Hôn Lên Đôi Môi Em

Chương 2 Dương Mẫn thót tim, chỉ sợ mẹ cô sẽ xông ra với cây chổi lông gà, nện cho một trận vì cái tội đi chơi về muộn mất thôi. 
- Mẫn về rồi hả con? 
Tiếng mẹ cô vang lên, tim Dương Mẫn nhảy lên cổ, bản năng mách bảo cô hãy co giò mà chạy nhưng lí trí lại không cho. Cô mà chạy thì đêm nay ngủ ngoài đường chắc. 
- Dạ… - Dương Mẫn líu ríu trả lời. 
- Vào đây con, đứng ngoài lạnh lắm, vào đây mẹ bảo cái này! – Giọng mẹ sao hôm nay ngọt ngào khác thường vậy? 
Dương Mẫn cũng nổi tính tò mò, lẽ nào mẹ cô ăn nhầm cái gì mà đột nhiên dịu dàng dữ vậy. Hay là mẹ cô trúng số nhỉ? Nghĩ đến đó cô vội lon ton chạy vào. 
Vừa vào đến nhà, Dương Mẫn đã bị một phen ngạc nhiên. Ba cô mọi ngày vẫn luôn vui vẻ hôm nay mặt nhìn như đưa đám còn mẹ cô thì đang tươi như hoa. 
- Lại đây con! – Bà Vương Tuyết Mai vẫy tay kêu con lại. 
Ông Dương vẫn cau có ngồi im, lâu lâu lại liếc vợ một cái. 
- Sao thế mẹ? – Dương Mẫn cũng thấy hơi sợ. 
- Con xem cái này đi. Xem rồi mẹ nói cho nghe. 
Dương Mẫn tò mò nhìn cái phong bì trước mặt, cô rút ra một tập hồ sơ chăm chú xem. 
Triệu Thiên Minh. 
Tuổi: 28 
Nghề Nghiệp: CEO 
… 
Dương Mẫn chăm chú đọc đi đọc lại một lượt. 
- Ủa, ai đây mẹ? 
Trong đầu Dương Mẫn liền này ra một câu chuyện vô cùng li kì: mẹ cô vừa nhận lại một đứa con riêng thất lạc sau bao nhiêu năm xa cách, ba cô cũng vì thế mà không vui, để xem, mẹ cô sẽ nói đó là… 
- Chồng của con đấy! – Mẹ cô hớn hở trả lời. 
Một giây, cái câu chuyện vừa được sáng tạo kia đã bị dẹp đi một cách phũ phàng. 
Hai giây, mặt mũi ông Dương đã khó coi hết sức, ông hết nhìn bản mặt hớn hở đáng ghét của bà vợ lại nhìn sang vẻ mặt đần ra của con gái. 
Chồng… Bạn Dương Mẫn của chúng ta vẫn còn rất ngây thơ, chưa hề có suy nghĩ sẽ lấy chồng và cũng chẳng biết sẽ phải làm gì khi lấy chồng. 
- Chồng… chồng của con? – Cô chỉ vào mình rồi lại chỉ vào cái ảnh chân dung 3x4 dán trên cái tập hồ sơ kia. 

- Yes!!! – Bà Vương Tuyết Mai phấn khích giơ ngón cái lên. 
- Bà… bà quá lắm rồi! – Ông Dương đập bàn một cái “rầm”. 
- Ông làm cái trò gì thế? – Bà cũng quắc mắt nhìn chồng. 
- Bà… bà coi con mình như… như… 
- Như cái gì? – Bà rung đùi chọc tức. – Xin lỗi, tôi làm vậy cũng là vì con thôi. Ông xem, con gái của chúng ta thế này ai mà thèm… 
Nói đến đó bà đưa tay che miệng để dò xét phát ứng của Dương Mẫn. 
Bạn Dương Mẫn của chúng ta nãy giờ vẫn đang suy nghĩ về cái từ “chồng” kia. “Chồng” là thế nào ấy nhỉ? Cô cố vẫn động bộ não hết công suất, “chồng” có giống như trong mấy bộ phim Hàn Quốc không nhỉ, hay là như trong những truyện tiểu thuyết lãng mạn Trung Quốc nhỉ? 
