Phó Ngọc Khâm không phải Liễu Hạ Huệ*, mỹ nhân ở trước mặt, lại có thủ tục hợp pháp, không muốn lãng phí một chút việc thực thi chủ quyền nào.
(*) Liễu Hạ Huệ: người công tử gặp “sắc dục” mà tâm không bị nhiễu loạn.
Anh đặt bút xuống, dựa người vào lưng ghế, hai chân vắt chéo, đưa tay tháo kính xuống, hứng thú chờ hành động tiếp theo của cô.
Chân Tiêu Mộng Hy lại di chuyển về phía trước một chút, từ mu bàn chân anh trượt đến mắt cá chân, tiếp theo là trên đùi thon dài của anh.
Từng chút từng chút thành công đoạt lấy, đến một tấc phía trên đầu gối.
Ngón chân ở phía trên nhẹ nhàng gãi.
Anh muốn làm, cô phải làm sao đây!Mới không đâu.
Chờ cô muốn mới được.
Đúng lúc này cô đang suy nghĩ.
Tiêu Mộng Hy tiếp tục giở trò xấu, ngón chân dùng sức kẹp một cái, nửa người trên nghiêng về phía trước tạo thành một đường cong mê người, mơ hồ lộ ra đường sự nghiệp.
Cô nhướng mày, một tay chống má, cho anh một nụ hôn gió.
Bên Canada truyền đến tin tức, trong công ty Phó Ngọc Khâm ngoại trừ nhân viên vệ sinh ra, tất cả đều là đàn ông.
Mà bản thân anh không thích đi bar, cũng chính là, xuất ngoại một năm, anh luôn giữ mình trong sạch, không làm bất cứ chuyện gì không đúng.
Bỏ một năm, cô cũng không tin anh sẽ nhịn được.
Bàn tay mảnh khảnh, từng chút một phủ lên tay anh, không tiếng động mà đưa ra lời mời.
Trên màn hình máy tính, có người đang làm báo cáo, toàn bộ quá trình bằng tiếng Anh, người nọ đang tận hứng thì máy tính đột nhiên tắt máy.
Phó Ngọc Khâm kết thúc hội nghị video.
Sau đó, vung tay lên, văn kiện rơi xuống đất.
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm sét.
Anh nhìn chằm chằm Tiêu Mộng Hy vài giây, kéo một cái, cô nằm thẳng trên bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chốc lát, cúi đầu hôn xuống.
Ở chỗ xương quai xanh của cô để lại dấu vết thật sâu.
Tiêu Mộng Hy ý loạn tình mê nghĩ: Mẹ nó, thì ra người đàn ông cao lãnh này cũng có một màn mất khống chế.
Cô còn tưởng rằng anh vĩnh viễn là bộ dạng núi băng kia.
Phó Ngọc Khâm thấy cô không chuyên tâm, tay dời đến sau tai cô, chậm rãi xoay tròn.
Thân thể Tiêu Mộng Hy căng thẳng, không tự giác bật ra tiếng.
“A! ”Phó Ngọc Khâm dường như rất hài lòng với vẻ mặt như mê si như say này của cô, tay kia cũng tham gia hành động.
Dây áo ngủ trượt xuống, lộ ra bờ vai mượt mà của cô, da thịt mịn màng, tản ra ánh sáng óng ánh.
Phó Ngọc Khâm hơi ngước mắt, một giây trước hôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt, một giây sau rơi xuống vành tai cô.
Ngón tay Tiêu Mộng Hy đan xen vào tóc anh, đầu ngửa ra sau, lông mi rũ xuống, che đi ánh sáng mờ mịt trong mắt.
Phó Ngọc Khâm kéo tay cô, dẫn dắt cô cởi bỏ trói buộc trên người anh.
Đèn treo trên đỉnh đầu chiếu ra bóng dáng của anh, cơ bắp mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là loại người thường xuyên ngâm mình trong phòng tập thể hình.
Tiêu Mộng Hy tùy ý ngắm vài lần, trong ánh mắt toát ra mấy chữ: Tú sắc khả xan*.
(*) Tú sắc khả xan: đẹp tới mức chỉ nhìn thôi đã thấy no rồi.
Tiếng sét qua đi, lại xuất hiện tia chớp, mưa phùn biến thành mưa to, nước mưa tùy ý gõ lên cửa sổ thủy tinh, tấu lên một bản nhạc khác.
Gió thổi cành lá đung đưa, tiếng ve kêu tựa hồ còn vang dội hơn lúc nãy.
Bên ngoài rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhiệt độ trong phòng lại liên tục tăng lên, trên lưng Phó Ngọc Khâm toát ra một tầng mồ hôi, tóc xõa trên trán, có vài giọt theo gò má chảy xuống, lướt qua hầu kết, rơi xuống trước ngực cô.
Anh rũ mắt nhìn người dưới thân, khóe môi nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.
Tiêu Mộng Hy phát ra âm thanh nhỏ vụn đứt quãng, lông mi dài cong cong rũ xuống, mơ hồ lộ ra mồ hôi! !.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn như cũ! !.
Trong phòng, cảnh sắc thật kịch liệt.
Trận đánh kịch liệt kết thúc, Phó Ngọc Khâm ôm Tiêu Mộng Hy đi vào phòng tắm, tự mình hầu cô tắm rửa.
Một giờ sau, hai người cùng nhau đi ra, đồng hồ trên tường hiển thị: chín giờ ba mươi phút tối.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...