Đã tự bởi đội ngũ .Org
Ngày hôm sau tâm tình của Thẩm Tâm Duy cũng không tốt lên, cô suy nghĩ về nhiều thứ, kết quả là cái gì cũng không hiểu, chỉ làm được những điều cơ bản nhất, khi cô cao hứng viết phương án trước kia, thì mặc dù đối phương nhận được tài liệu cô gửi, nhưng không dám ở trước mặt cô mà nói, cô viết không được, phải thay đổi từ đầu đến cuối, điều này khiến cô thấy thất bại chưa từng có.
Khi cô đi tìm Mạnh Hạo, hi vọng Mạnh Hạo có thể đưa ra cho cô chút ý kiến, cô tìm được rồi thì phát hiện Mạnh Hạo đang bận việc mà Giang Thiếu Thành giao phó cho anh. Việc này khiến cô rất tức giận, cô đã trở thành một cái bóng với Mạnh Hạo, bây giờ Mạnh Hạo lại bị Giang Thiếu Thành thu phục nhanh như vậy, khiến cô cảm thấy mình bị phản bội, vì vậy mỉa mai Mạnh Hạo xong mới rời khỏi.
Cô cảm thấy tại sao mình lại thất bại như thế, Giang Thiếu Thành phải chịu trách nhiệm chủ yếu, mặc dù cô cái gì cũng không làm được, nhưng khiến Giang Thiếu Thành không thoải mái là có thể làm được, liền muốn làm phiền Giang Thiếu Thành. Nhưng cô còn chưa kịp tới phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, đã được thông báo, hôm nay Giang Thiếu Thành sẽ không tới công ty.
Mặc dù nhiều khi cô rất tùy hứng, nhưng không thể tìm một người không thoải mái để đuổi kịp người ta trong công ty, cái này với chuyện cô ghét một người,giống như anh ta xuất hiện đúng lúc cô phát điên lên, thì còn ra vẻ ban đầu, nhưng nếu vì ghét một người mà chạy tới nhà người ta mà mắng, đây chính là vấn đề của mình rồi.
Vì vậy cô rất khó chịu vì không có chỗ phát tiết, sau đó cô lại gọi điện thoại hẹn với Dương Hi Lạc. Thời gian làm việc của Dương Hi Lạc rất tự do, bởi vì sau khi Dương Hi Lạc tốt nghiệp đại học, vinh quang đi trên con đường viết lách toàn thời gian, với cách nói của Dương Hi Lạc là làm vậy không bị lãnh đạo mắng, cũng không cần nhìn sắc mặt đồng nghiệp, hơn nữa còn có thể ngày ngày ở nhà đọc tiểu thuyết, bất lợi cũng có, nhưng không đáng kể.
Dương Hi Lạc đã từng bày tỏ nhiều lần, Thẩm Tâm Duy xuất hiện là một đề tài thực tế tốt, bất kể là tả thành câu chuyện thầm mến đơn phương hay là câu chuyện mỹ nhân ngư hay ngược luyến tình thâm cũng không tệ, nhưng Dương Hi Lạc vẫn chưa cầm bút viết, ý của cô là để xem chuyện này đã được đặt, chờ một ngày cảm hứng cạn kiệt thì liền lấy nữ chính thành Thẩm Tâm Duy mà viết. Vì không muốn biến thành nữ chính đáng thương dưới ngòi bút của Dương Hi Lạc, hàng năm Thẩm Tâm Duy chỉ luôn nói với Dương Hi Lạc là, chúc đời này cảm hứng của Dương Hi Lạc có liên tục không ngừng.
Dương Hi Lạc vừa nhận được điện thoại của Thẩm Tâm Duy, lập tức thay quần áo ra cửa.
Thẩm Tâm Duy thấy Dương Hi Lạc xong, cảm thấy rất xúc động. “Cậu là hoàn hảo nhất, hễ kêu là tới, để cho tớ cảm thấy mình không phải không quan trọng, ít nhất cậu vẫn quan tâm tới tớ.”
“Tớ chỉ là đang mắc kẹt không viết được gì thôi…..” Dương Hi Lạc rất thành thực, “Nhưng tớ phát hiện ra mỗi lần ở cùng với cậu, tớ đều có thể tìm được hướng để viết. Có phải cậu là khó chịu không? Không sao, tớ là thùng rác để cậu trút.”
