Anh đến bên em trong sự cô đơn và sợ hãi.
Từ trước tới nay em vẫn luôn biết điều đó.
Bởi anh không bao giờ chia sẻ với em nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng
cùng trái tim nổi loạn và dù em biết những điều đó nhưng
em cũng không thể biến những thứ đó trở thành niềm vui được.
Em muốn ôm anh nhẹ nhàng và thắm thiết.
Mỗi lần gặp anh không gian thật yên lặng giống như những đường
kinh tuyến lặng lẽ gặp nhau tại một điểm, tựa như vầng sáng trên
mặt nước phản chiếu khuôn mặt mềm mại và trong sáng của anh.
Hai ta cùng cố gắng mạnh mẽ, gắng sức dẻo dai
và nỗ lực hết mình để đợi chờ một cái ôm nhẹ nhàng và thắm thiết.
Bởi anh không phải là Tristan, còn em cũng không phải là Isolde.
Chúng ta chỉ là những con người bình thường không có nghĩa vụ
hy sinh hạnh phúc của bản thân cho tổ quốc.
Nhưng chúng ta hãy hi vọng cuộc gặp lần này sẽ giống như một
chuyến lãng du dài mà giản dị để sỏi đá trên mặt đất được
vươn mình lên hôn những đám mây xanh cao vợi.
Cũng như em vẫn luôn dừng lại tại đây.
Anh yêu, em đang ở đây, em vẫn luôn ở đây.
... Never say goodbye, ever say goodbye.
... If I ’ve been here.
1.
Vào những ngày hè năm ấy anh đã gặp ai và ai đã gặp anh, chúng ta đã nhận được sự thương hại của Thượng Đế nhưng cuối cùng cả hai đều bị bỏ rơi. Ngoại trừ Kỷ Xuyên Thích và bản thân tôi ra thì tôi hận thế giới này, tôi căm hận tất cả.
Tôi hiểu và tôi còn biết rất rõ, anh ấy vốn không phải là Sid vì thế trên đời này tuyệt đối không tồn tại một Nancy của riêng anh ấy. Giống như nỗi đau, nỗi buồn và sự đau thương mà tôi nhận được khi tình yêu của tôi dành cho anh ấy quá nhiều, nhiều đến nỗi không thể dùng ba từ ʺEm yêu anhʺ để diễn tả hết được. Tôi tựa như nhánh cỏ lay lắt cạnh bờ tường sau cơn mưa trông thật thê lương và thảm hại. Bởi sự nhẫn nại của tôi đều đã dành cho anh ấy cả rồi, tôi không thể nói dối với bản thân và nói dối bất kỳ ai nữa. Do đó, tôi phải tuyên bố với bố mẹ tôi, tuyên bố với tất cả mọi người:
... He’s not my friend, he’s my lover.
... Trích dẫn lời Y Đóa Đóa
2.
“Khoảng 11 giờ đêm hôm qua, đã xảy ra một vụ đánh nhau tập thể gần trường Kỹ thuật dạy nghề trên đường Thanh Xuyên. Trong đó có ba nam sinh học lớp mười một của trường bị thương nặng. Một em bị vật nhọn làm bị thương ở bụng, vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện, trước mắt, cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ là ai. Theo lời kể của một số người, nguyên nhân vụ đánh nhau lần này chủ yếu là có liên quan tới cửa hàng CD ‘SEVEN SEVEN SEVEN’ ở gần đó. Nhưng chủ cửa hàng đã từ chối trả lời phỏng vấn...”
ʺ... Đội Brazil đã đảo ngược tình thế, bây giờ Ronaldo mang áo số chín đang chuyền bóng cho đồng đội...ʺ
Dịch Bách Đồng cầm chiếc điều khiển ti vi, nhăn mặt nhìn bố: “Bố, con tưởng bố thích xem những thông tin liên quan đến ‘bị thương nghiêm trọng’ hay ‘các vụ bạo lực’ lắm mà?”.