- Con! – Mẹ cô lên tiếng. Thấy con gái có vẻ suy tư, bà liền đánh “đòn phủ đầu”. – Mẹ bảo này, con mà lấy cậu Thiên Minh này làm chồng thì tha hồ mà sung sướng, con có biết không, cậu ấy là CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử của nước mình đấy con ạ, tiền một tháng con tiêu bao nhiêu cũng không hết đâu! Hơn nữa nhà người ta danh gia vọng tộc, con mà lấy Triệu Thiên Minh thì cha mẹ nở mày nở mặt to… 
Bà không tiếc lời tôn vinh cậu "con rể" trước vẻ mặt hầm hầm của chồng và vẻ ngạc nhiên của con gái. Cuối cùng, mẹ cô chốt lại một câu. 
- Con ạ, mẹ xin con đấy! Con lấy cậu ta đi cho mẹ nhờ! 
Ông Dương tức nghẹn cả họng trước bà vợ hám tài này. 
- Con à, bố nói này, con không đồng ý cũng chả sao… 
- Phui phủi cái mồm ông! 
- Mồm bà thì có! 
Thế là để mặc con gái, hai vợ chồng lại lao vào đấu khẩu. 
Dương Mẫn cố ép cho bộ nào hoạt động, theo như lời mẹ cô giới thiệu thì Triệu Thiên Minh này tiền tài, danh vọng cái gì cũng đầy đủ, nhìn kĩ cái ảnh 3x4 cũng thấy khá đẹp trai. Hơn nữa đằng nào cô cũng chưa có bạn trai. Cô đắn đo xem có nên lấy anh ta không nhỉ? 
Nhìn bố mẹ cãi nhau hăng như thế, Dương Mẫn chẳng biết can thế nào. 
Nghĩ kĩ, cưới cái tên Triệu Thiên Minh nọ ít ra cũng không sợ thiệt, hay là cưới quách cho xong nhỉ, cái mặt nhìn cũng đẹp trai. Dương Mẫn chép miệng. 
Tối hôm đó, cô cứ trằn trọc mãi, đêm rất yên tĩnh, trong đầu óc của cô bé, lấy chồng cũng giống như việc đắn đo xem có nên mua một cái áo hay không. 
“Cái áo” Triệu Thiên Minh này vừa “hợp thời trang”, “giá cả” lại rất phải chăng, không “mua” cũng phí! 
Đêm yên tĩnh tới mức Dương Mẫn có thể nghe được tiếng dế kêu. Cô bỗng nghe những tiếng ho như xé phổi của bố, cô khẽ cau mày. Bố cô bị mắc bệnh về đường hô hấp mãn tính, kinh tế nhà cô lại không dư giả cho mấy, chữa trị cũng qua loa, mãi vẫn không khỏi. Dương Mẫn chợt nhớ đến lời mẹ. Cái tên kia nghe bảo rất lắm tiền, lấy hắn làm chồng rồi cô sẽ có tiền chữa bệnh cho ba. Nghĩ đến đó cô cảm thấy rất hài lòng, bèn vỗ vỗ đầu con gấu bông. 
- Triệu Thiên Minh, sau này làm chồng Mẫn thì nhớ chữa bệnh cho ba Mẫn nhé! À, còn phải thương Mẫn thật nhiều, biết chưa 
Dạo gần đây, Triệu Thiên Minh có quá nhiều việc để lo nên cái chuyện cưới vợ kia anh cũng quên khuấy đi mất. 
Đang ngồi nghiên cứu biểu đồ tỉ giá cổ phiếu, điện thoại của anh rung lên. 

- Minh hả con? 
Đầu dây bên kia, giọng ngài chủ tịch vang lên rất vui vẻ. 
- Dạ, có chuyện gì không ông nội? Cháu đang… 
- Ây ây, cái thằng này! Mày mà cúp máy là ông giận đấy. – Ông vội hấp tấp đi vào trọng tâm. – Chiều nay cháu nhớ đi thử áo cưới đấy nhé. 
- Hả?? – Triệu Thiên Minh ngẩn người. – Thử cái gì ạ? 