Thẩm Tâm Duy quả thật chỉ muốn đập cô bạn này một phát, Dương Hi Lạc từng bày tỏ, mình không viết nổi tiểu thuyết nhẹ nhàng tình cảm được, không viết nam nữ chính cãi nhau thì cả người khó chịu, vì vậy tiểu thuyết của Dương Hi Lạc, mỗi bộ đều có nhãn là ngược luyến tình thâm.
Thẩm Tâm Duy đuổi theo Dương Hi Lạc, Dương Hi Lạc chạy nhiệt tình, sau đó hai cô chạy đã mệt, Thẩm Tâm Duy nhớ tới một chuyện, “Ai, cậu sẽ không viết tớ ở trong truyện của cậu chứ?”
“Sao có thể chứ! Đề tài này, tớ phải giữ lại, sau này cậu viết cuốn tiểu sử, người thật việc thật, sau đó đi gửi bản thảo, đảm bảo kiếm được ối tiền.”
“………………..”
“Không cần phải nghĩ xem nên cám ơn tớ thế nào, mặc dù nhiều người cầu xin tớ viết truyện của các cô ấy, nhưng chúng ta quan hệ thân thiết nha, cậu không phải tốn chút nào đâu.”
“……………..”
“Đúng rồi, tiểu Duy, rốt cuộc cậu có chuyện gì mà khó chịu?”
“Nói ra thì cậu lại phấn khích đúng không?”
“Không, tớ muốn chuẩn bị cảm xúc cho một truyện, làm sao có thể khiến nữ chính hận chết nam chính, tốt nhất là để cho lúc độc giả đọc được, khóc không ngừng.”
“Biến thái.” Thẩm Tâm Duy bày tỏ suy nghĩ của mình.
Dương Hi Lạc cười hì hì, hoàn toàn không coi sự khinh bỉ của Thẩm Tâm Duy là một vấn đề lớn.
Thẩm Tâm Duy quyết định ở bên cạnh tên biến thái này chịu chút kích động xem, vì vậy liền đi nhà ma trước, sau lại chơi trượt đường ray tốc độ cao(roller coaster), nếu như còn thấy thiếu kích thích, tìm thêm một chút để kích thích mình.
Đối với đề nghị của Thẩm Tâm Duy, Dương Hi Lạc rất thích, vì vậy vui vẻ đi mua vé, sau đó vào nhà ma, bởi vì không phải là chủ nhật, không nhiều người lắm.
Chỉ là sau khi Thẩm Tâm Duy ra khỏi nhà ma, liền bị Dương Hi Lạc mắng không ngừng, các cô đi nhà ma tìm kích thích, kết quả từ đầu tới cuối Thẩm Tâm Duy nhắm mắt lại, tay túm vào vạt áo Dương Hi Lạc, cứ đi một đường như thế. Dương Hi Lạc thật vất vả tìm được cảm giác, kết quả Thẩm Tâm Duy ở phía sau, dọc trên đường cô cứ nói: Cậu đừng kéo tớ được không? Mở mắt ra xem một chút đi?
Phản ứng của Thẩm Tâm Duy là không buông tay, kiên quyết không mở mắt.
Bị Dương Hi Lạc mắng quả thật là hơi thảm, Thẩm Tâm Duy chỉ có thể nói, “Tớ sợ lắm!”
“Cậu sợ còn chơi nhà ma.”
“Không phải là đi cùng cậu sao!” Thẩm Tâm Duy cười hì hì an ủi bạn tốt, “Có phải có cảm hứng rồi khong? Nam chính đưa nữ chính đi nhà ma, nữ chính giật mình, vì thế mà khóc, cảm thấy quá mất mặt, hận nam chính.”
“Cái loại đường bướng bỉnh thối nát này, chị đây khinh. Như đã nói, nữ chính hẹp hòi như vậy, nam chính thế nào mà mới coi trọng được……”
“………….”
Mặc dù Thẩm Tâm Duy bị Dương Hi Lạc xem thường, nhưng vẫn rủ Dương Hi Lạc chơi trượt đường ray nhiệt tình. Thẩm Tâm Duy tự nhiên đi, sau một lúc, mới phát hiện Dương Hi Lạc chưa lên cùng, không đi không được về, “Cậu xem cũng vô dụng thôi, phải mua vé mới ngồi được.”
“Không phải, Tiểu Duy…. Cái đó……” Dương Hi Lạc nói xong, cảm thấy không thích hợp, kéo Thẩm Tâm Duy, “Đi, chúng ta đi mua vé, cậu vàn lần đừng quay đầu lại, vạn lần đừng quay đầu lại.”
