Chương 11 - Hai ngày nữa Ami về nước đấy, tối nay anh em mình đi mua cho cô bé cái gì đi! Làm quà, hì hì, Ami chắc bây giờ xinh đẹp lắm! – Khương Vinh Kiệt cười gian manh.
- Ami chả thèm loại kem chảy như mày đâu! – Triệu Thiên Kỳ phá lên cười chọc quê.
Ba anh chàng vừa nói vừa cười, chiếc lamborghini vàng chóe phóng như bay trên con đường cao tốc dẫn vào thành phố.
Địa điểm ba anh chàng thống nhất với nhau chính là con phố thời trang cao cấp. Chịu bỏ một buổi tối đi chơi để đi mua sắm đủ biết vị trí của Ami trong lòng ba chàng trai lớn đến mức nào. Ngay cả anh chàng playboy Vương Thái Thái cũng nhắc đến Ami như một người anh trai nói về đứa em gái nhỏ.
Ba chàng dừng xe trước một tiệm thời trang nữ khá danh giá. Đột nhiên có ba anh chàng đẹp trai siêu cấp xuất hiện, cả một góc phố như bừng sáng. Nhiều cô gái đang đi mua sắm cứ ngẩn người ra, cho đến khi trông thấy nụ cười vô cùng quyến rũ của Vương Thái Thái, các cô mới đỏ mặc ngượng ngùng quay đi.
- Đi mua sắm hay đi cua gái thế mày? – Triệu Thiên Minh cau mày thúc cùi chỏ vào lưng bạn.
Vương Thái Thái nén đau mỉm cười với những cô gái xinh đẹp kia. Đúng là có chết cũng không chừa.
Ba chàng trai bách bộ trên qua các shop thời trang danh tiếng, vẫn không có bộ nào ưng ý.
- Tao nghe nói Tiêu Á Lan mới giới thiệu bộ sưu tập mới đấy, lại xem thử không? – Vĩnh Kiệt đề nghị.
- Ừ!
- Hi vọng lão ấy cho ra mấy bộ trông tạm được! Lão này toàn thiết kế đồ cưới, hiếm có dịp thiết kế đồ dạ hội lắm, chẳng lẽ ba thằng mà không kiếm nổi một bộ đồ ra hồn hay sao chứ?
…
Dương Mẫn sắp hết kiên nhẫn, định mở miệng hỏi “chú đưa cháu đi đâu thế” thì ông Tây béo đã dẫn cô đến trước của hiệu Á Lan.
Vừa thấy ông vước vào, những nhân viên ở đây đã vội cúi chào. Ông ta không để ý, cứ xăm xăm dẫn Dương Mẫn vào trong một căn phòng.
- Tiêu tiên sinh! – Ông ta hồ hởi gọi to.
Một người đàn ông trung niên đang vẽ phác thảo cái gì đó lên tờ giấy ngẩng đầu lên. Ngay lập tức Dương Mẫn nhận ra ông ta là ai, cjinhs là Tiêu Á Lan, nhà thiết kế lừng danh từng thiết kế áo cưới cho cô. Ngay lập tức Dương Mẫn cúi chào ông theo phản xạ.
- John! Anh lúc nào cũng ồn ào! – Tiêu Á Lan mỉm cười kéo một chiếc ghế ra. – Ô! Xem là ai thế này?
Tiêu Á Lan ngạc nhiên ra mặt khi thấy Dương Mẫn.
- Triệu phu nhân đến đây làm gi thế? Mời ngồi!
Dương Mẫn đỏ bừng mặt, cô lùng túng ngồi xuống.
- Ủa? Hai người biết nhau à? – Ông Tây chưng hửng.
- Ha ha! Anh đừng nói với tôi đây là người mẫu anh chọn nhé! – Tiêu Á Lan phá lên cười.
- Yes!
Tiêu Á Lan kinh ngạc nhìn ông ta. Ông Tây liền lấy chiếc máy ảnh ra.
- Tiêu tiên sinh xem này! Cực chuẩn, ha ha, ông xem đây! Đẹp không?
Tiêu Á Lan nghi ngờ nhìn Dương Mẫn rồi lại ghé mắt vào màn hình máy ảnh.
Một người điềm tĩnh và lạnh lùng như ông ta cũng không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh của gương mặt. Nét sửng sốt không thể che giấu.