“Bố chỉ muốn quan tâm đến tình hình an ninh gần trường con thôi.” Dịch Thư nhìn chiếc điều khiển trong tay con gái rồi nghiêm nghị nói, “Bố biết cái trường dạy nghề đối diện trường con lúc nào cũng rắc rối mà, đúng là do bọn trẻ đó chẳng có tố chất, đêm hôm mà vẫn đánh nhau trên đường, gây ra các vụ bạo lực đó. Xã hội hiện nay thay đổi nhiều thật…”.
“Không nên lấy sai lầm của một người mà chụp mũ cho tất cả mọi người, như thế thì không công bằng cho lắm.” Bỗng cảm thấy giọng điệu của bố cũ kỹ xa xưa quá thể. Dịch Bách Đồng bèn kéo chiếc cặp treo trên ghế xuống rồi đi thẳng ra cửa.
Dịch Thư thoáng chút bối rối nhìn theo dáng con gái. Ông không hiểu tại sao đứa con gái bình thường chẳng mảy may quan tâm tới bất kỳ “vụ bạo lực” nào mà sáng nay bỗng thay đổi sắc mặt khi nghe được thông tin này.
“... Con gặp chuyện gì rồi à?” Ông bố hình như nhận ra chút thay đổi nào đó trong cô.
“Không có.” Bách Đồng vội bao biện.
“Vậy à… vậy thì tốt.” Dịch Thư thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng rồi lại tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Bọn trẻ trường nghề đó là mối nguy hiểm khiến người ta cảm thấy lo lắng. Cướp giật, trộm cắp, cái gì chúng nó cũng dám làm cả. Nghe đồng nghiệp của bố bảo, có đứa trường đó còn mang cả dao Thụy Sĩ trên người nữa đấy…”.
Cướp giật. Trộm cắp. Dao Thụy Sĩ.
Những con chữ đó khiến Dịch Bách Đồng cảm giác tâm trạng mình đang có sự xáo trộn kỳ lạ.
Mặc dù ba ngày đã trôi qua nhưng mỗi khi nghe những từ có liên quan tới “dao”, “trộm cướp”, “CD” là một luồng sóng lạnh chạy dài nơi sống lưng cô.
“Dạ, con đi học đây.” Dịch Bách Đồng buộc dây giày lại rồi đứng dậy chào bố.
“Tối nay về sớm một chút con nhé.” Bố bỗng gọi với lại, trầm ngâm trong giây lát rồi lại nói tiếp, “… Bố có chuyện muốn nói với con”.
Sao đột nhiên bố lại trịnh trọng như thế. Bộ dạng ấy dường như không phải là “có chuyện muốn nói”, mà là “có chuyện rất quan trọng muốn nói”.
“… Tối nay con còn có tiết tự ôn tập buổi tối nữa.”
“Nói chung con cứ về sớm nhé.” Rồi, ông vội nói thêm, “Cũng đã đến lúc nói với con rồi. Bố nghĩ nên để con biết thì hay hơn”.
“Con biết rồi. Con sẽ cố gắng.”
Cánh cửa đóng sập lại. Dịch Bách Đồng ngẩng đầu, nhẹ bước trong là sương mờ buổi bình minh vẫn còn chưa tan.
3.
“Tiếp theo thì phải thay thế phương trình hai vào biến x của phương trình một …”
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là tiết Toán nhàm chán, đơn điệu và vô vị. Ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ có vẻ như trời sắp đổ cơn mưa. Bầu trời âm u, những đám mây màu xám bắt đầu hé lộ, nhẹ trôi thấp thoáng, ở phía xa xa hình như còn cả tiếng sấm đang ầm vang.
Lại sắp mưa rồi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Dịch Bách Đồng.
“… Cậu nghe vụ đánh nhau đêm qua chưa?” Nhân lúc giáo viên đang viết viết gì đó trên bảng, Bách Tiểu Trạch đụng đụng vào tay Dịch Bách Đồng rồi hỏi nhỏ.
Dịch Bách Đồng gật đầu: “Sáng nay xem tin tức rồi”.
“Thương vong có vẻ thảm hại đấy, chỉ nghe tin tức thôi mà đã thấy kinh hãi rồi, lại còn xảy ra ở bên ngoài cửa hàng CD đó nữa chứ. Mẹ tớ đã cấm không cho tớ đến cửa hàng CD đó rồi.”
