Hôn Lễ Tử Thần

Ngay sau khi cài cửa, kẻ sát nhân đi ngay về phía hành lang. Hắn nín thở cho tới khi ra đến căn phòng phía trước, cho tới khi hắn rời bỏ bóng tối và nhìn thấy máu. Bao nhiêu là máu. Tim hắn tiếp tục đập thình thịch. Đầu óc hắn, tuy thế, rất chi là bình tĩnh.

Hắn đi ngang qua xác Tabitha, thích thú trước sự hiện diện của màu đỏ trên nền trắng. Thảm trắng. Vét trắng. Bà ta không mặc váy cưới, nhưng màu sắc thì rất hợp. Hắn thích thú sự đối lập giữa màu đỏ với màu trắng nguyên sơ. Màu đỏ của máu đối lập với màu trắng trinh nguyên. Tiếc là hắn đã không mang theo máy ảnh, hay một bó hoa để đặt bên cạnh bà ta.

Hắn đi vòng quanh xác của người chuyên tổ chức đám cưới, miệng khẽ nhẩm “Hành khúc Hôn lễ” để giữ cho những tiếng cười không vang vọng trong đầu. Tabitha không phải là một cô dâu. Hắn không định giết bà ta, không cần giết bà ta theo cách mà hắn đã giết những người khác. Cũng như hắn không cần phải giết người phụ nữ kia. Nhưng...

Hắn nhìn lại phía hành lang. Tối quá, không nhận ra cô ta, nhưng hắn đã kiểm tra bàn tay cô ta. Không có nhẫn. Cô ta không phải là một trong các cô dâu. Nhưng liệu cô ta có nhìn thấy hắn bắn Tabitha không?

Có thể. Thế nghĩa là hắn cần phải giết cô ta, như là hắn đã giết Tabitha, bởi vì Tabitha đã biết hoặc nghĩ là bà ta biết. Bà ta chưa đoán ra ai là người đã gây ra các vụ giết người, nhưng bà ta đã nói với hắn về những nghi ngờ của bà ta. Hắn tự hào hắn đã chế diễu mọi chuyện thế nào. Đôi khi hắn thực sự lừa được mọi người. Họ nghĩ là hắn bình thường. Tabitha nghĩ là hắn bình thường. Bà ta thậm chí đã ngủ với hắn... nhưng bà ta ngủ với bất kỳ ai.

Hắn nhìn về phía hành lang, tiếp tục nhẩm hát. Hắn sẽ coi như cô ta là một cô dâu. Thật dở là hắn không mang theo dao.

Thốt nhiên hắn nhớ ra rằng: cô ta không chỉ có một mình. Cảnh sát. Hắn nhớ là người đàn ông đã kêu lên như thế. Hắn nắm chặt súng hơn. Làm sao hắn có thể quên được? Hắn không thể làm rối mọi chuyện, mất tập trung được. Họ sẽ gửi hắn trở lại đó, trở lại cái bệnh viện mà mẹ hắn đã đưa hắn vào đó bao lần. Hắn phải cư xử như bình thường. Họ phải tin là hắn bình thường. Hắn không được phạm lỗi.

Nghĩ. Nghĩ. Nghĩ. Tại sao cảnh sát lại đến? Tim hắn đập ầm ầm trong ngực. Hắn đung đưa trên hai gót chân. Trước. Sau. Trước. Sau. Phải chăng Tabitha đã nói thật khi bà ta bảo là đã gọi cảnh sát?

Hắn sẽ làm gì bây giờ? Hắn có nên mang theo xác của Tabitha? Không. Bà ta không phải là cô dâu của hắn. Bà ta không cùng loại với những cô dâu khác.

Mắt hắn chuyển từ hành lang sang cửa ra vào. Chạy. Hắn có nên chạy không? Có thể là người phụ nữ mà hắn truy đuổi không nhìn thấy hắn. Có thể là cô ta không thể nhận dạng được hắn. Hay là hắn cần phải kết thúc mọi thứ. Có thể hắn phải giết cả hai người bọn họ.

Tiếng cười trong óc hắn to hơn, và hắn bắt đầu nhẩm hát trở lại. “Và cô dâu đi tới, trắng tinh khôi váy cưới.” Hắn nắm chặt khẩu súng hơn và bắt đầu đi về phía hành lang.