- Ha ha! Biết ngay tiên sinh sẽ thế này mà! – ông Tây mỉm cười đắc ý. Tiêu Á Lan im lặng hồi lâu, đoạn ông đặt máy ảnh xuống bàn.
- Triệu phu nhân, thành thật xin lỗi, Johnson có lẽ không biết cô là ai nên đã mạo phạm…
- Không đâu ạ!
Dương Mẫn vội nói.
- Tôi thành thật xin lỗi phu nhân!
- Không đâu ạ!
Dương Mẫn bối rối đứng lên, cô thật sự muốn tìm việc, cái danh chẳng thể bỏ vào miệng.
- Xin… xin chú hãy nhận cháu…
- Phu nhân… - Tiêu Á Lan có vẻ ngạc nhiên.
- Cháu thật sự.. – Dương Mẫn định nói “rất cần tiền” nhưng cô chợt nghĩ đến thể diện của Triệu Thiên Minh. Cô không thể đem danh dự của anh ra cá cược nhưng cũng không thể đánh mất cơ hội cuối cùng của mình.
- Cô muốn làm nghề này? – Tiêu Á Lan đương nhiên không hiểu những gì Dương Mẫn suy nghĩ.
Đối với một người ngoài không hiểu chuyện, chắc chắn họ sẽ nghĩ Dương mẫn cưới Triệu Thiên Minh thì còn sung sướng hơn tiên, nào có ai hay sự thật trái ngược đang diễn ra?
Cháu dâu của người giàu nhất thế giới lại phải đi làm thêm?
Dương Mẫn không muốn đem chuyện trong nhà phơi ra cho người ngoài biết, dù có không ưa Triệu Thiên Minh thì cô cũng không muốn người ta nghĩ xấu về anh, dù gì anh cũng là chồng cô.
Dương Mẫn chỉ còn biết bấm bụng nuốt cục tiếc. Dù gì Tiêu Á Lan cũng là người của công chúng, chỉ cần ông ta ho một cái cả triệu người đã chú ý. Thôi thì đành rút lui cho êm chuyện.
- Thôi… - Dương Mẫn liếm môi nhìn Tiêu Á Lan. – Cháu… cháu xin phép, xin lỗi đã làm mất thời gian của chú…
Nói đoạn cô vội vã đi ra cửa, cô chỉ cầu trời cho Tiêu Á Lan coi đây là một hiểu lầm!
- Dương tiểu thư! – Tiêu Á Lan đột nhiên lên tiếng ngăn bước cô. – Cô nói cô thực sự thích nghề này?
Không ngờ Tiêu Á Lan hiểu lầm cái ý “rất cần tiền” thành “rất yêu nghề”. Ông đương nhiên không bao giờ nghĩ một người “giàu có” như Dương Mẫn lại cần chút tiền cỏn con của nghề người mẫu.
Tiêu Á Lan là người có cặp mắt vô cùng tinh tường, những người mẫu nổi tiếng ông cũng chưa ưng ý.
Bộ sư tập lần này Tiêu Á Lan đã hướng đến nét đẹp thuần khiết, trong sáng của người con gái. Nét đẹp như hạt sương ban mai đọng trên chiếc lá xanh mướt, vừa xinh đẹp, vừa trong sáng lại pha chút gợi cảm nhưng không quá trần tục. Cô gái ông muốn phải biểu hiện được vẻ ngây thơ của một thiếu nữ, nhưng đồng thời trong cái ngây thơ đó phải có vẻ gợi cảm của một người đàn bà, vẻ xinh đẹp như một thiên sứ. Giống như một nàng tiên lần đầu xuống hạ giới và vô tình vướng vào bụi trần, nàng vừa ngây thơ nhưng lại vô cùng quyến rũ, nàng tiên không hề ý thức được sự gợi cảm, quyến rũ của mình, nàng vẫn cư xử như một đứa trẻ ngây thơ, thế nhưng trong từng cử chỉ của nàng lại toát lên sự khao khát, quyến rũ, khiến người ta không thể không động lòng. Đôi mắt phải thể hiện được nét ngây thơ trong trắng nhưng nụ cười lại chứa đầy ma lực mê hoặc lòng người. Tiêu Á Lan muốn mọi người đàn ông nhìn vào đều bị mê hoặc trong khi những người phụ nữ phải cảm thấy ghen tức.