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Bách Tiểu Trạch và Dịch Bách Đồng đã trở thành đôi bạn thân thiết như thế. Ngay đến bữa sáng Tiểu Trạch ăn gì, uống nhãn hiệu sữa nào, là sữa chai hay sữa hộp, thậm chí mùi vị ra sao cũng đều báo cáo tường tận với Dịch Bách Đồng. Lâu dần, Dịch Bách Đồng cũng không còn cảm thấy Bách Tiểu Trạch đáng ghét như hồi đầu gặp nữa, có khi cô còn cảm thấy Tiểu Trạch khá “đáng yêu” ấy chứ.
“… Nghiêm trọng thế sao?” Xem ra “vụ đánh nhau” xảy ra tối qua nhất định không chỉ “đơn giản” như báo chí đã đăng đâu.
“Ừ, cũng chẳng còn cách nào khác, thực ra tớ cũng thấy cửa hàng CD đó là lạ thế nào ấy. Lần này lại xảy ra vụ đánh nhau ở chỗ đó, mấy hôm trước chúng ta tới mua CD, chẳng phải tớ đã bị trộm mất ví tiền sao? Dù sao cũng cảm thấy kỳ dị lắm, cậu có thấy cửa hàng đó đáng sợ không, vừa mới khai trương được mấy hôm đã gây bao nhiêu việc rồi.”
Dịch Bách Đồng chỉ cảm thấy cây bút bi trong tay bỗng trượt đi và khi cúi nhìn thì một đường nguệch ngoạc đã hiện rõ trên cuốn vở trước mặt: “… Ờ, cũng phải. Lần đó…”.
Lúc đó mà cô nói ngay với Bách Tiểu Trạch chuyện ví tiền thì không chừng tên trộm sẽ bị bắt ngay tại chỗ, còn chiếc ví hiệu LV hàng độc cùng chín trăm đồng tiền mặt và ba thẻ cơm cộng thêm một tấm thẻ tín dụng của Bách Tiểu Trạch cũng sẽ không bị trộm mất.
Tải truyện trên trang cập nhật eb00k chấm com
Là cô đã sai sao?
Bởi khi ấy cô đã không đủ can đảm, cô cảm thấy sợ hãi trước ranh giới của cái chết vì thế bỗng dưng cô trở thành “tòng phạm”?
... Nhưng cũng có thể thấy rằng bản thân cô vô tội mà.
... Bất kỳ ai trong hoàn cảnh đó cũng đều cảm thấy sợ hãi mà. Đâu phải chỉ một mình cô.
Bách Tiểu Trạch ngồi bên cạnh cũng không phát hiện ra sự thay đổi sắc mặt của Bách Đồng mà chỉ nhún vai than thở, “Mà thôi bỏ đi, dù sao cũng đã mất rồi với lại kiểu ví đó cũng đã lỗi thời, tớ cũng định đổi ví mới đây.”
“Ừ.” Nghe Bách Tiểu Trạch nói như thế Bách Đồng phần nào cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mà nói nghe này, cậu có biết hôm đó ai là kẻ chủ mưu của vụ đánh nhau đó không?”
“… Kẻ chủ mưu?” Nghe giống như vụ ẩu đả có kế hoạch trước vậy.
“Ừ.” Bách Tiểu Trạch hạ giọng, tiếp tục kể một cách thần bí, “Tớ nghe cô bạn lớp bên cạnh nói rằng người đứng đầu vụ đánh nhau tối hôm đó là Sid đấy”.
Lại là cái tên này.
“Là hắn?” Nếu Bách Tiểu Trạch biết người trộm ví của cô chính là cái tên đó, liệu vẻ mặt của cô có còn hớn hở và thần tượng anh ta nữa không? Chỉ mới nghĩ như thế thôi, nỗi ác cảm của Bách Đồng với cái tên đó đã nổi lên đùng đùng. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ hiếu kỳ tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân là gì vậy?”.
“Hả? Nguyên nhân á?” Suy nghĩ một hồi lâu, Tiểu Trạch nói tiếp: “Chuyện này… nếu bảo với cậu, cậu không được nói với ai khác nhé, không được đắc tội với Sid đâu…”.