- Mày… - Giọng chủ tịch như bị nghẹn miếng bánh. – Minh ơi là Minh, mày sắp có vợ rồi đấy! 4h, nhớ chưa? 
Nói xong ông cúp máy luôn, Triệu Thiên Minh bây giờ mới nhớ lại. 
Bây giờ đã là 3h30. 
Triệu Thiên Minh bực bội ném tập tài liệu trên tay xuống, 4h thử áo cưới mà giờ này mới báo cho anh! 
… 
Bấy giờ, Dương Mẫn cũng đang la cà bên quán khoai nướng với cô bạn Đường Mật. 
- Mày nói thật không đấy? – Đường Mật có vẻ nghi ngờ. 
- Thiệt! – Dương Mẫn lung búng cố nuốt miếng khoai trong miệng. – Tao thề có củ khoai này, anh chàng ý đẹp trai kinh khủng! Trời ơi… 
Nói rồi cô làm bộ đưa tay lên giữ lấy trái tim. Đường Mật cười khanh khách. Khách mua khoai chẳng mấy chốc bị thu hút bởi tiếng cười vô cũng “nữ tính” của Đường Mật. 
Bỗng điện thoại Dương Mẫn đổ chuông, cô vội thò tay vào cặp lôi chiếc điện thoại HelloKitty ra. 
- A lô! Dương Mẫn nghe. 
- Mẫn, mẹ đây! – Đầu bên kia, giọng mẹ cô vang lên. – Con đang ở đâu đấy? 
- À… - Dương Mẫn vội nháy mắt với Đường Mật ra hiệu cho cô im lặng. – Con đang học. 
- Ừ, ngoan. Mẹ bảo này, 4h chiều nay con đến tiệm Á Lan ở đường M thử áo cưới nhé. 
- Hả? Cái gì, Thử áo cưới á? – Quá bất ngờ, cô trợn mắt hỏi lại mẹ. 
- Hả? – Bạn Đường Mật cũng phun miếng khoai trong miệng ra. 
Dương Mẫn rối rít xua tay ra hiệu cho cô im lặng. 

- Dạ… rồi, con sẽ đến đúng giờ. Vâng, vâng ạ! Rồi… con chào mẹ. 
Dương Mẫn vừa tắt váy, Đường Mật đã trợn mắt vồ lấy cô, hai mắt trợn tròn. 
- Mày vừa nói… 
- Tao sắp cưới chồng rồi! – Dương Mẫn mỉm cười hết sức vô tội. 
… 
Á Lan là shop thời trang đồ cưới nổi tiếng nhất thành phố, do nhà thiết kế lừng danh châu Á – Tiêu Á Lan mở ra. 
Tiêu Á Lan chuyên thiết kế áo cưới và đầm dạ hội, những mẫu thiết kế của Tiêu Á Lan không chỉ được các nước châu Á ưa chuộng mà tầm ảnh hưởng còn lan tỏa sang tận châu Âu. 
Đừng nói là mặc, chạm tay vào những mẫu thiết kế của Tiêu Á Lan đã là điều vô cùng khó rồi. Rất nhiều người giàu có vì muốn mặc áo cưới do chính Tiêu Á Lan thiết kế sẵn sàng mất một món tiền rất lớn, hơn nữa nhà thiết kế này tính khí cũng thất thường, nếu nhìn không hợp mắt thì có bán cả gia tài đưa cho ông ta, ông ta cũng không thèm. 
Dương Mẫn cứ tưởng mình nghe nhầm, gia đình cô thậm chí còn chưa đủ tiền để nhìn chứ đừng nói là mặc áo cưới của Tiêu Á Lan, nhưng mẹ cô đã quả quyết, cô đành ngoan ngoãn làm theo, bụng cứ thấp thỏm, lỡ nhầm thì đúng là mất mặt chết đi mất. Đường Mật nhìn Dương Mẫn bằng ánh mắt giận dỗi. 
- Sao chuyện quan trọng như thế cậu không nói cho tớ biết? 
- Tớ cũng mới biết đây mà! – Dương Mẫn nhìn bạn bằng cặp mắt ngây thơ vô số tội – Với lại tớ cũng quên mất, hi hi. 