Có lẽ yêu cầu của ông quá khó. Rất nhiều người mẫu danh giá đến nhưng ông không ưng ý ai. Họ thể hiện được nét ngây thơ lại quên mất vẻ quyến rũ, lúc thể hiện được sự quến rũ lại không có nét ngây thơ. Có người cố gắng lắm cũng thể hiện được cả thần thái cùng một lúc nhưng vẻ này đá vẻ kia, không ra làm sao! Tiêu Á Lan đã nhắc đi nhắc lại là hãy quên là mình đang diễn đi, hãy sống thực, nhưng các người mẫu đều không làm ông vừa lòng.
Bộ sưu tập lần này khiến ông rất đau đầu, ông gần như đã triệu tập toàn giới người mẫu trong nước nhưng không tìm được ai ưng ý. Chính vì vậy Tiêu Á Lan mới đích thân nhờ đến Johnson tìm giúp ông một cô gái có thể biểu hiện thần thái của bộ sưu tập lần này.
Johnson là nhiếp ảnh gia hàng đầu trong làng thời trang thế giới. Một bộ sưu tập nếu được Johnson nhận lời chụp ảnh thì đã nắm chắc thành công trong tay rồi. Johnson là bạn thân của Tiêu Á Lan, lại rất thích ý tưởng của ông lần này nên đồng ý giúp ông tìm một cô gái có những tố chất cần thiết cho bộ sưu tập lần thày.
Lúc nhận lời Tiêu Á Lan, Johnson đã tìm đến những miền đất thanh bình, xinh đẹp với hi vọng sẽ tìm được ai đó thích hợp nhưng suốt một tháng ròng rã lang thang ông không thể tìm được cô gái như thế. Tiêu Á Lan đã ra cái đề kiểm tra quá khó, chưa bao giờ ông cảm thấy bầu nhiệt huyết sôi sục như thế, một Johnson nghe những lời tôn vinh đến mức nhàm chán nay lại cản thấy thật sự hưng phấn. Lúc đầu ông rất hứng thú trước đề nghị của Tiêu Á Lan nhưng dần dà mới nhận ra đó là một nhiệm vụ bất khả thi. Một cô gái như vậy quá khó tìm. Hôm nay là ngày cuối cùng, Johnson đã phải trở về với cái máy ảnh trống trơn, ông cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng thất vọng trước bản thân. Ông định sẽ thú nhận sự thất bại của mình với Tiêu Á Lan, nào ngờ ông trời vẫn còn lòng nhân từ, chưa đến nỗi khiến ông bẽ bàng.
Khi đi đến trước cửa hiệu Á Lan, ông đã gặp ngay Dương Mẫn.
Bằng cặp nhà nghề, ông đã không bỏ lỡ những khoảng khắc đẹ tuyệt vời của cô. Trong ánh hoàng hôn ở một đô thị ồn ào, người thiếu nữ đó như một giọt sương trong trẻo, như một làn gió mát. Cặp mắt đẹp mơ màng, ngây thơ đến mức khiến người ta động lòng, nửa gương mặt bừng sáng diễm lệ, nửa gương mặt lại khuất lấp u buồn, Johnson suýt nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Tiêu Á Lan khi nhìn thấy những bức ảnh cũng đã nhận ra đây là người mình cần, nhưng khổ nỗi Dương Mẫn lại là con cháu nhà danh gia vọng tộc, ông cho rằng Johnson đã lanh chanh. Không ngờ Dương Mẫn lại “bày tỏ nhã ý” nhưng ông không dám nhận lời ngay bởi không muốn đắc tội với Triệu Doanh Chính thế nhưng khi Dương Mẫn định ra về, ông lại không nỡ để cô đi. Biết tìm đâu ra người mẫu cho bộ sưu tập đây? Dương Mẫn nhìn thái độ đắn đo của Tiêu Á Lan thì bấm bụng tiếc nuối. Giờ thì cô đã hiểu tất cả mọi sự chung quy cũng dính dáng đến việc chụp ảnh thời trang.
Công việc chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền nhưng ngặt một nỗi làm người mẫu đồng nghĩa với việc chưng mặt ra trước bàn dân thiên hạ.
Nhớ đến Triệu Thiên Minh, cô lại thấy ớn lạnh. Triệu Thiên Minh mà thấy cố như thế chắc sẽ lột da cô mất, nhưng… không có tiền cô cũng chết!