Tiệc sinh nhật đã tàn, và mẹ của Les Grayson tiễn hai bà chị mình ra xe. Em trai Les nhận “nhiệm vụ Mimi.”

Ở tuổi chín mươi, bà của Les luôn luôn cần có người trông, đề phòng trường hợp bất trắc.

Les nhìn quanh căn bếp của mẹ. Cảm giác về nhà thật lạ. Chẳng có gì thay đổi cả. Bố vẫn trốn sau nhà kho để hút xì gà, làm như mẹ không biết vậy, và mẹ vẫn buộc mình cắt các phiếu giảm giá. Tim, em trai sinh đôi của cô, vẫn đang tìm kiếm người phụ nữ hoàn hảo, và nếu có một nửa cơ hội, hẳn đã trốn không giúp cô rửa bát, dù cho đó là nhiệm vụ của họ từ đời nào đến giờ.

Và nhìn đâu cô cũng thấy Mike: ngồi trong bếp giúp mẹ xếp phiếu giảm giá, chuồn ra sau nhà để nói chuyện với bố cô trong khi bố đang tự đầu độc phổi của mình.

Les đã rời bỏ Piper, Texas để lãng quên, nhưng ai đã quên không bảo với quê hương cô rằng nó cũng phải lãng quên.

“Chị ổn cả đấy chứ?”

Les quay lại đối diện với em trai sinh đôi, nghệ sĩ chuyên trốn rửa bát. “Trông chị không ổn sao?” Cô gượng một nụ cười.

“Trông chị giống cái hôm con mèo của mẹ mời con chuột nhảy của chị đi ăn trưa.” Mắt cậu em nhìn theo tay cô đang nghịch nghịch với cái nhẫn nằm phía dưới áo sơ mi.

Cô buông tay ra. “Chị cứng rắn lắm.”

“Em đánh cuộc là con mèo nghĩ là con chuột nhảy của chị cũng cứng rắn lắm cơ.” Cậu em nhoẻn cười với cô. “Chị có hẹn hò lại chưa đấy?”

Les nhướn một bên mày, ít nhất cũng tự hào về điều ấy. “Rồi chứ.”

“Em có phải tẩn cho ai một trận không?” Đó là cách Tim hỏi cô có quan hệ thể xác với ai chưa.

“Anh chàng mới nhất mà chị hẹn hò hỏi chị có thèm muốn của quý không. Em có thể tẩn anh ta đấy.”

Em trai cô mỉm cười. “Cho em địa chỉ của anh ta nào.” Em trai cô liếc nhìn về phía phòng khách. “Ôi, chết thật. Mimi lại cởi quần áo ra rồi.”

“Ngăn bà lại đi.” Les nhấn mạnh. “Mẹ để em chịu trách nhiệm về bà mà.”

Tim cười khúc khích. “Em là đàn ông. Về mặt đạo đức, em phản đối việc ngăn cản bất kỳ phụ nữ nào cởi quần áo ra.”

Les cau có với em trai. “Thậm chí kể cả nếu đó là bà của em hay sao?”

“Chị có lý đấy.” Tim thò đầu qua cửa. “Dừng lại đi. Mimi. Chưa đến giờ đi ngủ mà.” Cậu ta liếc nhìn Les. “Chị có chắc ngày xưa bà không phải là vũ công thoát y không hả?”

Les cười to. “Ồ đúng rồi. Chị có thể tưởng tượng ra bà múa cột đấy.”

Tim ngắm nghía chị. “Em nhớ chị đấy, chị à.”

“Chị cũng thế.” Cô thú nhận. Họ đã thực hiện màn ôm hôn khi cô vừa về nhà rồi, không thì cô đã lại ôm hôn em trai một lần nữa. Tim có lệ chỉ ôm hôn một lần.

“Thế thì chuyển về nhà đi. Boston không có ích gì cho các cô nàng Texas cả. Em đã nghe thấy chị nói từ ‘tụi bay’ hai lần đấy nhé. Nghe ngứa cả tai.”

Cười tươi, cô ngắm nghía chai Diet Coke của mình. “Chị sẽ chuyển về sớm thôi.”