- Cậu đúng là… - Đường Mật không biết phải dùng từ gì để nói về cô bạn của mình nữa. – Mà Mẫn à, cậu… cậu đã suy nghĩ kĩ chưa, hôn nhân không phải là chuyện đùa đâu. 
- Hì hì, tớ biết mà. – Nụ cười của Dương Mẫn vô cùng ngây thơ. – Mẹ tớ bảo Triệu Thiên Minh đó tốt lắm, lại còn… 
Dương Mẫn bèn lặp lại những gì mẹ cô nói hôm qua cho Đường Mật nghe. Nghe xong, sắc mặt Đường Mật không những không khá lên mà còn sầm xuống. 
- Mẫn à, cậu 21 tuổi rồi đấy, cậu đừng có ngốc nghếch như thế nữa! Hôn nhân đâu phải chuyện đùa, cậu lấy chồng chứ đâu phải đi mua một món đồ mà tùy tiện như thế? 
- Tớ tùy tiện á? – Dương Mẫn ngây thơ nhìn bạn, cô vốn có cái nhìn rất đơn giản về chuyện này. Chẳng ngờ Đường Mật hôm nay lại y như bà cụ non. 
Cô khẽ cắn môi, cau đôi mày thanh tú. 
Đường Mật thở dài, đúng là hết thuốc chữa mất rồi!! 
- Thôi, chuyện nhà cậu tớ không can thiệp vào đâu, chỉ biết chúc cậu hạnh phúc thôi! Mẫn, cậu phải cẩn thận đấy! – Đường Mật lo lắng nắm tay Dương Mẫn. 
Đứng bên kia đường, Dương Mẫn khẽ xoa xoa hai tay vào nhau, chưa đến 4h mà trời đã âm u tắt nắng, những người đi bộ hai bên đường cũng cố rảo bước nhanh hơn, họ cố thu người vào vạt áo khoác dày. 
Dương Mẫn đã trông thấy biển hiệu của cửa hàng Á Lan. 
Một phong cách trang trí rất ấn tượng, không phải là một không gian màu mật ấm cúng hay màu hồng lãng mãn, Á Lan được trang trí bởi tong màu xám mạnh mẽ, những đường xét bài trí cũng sắc cạnh đầy vẻ nam tính mạnh mẽ. Thế nhưng chính những đường nét cá tính ấy lại khiến cho những ma-nơ-canh như có thêm sức sống, những mẫu áo cưới tuyệt đẹp càng trở nên có hồn hơn. 
Dương Mẫn xuýt xoa, đẹp thật đấy, bất giác môi cô vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, cô kéo khăn quàng cao hơn một chút, vuốt lại áo rồi bước sang bên kia đường. 
Cô đẩy cửa bước vào, không khí trong này ấm quá, khác hẳn với cái khô lạnh ngoài kia. 
Những nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Dương Mẫn cũng bối rối nhoẻn miệng cười đáp lại. 
- Cô là Dương Mẫn phải không ạ? – Người phục vụ hỏi. 
- Vâng ạ. 

Họ trao đổi với nhau những ánh mắt bất ngờ, ai cũng biết cháu trai chủ tịch tập đoàn Doanh Chính sẽ kết hôn với người tên là Dương Mẫn, nhưng Dương Mẫn đó chính là cô ta hay sao? 
Đó là lần đầu tiên Triệu Thiên Minh gặp Dương Mẫn. 
Hóa ra “vợ” là một cô bé ăn mặc rất xì-tin, váy jean ngắn, mang tất ca rô, áo len màu hồng hơi cũ, cô bé trông chỉ 16, 17 tuổi. Gương mặt cũng không tệ, đặc biệt là đôi mắt vô cùng trong sáng, ngây thơ. 
Dương Mẫn vẫn đang thích thú xem những bộ áo cưới, đẹp đến hoa cả mắt, không biết phải chọn làm sao. Cô luôn miệng xuýt xoa. 
- Oa!! 
Mải mê nhìn những mẫu áo cưới, Dương Mẫn quên cả sự có mặt của “chồng”. 
- Dương tiểu thư! – Người quản gia cung kính lên tiếng. 
- Dạ? Chú gọi cháu ạ? – Dương Mẫn nhìn người quản gia. 