Nội tâm Dương Mẫn lập tức chia thành hai phe đấu đá quyết liệt, một bên ra sức ngăn cản việc này, khuyên cô nên dẹp bỏ cái ý nghĩ này và ngay lập tức về nhà ngoan ngoãn làm vợ hiền của hung thần, một bên lại quyết liệt đòi cô phải nhận công việc này ngay lập tức, dẹp ngay cái tên rách việc kia qua một bên, mau mau dành lấy những đồng tiền quý giá kia.
Dương Mẫn dở khóc dở cười, đến chính cô cũng không ủng hộ cô thì làm thế nào bây giờ?
- Triệu… phu nhân! – Johnson thấy Tiêu Á Lan lưỡng lự thì không hài lòng ra mặt. – Nếu cô đồng ý thì chúng ta sẽ viết hợp đồng ngay bây giờ, hà hà, cô chắc chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nên Tiêu tiên sinh mới đắn đo như thế, nhưng tôi tin chắc cô sẽ hoàn thành xuất sắc bộ ảnh lần này…
- David! – Tiêu Á Lan cau mày ngắt lời. – Ông đừng ăn nói lăng nhăng nữa, ông có biết đây là ai không?
- Là con gái của tổng thống à? – Johnson nhún vai. – Nghề này cũng đâu có gì xấu, hơn nữa nếu cô ấy đã có tham vọng cộng thêm tài năng thiên bẩm như vậy mà từ bỏ thì uổng lắm! Dù có là con gái tổng thống thì tôi với ông cũng không bị đi tù đâu, ha ha…
Tiêu Á Lan khó chịu ra mặt nhưng không thể không thừa nhận Johnson đúng. Nếu không phải vì Dương Mẫn là cháu dâu Triệu Doanh Chính thì ông đâu phải đắn đo như thế.
- Dương tiểu thư, tôi hỏi, cô phải trả lời thật. – Tiêu Á Lan chỉnh lại gọng kính quay ra nói với Dương Mẫn.
- Dạ…
- Cô có thích công việc này không? Cô có đảm bảo sau khi kí hợp đồng với tôi cô sẽ nghiêm túc làm việc không?
- Cháu… - Dương Mẫn hơi sợ. Cô rất muốn nhận lời nhưng cô cũng không muốn Triệu Thiên Minh nổi khùng lên.
- Cô hãy trả lời dứt khoát với tôi, tôi cũng rất khó xử, mong Dương Tiểu thư hãy thông cảm.
- Cháu đồng ý! – Câu trả lời bật khỏi môi Dương Mẫn.
- Được, vậy chúng ta kí hợp đồng ngay đi, Dương tiểu thư hãy bỏ qua sự thất lễ của tôi, bộ sưu tập lần này đối với tôi rất quan trọng…
- Không sao đâu ạ. – Dương Mẫn xua tay. Cô đã quyết định thì cô sẽ chấp nhận. Cùng lắm Triệu Thiên Minh lại nổi điên lên rồi tống cổ cô ra đường.
Dương Mẫn vẫn cảm thấy quyết định của mình quá liều lĩnh, điên khùng, cô mà bị đuổi thì biết đi đâu mà sống? Dương Mẫn vốn rất nhát gan, không hiểu sao bỗng dưng nổi máu liều như thế.
Rất nhanh, Tiêu Á Lan lấy ra tờ hợp đồng. - Dương tiểu thư, mời đọc hợp đồng. – Tiêu Á Lan cứng nhắc.
Dương Mẫn đọc qua một lượt, cô suýt nữa bật ngửa ra đằng sau. Số tiền thù lao quá lớn, vượt quá tưởng tượng của cô rất nhiều, hóa ra chỉ cần làm người mẫu cho người ta chụp ảnh lại kiếm được nhiều tiền như thế, số tiền này nhẩm nhẩm cũng đủ cho cô mua vài ngàn cuốn luận cương.
- Có được không Dương tiểu thư?
- Được ạ! – Dương Mẫn gật đầu như gà mổ thóc.
...
Tiêu Á Lan cầm một bản, Dương Mẫn cầm một bản, đều có đầy đủ chữ kí của hai bên.
Lòng cô sung sướng muốn điên lên, lần đầu tiên trong đời cô sắp được cầm một số tiền lớn như thế! Dương Mẫn chỉ muốn ôm ai đó một cái rồi siết thật chặt cho nghẹt thở để giải tỏa nỗi sung sướng này.
Nhét bản hợp đồng và cặp, tự nhiên Dương Mẫn cảm thấy cặp nạng như nhét cục vàng.