Dịch Bách Đồng nhíu mày, nhưng cũng khá cương quyết: “Tớ sẽ không nói với ai đâu”.
“Thực ra tớ cũng nghe từ người khác thôi, hình như cái tên lớp mười một bị dao đâm đó đã khiêu khích Sid và còn cười nhạo Sid là LD chó chết nữa, còn bây giờ tên đó đã nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Nhưng những điều này không có chứng cứ xác thực với lại cảnh sát cũng chưa tìm ra nguyên nhân mà...”
Nghe xong những điều Bách Tiểu Trạch nói Bách Đồng bỗng cảm thấy sống lưng mình hơi lành lạnh.
LD là viết tắt của Learning Disabilit (khuyết tật trong học tập), nghĩa là chỉ một người có trí tuệ ở mức bình thường, nhưng lại hay gặp chướng ngại trong khi học một môn hoặc một số môn học nào đó. Đại khái là một loại “bệnh”. Nhưng do không điều tra ra nguyên nhân của “bệnh” này nên thầy cô trong trường và bác sĩ trong bệnh viện cũng đành bó tay.
Nhưng chỉ vì bị cười nhạo là LD mà làm chuyện đáng sợ như vậy sao?
Đúng lúc Bách Đồng cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, Đường Táp bất ngờ quay đầu xuống, trợn mắt tròn xoe lườm Bách Tiểu Trạch một cái, “Bạn Bách Tiểu Trạch làm ơn trật tự một chút!” Nói xong cậu ta vội quay đầu lại tiếp tục lắng nghe giáo viên đang giảng bài.
Sắc mặt Bách Tiểu Trạch lập tức thay đổi, cô vội quay sang nhìn Dịch Bách Đồng với vẻ lo lắng và hoảng sợ hỏi: “Trời ạ, không lẽ hắn đã nghe thấy hết rồi sao?”.
“Ờ…” Cái này phải hỏi chính cậu ta mới biết được chứ.
“Gã họ Đường kia, cậu mà dám bán đứng tớ, tớ sẽ đem hết những chuyện xấu hồi cấp II của cậu mà kể miễn phí trên đài phát thanh cho toàn bộ học sinh trong trường nghe!” Bách Tiểu Trạch dữ dằn nhìn Đường Táp.
4.
Có lẽ do trường nghề phía đối diện đã gây ra những vụ việc khá nguy hiểm và ảnh hưởng lớn đến an ninh xã hội cho nên ngay cả trường chuyên cấp III mà Dịch Bách Đồng đang theo học cũng bị liên quan và toàn trường phải thực hiện “biện pháp an toàn” và “cảnh giác cao độ”. Trước khi tiếng chuông hết tiết học cuối cùng của buổi chiều vang lên, thì tiếng loa phát thanh của trường cũng đã ầm ĩ: “Thầy trò toàn trường chú ý, lớp học tự ôn tập buổi tối nay sẽ tạm dừng. Các bạn học sinh mau chóng trở về nhà ngay sau khi kết thúc tiết học này, không được la cà ngoài cổng, ai vi phạm sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm. Nhắc lại lần nữa, thầy trò…”
Cả lớp học bỗng huyên náo lạ thường, tất cả học sinh trong trường bắt đầu thu dọn sách vở, ngặt một nỗi tiếng chuông tan trường vẫn còn chưa réo lên.
Chẳng lẽ chỉ vì chuyện “bạo lực học đường” xảy ra bên trường nghề khiến một học sinh đến nay vẫn còn “hôn mê bất tỉnh” trong bệnh viện mà trường chuyên cấp III bắt đầu “khắc phục hậu quả” sao?
Nói cách khác, đối với đám học sinh trường chuyên cấp III mà nói việc hủy bỏ tiết tự ôn tập buổi tối cũng là “trong cái rủi có cái may” đấy chứ?
Cách nói này thật là có chút châm biếm rồi.
Bách Đồng thầm nghĩ, cô vừa nhếch môi cười vừa chậm rãi thu dọn sách vở.
Tiếng chuông tan trường “reng reng reng” reo lên rối rít. Bách Đồng vừa đeo cặp chuẩn bị bước ra khỏi lớp thì đã bị Bách Tiểu Trạch ngồi cùng bàn gọi với lại:
“Này, Dịch Bách Đồng, cậu để quên bút trên bàn kìa.”