- È… tiểu thư đợi lát nữa hãy xem áo cưới! 
Nhìn cái bộ dạng tí tởn của cô, Triệu Thiên Minh nhìn phát ghét, trông cô ta có vẻ nóng lòng mong đám cưới hơn cả ông nội anh, đời lại có loại phụ nữ đó hay sao? Đúng là loạn hết cả rồi! Ông nội anh cũng thật có mắt chọn cháu dâu mà. 
Nghĩ đến đó, Triệu Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, người quản gia biết ý vội vàng kéo tay Dương Mẫn lại và “giới thiệu”. 
- Thiếu gia, đây là… 
- Chào anh, em là Dương Mẫn. – Dương Mẫn mỉm cười chìa tay ra. Triệu Thiên Minh chẳng thèm để ý đến bàn tay nhỏ bé đang ngoe nguẩy trước mặt, người quản gia cũng thấy bối rối trước hành động của anh nhưng Dương Mẫn chẳng hề bận tâm. Cô vẫn vui vẻ nói. 
- Oa, anh đẹp trai quá! Mà hình như em gặp anh ở đâu đấy rồi thì phải. 
Nói đoạn, cô đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt vừa lạnh vừa kiêu kia đúng là quen lắm, nhưng mãi chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu. 
- Cô đừng làm ra vẻ ngây thơ nữa! – Triệu Thiên Minh có vẻ chán ghét. Cô gái mà ông nội anh chọn quả rất biết làm trò. 
Dương Mẫn ngạc nhiên nhìn anh, cô khẽ dẩu môi xì một tiếng, cô chả thèm chấp cái tên dở hơi kia. Đúng là cái bản mặt kiêu căng đáng ghét, Dương Mẫn lén lè lưỡi với hắn, bộ hắn tưởng cô thèm lắm hay sao chứ! 
Thấy tình thế bỗng chốc căng thẳng, người quản gia đành phải dàn hòa. 
- Thiếu gia à! Cậu mau đưa Dương tiểu thư vào thử đồ cưới đi! 
… 
Thanh thế của tập đoàn Doanh Chính cũng thật là lớn, không ngờ đích thân nhà thiết kế Tiêu Á Lan kiêu ngạo kia lại là người giúp Dương Mẫn chọn phối đồ cô dâu. 
Tiêu Á Lan bắt Dương Mẫn đi qua đi lại mấy vòng cho ông xem. Dương Mẫn lí nhí phản đối nhưng vẫn làm theo, người ta đi thử đồ cưới chứ có phải đi thi tuyển người mẫu đâu mà làm dữ vậy! 
Dương Mẫn bị bắt phải đi lòng vòng đến mức chóng cả mặt. Tiêu Á Lan thì vẫn ngồi suy nghĩ. 
Cô bắt đầu bực mình, hình như hôm nay hết gặp kẻ dở hơi giờ lại thêm cái ông khùng khùng. 
Dương Mẫn vừa định lên tiếng, Tiêu Á Lan đã vỗ đùi cái đét đứng dậy. 
Thật ra lần này Tiêu Á Lan đang băn khoăn dữ lắm, ông điểm đi điểm lại một lượt trong đầu những mẫu thiết kế nhưng xem ra không có cái nào phù hợp với cô bé này. Điểm nổi bật nhất mà ông nhận ra ở Dương Mẫn chính là sự trong sáng hồn nhiên, Tiêu Á Lan muốn mẫu áo cưới của ông cũng phải dung hòa với nét hồn nhiên, trong sáng ấy. Thế nhưng đa phần khách của Tiêu Á Lan đều là những người thành đạt chín chắn, những mẫu áo cưới vì thế cũng hơi quá kiêu sa, sang trọng phần lớn nghiêng về sự tôn quý, nếu cho Dương Mẫn mặc những mẫu thiết kế ấy quả thật không hợp chút nào. Nét đẹp của cô hoang dại như loài cỏ, nếu bị gò bó trong những đường nét cao quý quá, đâm ra lại mất đi vẻ đẹp vốn có, sau một hồi đắn đo, cuối cùng Tiêu Á Lan quyết định thiết kế cho cô một mẫu áo hoàn toàn mới.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui