống pháp luật làm, Lâm Phong cũng không giành chén cơm của bọn họ.
Nghĩ vậy, Lâm Phong không nói không rằng, hai tay cho vào túi quần, huýt sáo rời khỏi.
Nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phong rời đi xa khuất tầm mắt, tên cao gầy vốn đang kinh hoảng cũng thở dài một hơi, sau khi giúp tên béo sơ cứu hai cánh tay bị phế một chút thì mở miệng tự nói:
'Mẹ nó, để một thằng nhóc hù cho tiểu ra quần, chưa giao thủ đã tự phế hai tay, Sư Tử Béo ngươi thật mất mặt a~'
'Mất mặt cái gì, bản thân ta luyện Sư Tử Hống, cho dù phế hai tay thì vẫn còn đất dụng võ. Nếu chẳng may mất mạng thì cái gì cũng không còn. Còn Hắc Trảo ngươi đây sao lúc nãy không lên tiếng, không phải hôm nay mang tã theo đấy chứ?
'Hừ, sợ cái gì, chẳng qua ta lo lắng cho ngươi, chứ giờ mà nó có gan quay lại, ta con mẹ nó không đánh cho nó ra bã thì tên ta viết ngược lại cho ngươi xem~!'
Tên cao gầy có biệt danh Hắc Trảo vừa nói xong thì đưa mắt dáo dác nhìn về hướng Lâm Phong vừa rời đi.
Nhưng vừa nhìn, Hắc Trảo lập tức buột miệng chửi đổng:
'Má nó, quay lại thật sao…?'
Từ phía cuối đường, một bóng dáng lững thững chậm rãi đi lại về hướng này, xem bộ dáng rất ung dung nhưng cũng đủ làm cho hai tên du côn còn đứng được, mặt tái mét…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...