“… Ơ? Đâu…” Dịch Bách Đồng quay đầu sang trái nhưng trên bàn chẳng có gì cả.
“Cậu đang nhìn ở phía nào vậy? Bên phải, bên phải, bút cậu để bên phải bàn kìa.”
Bên phải… à?
Dịch Bách Đồng chần chừ giây lát, sau cùng vẫn chọn cách quay lưng bỏ đi, bước thẳng ra ngoài cửa lớp.
“Ấy? Này? Không lấy bút nữa à? Mất thì tớ mặc kệ đấy nhé.” Tiếng nói đó dần bị bỏ lại phía sau.
Vì nó ở bên phải.
Ai bảo nó lại nằm bên phải của chiếc bàn cơ chứ.
Dịch Bách Đồng đeo chiếc cặp lên vai từ từ đi xuống tầng dưới. Cô vẫn đang say sưa suy nghĩ đến câu nói của bố lúc sáng nay “Tối nay con về sớm một chút, bố có chuyện muốn nói với con.” Rốt cuộc là ý gì nhỉ. Dù sao thì cũng sớm biết thôi bởi buổi ôn tập tối nay cũng bị hủy bỏ rồi. Đang lúc chen qua đám đông để đi tới bãi gửi xe đạp của trường thì cô bỗng nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Chưa kịp quay đầu lại thì Kiều Tô đã lượn xe đạp chặn ngay trước mặt cô, tiếng phanh xe kêu kít kít.
“Là cậu.” Dịch Bách Đồng khẽ lầm bầm.
Cậu ta cố tình chuyển sang phía bên trái, vừa đạp xe vừa nhìn cô và nói: “Về nhà à?”.
“Ừ.” Đương nhiên là như thế rồi.
“Ờ.” Kiều Tô mím môi, hình như cậu ta cũng không tìm được đề tài khác để tiếp tục câu chuyện. Đúng lúc đó chợt có tiếng gọi lớn xé tan không gian tĩnh lặng và ngượng ngùng giữa hai người. Là một cậu bạn mà Bách Đồng không quen. Cậu ta cũng đang đạp xe lóc cóc tới gần rồi hỏi Kiều Tô “Sao thế, người quen à?” Kiều Tô nhìn Dịch Bách Đồng rồi chỉ nói, “Ừ, bạn cùng lớp.”
“Bạn cùng lớp? Là bạn à?” Cậu bạn kia bất ngờ hỏi lại. “Ừ… chắc là thế.”
“Nếu là bạn thì đi cùng luôn, dù gì cũng đang thiếu một người mà.” Cậu bạn kia kiến nghị. Nghe xong Kiều Tô chợt nhíu mày rồi quay mặt sang chần chừ hỏi Dịch Bách Đồng: “Cậu thấy sao?”.
“… Tớ thấy gì chứ?”
“Ừ… Thực ra là trường mình đang tổ chức hoạt động giao lưu với trường trung học phổ thông ở hạng Ba, chẳng phải tháng sau có buổi kỳ kiểm tra chung toàn trường sao, chúng ta liên lạc, giúp đỡ lẫn nhau để cùng nâng cao thành tích học tập… Bên mình đang thiếu một người, cậu đi không?”
Dịch Bách Đồng có chút do dự, “Nhưng bố tớ dặn tớ hôm nay về sớm...”.
“Sẽ không về muộn lắm đâu. Tớ sẽ đưa cậu về.” Cô đang phân vân thì Kiều Tô lại hỏi:
“Cậu bảo là đi chung với tớ, chắc chú Dịch cũng sẽ yên tâm thôi?”
“Ừ…” Dù sao buổi ôn tập tối nay cũng bị hủy rồi, cho nên Dịch Bách Đồng cũng gật đầu đồng ý, “Được rồi”.
5.