Dương Mẫn cười toe toét cúi chào rồi bước ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Á Lan. Cô sung sướng đến mức không còn biết trời trăng gì nữa, cứ thế vừa cười vừa đi, trên mỗi bước chân như có ngàn bông hoa nhỏ.
- Chị dâu! – Đột nhiên ai đó tóm tay cô, lôi cô về với thực tế.
Dương Mẫn ngơ ngác quay đầu lại, nụ cười ngốc nghếch vẫn còn nở trên môi.
- Sao thế? – Triệu Thiên Kỳ mỉm cười hỏi. Không ngờ lại gặp Dương mẫn ở đây. – Chị đến đây làm gì thế?
- Bí mật! – Dương Mẫn đưa tay lên môi với vẻ thần bí khiến Triệu Thiên Kỳ càng tò mò.
- Cái gì thế? – Triệu Thiên Kỳ ngứa ngáy hỏi.
- Muốn nghe không? – Dương Mẫn cười toe toét. – Muốn nghe thì ghé đầu lại đây!
Nhìn bộ dạng sung sướng của Dương Mẫn, Triệu Thiên Kỳ càng tò mò, anh cúi đầu lại gần cô.
“ Chụt!”
Dương Mẫn đột nhiên ôm cổ Triệu Thiên Kỳ hôn một cái! Triệu Thiên Kỳ trợn mắt nhìn cô, đưa tay sờ má.
- Chị…
- Ha ha, coi đỏ mặt kìa! Chị đang vui lắm! – Dương Mẫn cười ngốc nghếch. – Bữa nào chị đãi em ăn khoai nướng nhé! Giờ chị phải về đây!
Triệu Thiên Kỳ đứng ngây ra nhìn Dương Mẫn, anh không nghe được gì, chỉ thấy đôi môi hồng xinh liếng thoắng không ngớt.
- Nhớ giữ bí mật cho chị nhé, hi hi! – Dương Mẫn đặt tay lên môi. – Đừng nói với ai chị đã đến đây nhé!
Nói xong cô đây cửa bước ra tung tăng đi trên phố.
Chàng trai trong cửa tiệm cứ ngây ra như tượng, một tay ôm má, mắt cứ dõi theo cô.
Những cử động của hai người đều không lọt khỏi đôi mắt chữ O của hai chàng trai đứng gần Triệu Thiên Kỳ.
Vương Thái Thái hai tay ôm miệng, Khương Vĩnh Kiệt hai tay ôm đầu.
- Oh oh oh… my god! – Mãi một lúc sau, Khương Vĩnh Kiệt mới cà lăm lên tiếng.
Hai người sửng sốt nhìn Triệu Thiên Kỳ.
- Trời đất ơi! – Vương Thái Thái đột nhiên đấm mạnh vào lưng Triệu Thiên Kỳ.
Anh nhăn nhó hất tay thằng bạn ra.
- Ha ha! Trái đất đúng là tròn…
- Không phải! – Triệu Thiên Kỳ cau mày.
- Ha ha! Còn không phải nữa! – Khương Vĩnh Kiệt nhảy vào phụ họa. – Hai người ôm hôn giữa đám đông mà không có gì à?
- Ôm hôn cái đầu mày! – Triệu Thiên Kỳ nóng máu gườm tóe lửa.
- Ha ha, coi Triệu thiếu gia quê kìa mày! Vương Thái Thái không chịu buông tha. – Mày khai mau! Em nào thế? Nhà ở đâu?
- …
- Ể? – Khương Vĩnh Kiệt đột nhiên há mồm, mặt đầy vẻ kinh dị. – Chị dâu mày đấy phải không? Tao nghe mày gọi “chị dâu” rõ ràng…
Khương Chính Kiệt vừa dứt lời đã quay qua Vương Thái Thái, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt kinh hoàng.
- Đừng nói… đừng nói… mày yêu cô ta nhé! – Cả hai cùng đồng thanh nói to.
Bây giờ cả hai mới hiểu ta thái độ lạ lùng của Triệu Thiên Kỳ suốt thời gian qua là vì đâu. Hóa ra Triệu Thiên Kỳ đã “trúng tà” của bà chị dâu.
- Oh my god…
- Không phải như tụi mày nghĩ đâu! – Triệu Thiên Kỳ đỏ mặt. Anh bỏ đi ra khỏi cửa hiệu.
- Ê! Thế còn quà cho Ami??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...