Thẩm Tâm Duy vốn không định quay đầu lại, nhưng nghe bạn tốt nói lại hai lần, cảm thấy không quay đầu lại, sẽ không đúng với cường điệu của bạn, vì vậy quay đầu đi nhìn.
Xe trượt bên kia mới dừng lại, người chơi xong đang từ phía trên đi xuống. Giang Thiếu Thành đứng ở bên cạnh, cười vui vẻ nhìn Lương Nguyệt Lăng đang chỉnh lại tóc của mình. Giang Thiếu Thành mặc áo len màu xám, dưới mặc chiếc quần thường, anh mặc như vậy, nhìn quả rất trẻ, hơn nữa tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, nếu như cô không quá quen với gương mặt đó, có lẽ sẽ cảm giác mình nhận lầm người. Anh đứng bên cạnh Lương Nguyệt Lăng như vậy, có vẻ đang tỏ vẻ bạn trai hoàn mỹ ra ngoài đi chơi với bạn gái, hơn nữa còn trốn việc ra ngoài.
Thẩm Tâm Duy đứng tại chỗ, thế nào cũng không chịu đi, Dương Hi Lạc kéo cô, kéo vẫn không đi, “Tớ đã bảo cậu đừng quay đầu lại, cậu lại quay đầu.”
“Cũng không phải chuyện ám muội gì, tớ xong rồi sao không thể quay đầu chứ.” Cô nhìn bạn mình, nhún nhún vai ra vẻ không sao, “Cậu cho rằng tớ sẽ đau khổ sao, không đâu. Mặc dù tớ với Giang Thiếu Thành còn chưa ly hôn, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bây giờ anh ta chỉ là chồng trên danh nghĩa của tớ thôi, anh ta làm chuyện gì, không liên quan tới tớ. Hơn nữa anh ấy với Lương Nguyệt Lăng là cặp trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Không phải cậu thích tuấn nam mỹ nữ sao, vừa rồi thấy đôi này, có cảm thấy đây là hình tượng nam nữ chính trong tiểu thuyết của cậu khong?”
Dương Hi Lạc gật đầu một cái, nhanh chóng lại lắc đầu, “Không phải, tuyệt đối không phải, hai người hoàn mỹ ở chung một chỗ là không khoa học rồi, rất không khoa học.”
“Đi thôi, chúng ta chơi xe trượt thôi.”
Lần này họ thành công mua vé, đi chơi xe trượt. Nhưng từ đầu tới cuối, Thẩm Tâm Duy cũng không thét chói tai như những người khác, Dương Hi Lạc cũng chỉ cố quan sát cảm xúc của cô, lần này ngồi lên xe, Dương Hi Lạc cảm giác đây là kỉ niệm cả đời khó quên rồi, bởi vì thấy Thẩm Tâm Duy cười, cô chỉ không ngừng than thở trên xe, không có cảm giác thú vị như người chơi khác.
Xuống xe, Dương Hi Lạc liền kéo tay bạn tốt, “Cậu muốn khóc chứ?”
“Tớ làm sao mà phải khóc? Tớ không khó chịu, cậu không thấy vừa rồi tớ cười sao?”
Ngồi sau các cô là một cô, cô ấy nghe được lời của Thẩm Tâm Duy, cũng gật đầu phụ họa, “Thật là dũng cảm, còn cười. Con gái cô bị dọa tới mức khóc, phải học tập chị này một chút rồi.”
Thẩm Tâm Duy hất cằm lên, “Đúng vậy, cháu rất dũng cảm đấy.”
Dương Hi Lạc lại than thở.
Trước kia Dương Hi Lạc đã từng dụ dỗ Thẩm Tâm Duy ngồi lên xe trượt cao tốc nhiều lần, có lần đã mua vé, Thẩm Tâm Duy đã lên tới đó rồi, Thẩm Tâm Duy cũng không muốn xuống, nói cô đang vội, muốn đi toilet, Thẩm Tâm Duy đi xong cũng không quay lại. Dương Hi Lạc cứ cho rằng lần này Thẩm Tâm Duy cũng không thể ngồi lên xe, nhưng cô lại ngồi.
Dương Hi Lạc dụ dỗ nhiều lần như vậy không thành công, nhưng chỉ vì thấy Giang Thiếu Thành với một cô gái khác đi cùng với nhau, lập tức bằng lòng ngồi lên xe, Dương Hi Lạc cũng không biết nên nói gì mới phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...