Cứ tưởng những người được lựa chọn tham gia hoạt động hữu nghị lần này giữa trường “trọng điểm thành phố” và “trường hạng Ba” phải là những nhân vật có đạo đức tốt, học lực hạng ưu như lớp trưởng lớp XX nào đó. Nhưng khi tới nơi, Dịch Bách Đồng mới ngã ngửa hóa ra tình hình đã không như mong đợi. Đây cũng chỉ là buổi gặp mặt bình thường, có khoảng hai mươi người tham dự và cũng dễ dàng nhận ra học sinh trường trọng điểm thành phố và trường kia bởi cả nam sinh và nữ sinh của trường trung học hạng Ba đều mặc đồng phục màu xanh dương khá đậm. Nhưng điểm quan trọng là không phải tất cả học sinh tham dự buổi gặp mặt này đều là học sinh ưu tú mà còn có cả những học sinh hầu như tiết học nào cũng phải ở lại học bù.
Những người ngồi cùng bàn Bách Đồng đều là những gương mặt lạ hoắc điều này ít nhiều khiến cô có cảm giác hồi hộp chen lẫn sự khó chịu. Cô ngồi phía bên trái cùng bàn với Kiều Tô. Khi hai người vừa ngồi xuống, cậu bạn ngồi bên cạnh Kiều Tô đã sát tới gần hỏi nhỏ Kiều Tô điều gì đó, mặc dù không nghe rõ những điều bọn họ bàn luận nhưng câu nói cuối cùng có pha chút giận dữ của Kiều Tô cũng lọt vào tai cô “Đầu óc cậu có vấn đề à, đã nói là không phải rồi! Chỉ là bố tớ với bố cô ấy có quen biết thôi”.
Nhưng cũng chẳng sao, vì sự thật là như thế mà.
Bắt đầu ngồi vào bàn ăn, Dịch Bách Đồng vẫn mang tâm trạng hồi hộp bởi dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia buổi gặp mặt giữa những người cùng tuổi như vậy. Trong khi đó Kiều Tô ngồi bên trái lại rất thành thạo rút đuôi đũa ăn[1] ra rồi đặt trên đĩa của cô, bảo: “Sao vậy? Cậu thẫn thờ gì thế?”.
[1] Loại đũa dùng một lần rồi bỏ. (ND)
“Ờ… Cảm ơn.” Bách Đồng chậm chạp trả lời.
Nhớ lại Kiều Tô của ngày xưa có lẽ không giống như bây giờ, mặc dù biết đã thay đổi rất nhiều nhưng thật khó để diễn tả chính xác được.
Dịch Bách Đồng vừa nghĩ vừa cắn đôi đũa rồi quay sang nhìn Kiều Tô vẫn đang mải miết nói chuyện gì đó với cậu bạn ngồi bên cạnh.
Rốt cuộc cậu ta đã thay đổi chỗ nào nhỉ.
Ừ, có lẽ là đẹp trai hơn trước. So với Kiều Tô của bảy năm về trước ‐ một cậu bé vừa bẩn thỉu vừa ích kỷ, trên bàn ăn lúc nào cũng ngồi cách cô rất xa thì Kiều Tô của hiện tại vô cùng đẹp trai.
Bách Đồng cười nhìn Kiều Tô đang chăm chú nói chuyện với người khác bỏ lại cô một mình, thấy vậy cô đành tự chăm sóc bản thân bằng cách cầm đôi đũa trong tay định gắp món đỗ luộc trước mặt. Nhưng ngặt nỗi bàn ăn này lại có thể xoay tròn, nên khi đũa của Dịch Bách Đồng chưa kịp gắp xong thì món đỗ luộc trước mặt cô đã bị di chuyển tới vị trí người ngồi đối diện rồi. Vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô, thấy vậy Kiều Tô bất chấp sự bất mãn của người đối diện mà xoay chiếc bàn ăn khiến đĩa đỗ luộc này lại trở về trước mặt Bách Đồng rồi nhìn cô và nói: “Lần sau động tác đừng chậm chạp như thế là được rồi”.
“Ừ.” Dịch Bách Đồng gắp một miếng đỗ luộc bỏ vào đĩa, “… Cảm ơn.”
Hình như cô cũng chỉ biết nói mỗi từ “Cảm ơn” với cậu ta mà thôi.