“Chị phải vượt lên mọi chuyện đi, chị biết đấy?”

“Chị đang cố.” Les không có ý định nói dối. Với Tim. “Chị có tiến triển mà. Nghiêm chỉnh đấy, tháng trước chị đã hẹn hò những ba lần.”

“Và em đoán là chẳng cuộc hẹn nào đi đến đâu.” Em trai cô tự lấy cho mình một chai soda trong tủ lạnh. “Có khi là chị kén cá chọn canh quá.” Cậu ta bật nắp chai. “Giống chị vẫn thường kết tội em thế mà.”

“Chị chẳng kén chọn gì đâu. Chị chỉ muốn...”

“Muốn gì nào?” cậu em hỏi.

“Luồng điện ấy. Cái giọng nói nhỏ trong đầu chị kêu ‘tuyệt’.”

“Chị không cảm thấy ‘tuyệt’ với mấy anh chàng mà chị đã hẹn hò ư?”

“Một chút cũng không.” Les thú nhận. Sau đó, cô nhìn vào mắt của em trai, đôi mắt cũng màu xanh lục thủy y hệt như cô. “Cứ như thể cái hộp đựng tiếng ‘tuyệt’ trong chị đã hỏng rồi. Chị muốn nó làm việc trở lại. Chị muốn cảm thấy ‘tuyệt’. Nhưng chị chẳng cảm thấy gì.” Cổ họng cô tắc nghẹn.

“Có lẽ là chị chưa gặp đúng người.”

Có lẽ là người đàn ông duy nhất dành cho chị đã mất rồi.

Ý nghĩ ấy quẩn quanh trong trái tim cô. Giữa tất cả những nỗi sợ hãi mới đây nhất của Les, cô có một vài nỗi sợ như vậy, điều này cản trở cô nhất. Bởi vì tuy cô vẫn nhớ thương Mike đến đau đớn từng thớ thịt, cô cũng muốn vượt qua sự trống vắng ngự trị trong lồng ngực. Cô muốn tìm lại cảm giác hồi hộp khi tán tỉnh và được tán tỉnh, được chia sẻ một nụ cười mỉm bí ẩn. Cô muốn lại được trải qua nụ hôn lần đầu, cái đụng chạm đầu tiên. Cô muốn được kêu tuyệt. Và cô cũng muốn cả hoan lạc thật nóng bỏng nữa.

Tim đặt đồ uống của mình xuống mặt bếp. “Mẹ bảo em là Katie chuẩn bị cưới.”

“Chị e là thế đấy.”

“Chị không thích anh chàng đó à?”

“Chị vẫn chưa gặp anh ta.” Và đùng một cái, chỉ có thế thôi, cái ý nghĩ đó ập vào sự do dự của Les. Có thể là cô ghen tị với Katie vì cô ấy đã tìm thấy “tuyệt” còn cô thì vẫn chưa? Ồ, vớ vẩn. Chẳng có gì giống như khi nhận ra bản thân mình là một con mụ ghen tuông. Thêm cái nỗi sợ hãi sự ghen tuông không công bằng vào bản danh sách những nỗi sợ của cô.

“Ô hô!” Giọng Mimi từ phòng khách vẳng tới. Tim bước một bước về phía cửa, chần chừ và quay trở lại.

“Em sợ là chị sẽ phải giải quyết vụ này thôi,” cậu ta nói. “Chết tiệt, em sẽ không bao giờ còn có thể nhìn ngắm một bộ ngực phụ nữ như trước nữa.”

Trước khi Les kịp hỏi han, Mimi dẫn dệu vào trong bếp. Bà chỉ khoác độc có nụ cười trên mặt và một đôi giày tennis màu hồng rực mà Les mới mua cho bà ở Boston.

Les chuyển cái nhìn từ thân hình trần truồng và nhăn nheo của Mimi sang khuôn mặt hốt hoảng của Tim. “Quỷ thật,” cô nói. “Chị phải chuồn đây nếu không chị sẽ gặp Katie muộn mất.” Cô mỉm cười với em trai một lần nữa, hôn lên má Mimi và bỏ đi, để lại Tim xoay xở với bà ngoại đang khỏa thân.