Khi ấy dường như ánh mắt của mọi người trong bàn ăn đều đổ dồn vào “thái độ quan tâm quá mức” của Kiều Tô đối với Bách Đồng, nên bất ngờ có cậu bạn lại tra khảo Kiều Tô: “Nè nè, có thật không phải bạn gái cậu không?” Và cũng không quên liếc nhìn Dịch Bách Đồng.
Nghe thấy vậy xung quanh bắt đầu có những tiếng reo hò “A”, “Ồ”, “H ha ha” vang lên cuồn cuộn giống như những đợt sóng biển cứ ào ào đổ vào bờ cát trắng.
“Nói bậy gì thế!” Kiều Tô nhăn mày, tỏ vẻ không hài lòng trước lời nói đùa như vậy.
Dịch Bách Đồng lúc đó vẫn còn lơ đễnh chưa nhận ra người mà mọi người đang bàn tán chính là mình, mãi đến khi mọi người trở nên im ắng cô mới chậm rãi quay đầu hỏi Kiều Tô: “Bạn gái nào vậy?”.
“Ờ… Không có gì. Đừng nghe họ nói lung tung. Trêu đấy mà…” Giọng Kiều Tô có chút gượng ép. “À. Này… Tớ ra ngoài một lát.”
Dịch Bách Đồng vòng ra sau chiếc ghế để bước ra bên ngoài căn phòng. Tuy trên đường cô cũng gặp khá nhiều nhân viên phục vụ, nhưng vì họ đều đi ở bên phải của cô do đó việc hỏi đường không tiện cho lắm cho nên phải rất lâu sau Dịch Bách Đồng mới tìm được nhà vệ sinh ở phía cuối hành lang.
Đúng lúc trở lại bàn ăn, Bách Đồng tình cờ nghe được giọng của một người nào đó đang thao thao bất tuyệt: “À à… Dạo này không biết thằng nhóc Đới Mạc Ly đã biến đi đâu mắt, không thấy tăm hơi đâu nữa. Mỗi lần gọi điện thoại cho nó thì đều là “Số điện thoại này không có thật, xin vui lòng tra cứu rồi gọi lại sau”. Đúng rồi, đúng rồi, có ai còn nhớ cái quán Internet ở đối diện trường cấp II chúng ta không? Bà chủ quán đó chẳng phải luôn muốn bắt Đới Mạc Ly làm rể nhà bà ấy sao? Vì thế mỗi lần tớ đi qua đường đó, bà chủ quán Internet lại vội vàng chạy ra hỏi Đới Mạc Ly đi đâu rồi!”.
“Khi nào muốn gặp thì cậu ta sẽ liên lạc với các cậu thôi…” Kiều Tô trả lời. Bất chợt lúc đó thấy Dịch Bách Đồng đã quay trở lại, cậu ta vội nuốt câu nói vào trong bụng, nhẹ nhàng hỏi ngay: “Về rồi à. Đi đâu thế?”.
“Nhà vệ sinh”, Bách Đồng lưỡng lự rồi hỏi tiếp: “…Vừa nãy các cậu đang nói chuyện gì vậy?”.
“Hả? ” Kiều Tô không nghe rõ câu hỏi của cô.
“Không, thôi chẳng có gì đâu.” Dịch Bách Đồng vừa lắc đầu vừa quơ tay với cốc trà đã nguội từ lâu.
Chẳng lẽ là bị ảo giác rồi sao?
Nhưng mà… rõ ràng vừa nghe thấy họ đang bàn tán về ba chữ đó.
Ba chữ vẫn luôn tồn tại trong ký ức và cuộc đời cô từ mười năm về trước.
Dịch Bách Đồng ngước mặt lên, nhìn về phía các bạn đang rôm rả nói chuyện, nhìn sự hân hoan hiện lên trên khuôn mặt của từng người. Bất chợt cô cảm thấy mình đang dần dần bị tách khỏi thế giới này mà quay cuồng trở lại một thế giới khác. Một thế giới tù túng vẫn còn muốn giam cầm cô vào mười năm về trước.
... Một thế giới không có những luồng sáng ấm áp, không có những lời lẽ dịu dàng mà chỉ có bầu không khí lạnh giá, có những tấm song sắt cứng chắc như ở trước cửa phòng giam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...