“Công lý nên thơ!” cô kêu lên và cười khúc khích. “Biết bao lần em đã bỏ chị rửa bát một mình rồi?”

Katie nghe thấy tiếng bước chân bực dọc và thỉnh thoảng một tiếng chửi thề. Run đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng mình va vào nhau, cô đi qua sàn nhà bê tông lạnh lẽo để tới một bức tường đá còn lạnh lẽo hơn và cuộn tròn người lại. Cái lạnh xuyên qua người cô cảm giác như không có thực. Có khi là nó không có thực, nhưng hai mông cô thực sự sắp đóng băng.

“Cứt thật. Mẹ kiếp!”

Đây quả là một cơn ác mộng. Chẳng thể nào là cô vừa chứng kiến một người bị bắn chết. Chẳng thể nào là cô vừa bị truy đuổi qua một hành lang tối mịt như nhà ngục và bị mũi súng dí vào tai.

Lại thêm tiếng bước chân. “Cứt thật. Mẹ kiếp!”

Hay tất cả đều là thực nhỉ? Dạ dày cô đau nhói và sôi sùng sục, nhưng cô quá sợ chẳng nôn nổi nữa.

Nấc cụt.

Cô quá sợ chẳng nghĩ nổi nữa.

Nấc cụt.

Quá sợ chẳng... Chúa ơi, ước gì đó chỉ là một giấc mơ.

“Sẽ ổn thôi.” Một giọng trầm cất lên.

Là cô nói thành tiếng đấy sao? Cô nhìn trừng trừng vào bóng tối và cố gắng hình dung ra người cùng cảnh ngộ với mình, nhưng chỉ có bóng tối bao trùm lên cô. Thở ra thật chậm, cô bấm ngón tay trỏ vào ngón cái. Cô đã đọc ở đâu đó rằng điều ấy có thể khiến một người thôi không hoảng sợ nữa, và dù cô chưa bao giờ gặp rắc rối với sự hoảng sợ, ngoại trừ việc nôn vì căng thẳng, nếu có khi nào cô gần như hoảng sợ, thì chính là lúc này đây. Chính lúc này đây.

Hơi thở của cô lại trở nên dồn dập. Cô nghe thấy một tiếng nức nở khẽ thoát ra từ cổ họng mình. Khóc lóc cũng chẳng phải là cứu cánh của cô nốt. Chắc chắn là cô cũng đã đổ lệ nhiều rồi, phần lớn là vì bọn con trai. Sau này, cô cũng từng khóc vì đàn ông, vì những bài phê bình nghệ thuật viết về tác phẩm của cô, và cô đã khóc suốt một tuần liền khi cô nhận được tin dữ về gia đình. Đôi khi cô vẫn còn khóc vì điều ấy, nhưng phần lớn thời gian cô có thể kiềm chế được. Nhưng ngay lúc này đây thì cô không thể kiềm chế nổi.

Thêm những tiếng nức nở nữa thoát ra khỏi cổ họng cô, và cô khum tay che miệng.


Nấc cụt.

Cô nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần hơn.

“Không sao đâu.” Giọng người đàn ông đó lại cất lên.

Người đàn ông này rõ ràng không biết cái điều mà cô biết. Anh ta không biết là Tabitha đã bị bắn, là Katie suýt bị bắn, là cô, cùng với người lạ văng quá nhiều cứt và mẹ kiếp kia, dường như bị nhốt ở trong cái phòng tối như nhà ngục này.

“Ô, Chúa ơi !” Những lời đó thoát ra từ cổ họng tắc nghẹn của cô cùng với những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt cô.

Cô nghe thấy anh ta quỳ xuống. Cô nhìn thấy một bóng người trùm lên cô, và nhanh như chớp, ý nghĩ của cô quay về với hình ảnh người đã truy đuổi cô. Trước khi cô nhận thức được là mình đã làm gì, cô đá thật mạnh vào người lại đang cúi xuống kia.

Anh ta thở hắt ra và sau đó nói. “Khỉ thật, này cô ơi, tôi chỉ... định cố gắng giúp cô thôi.”

Được rồi, rõ ràng là cô đang quá hoảng sợ. Nếu không thì sao cô lại đá anh ta trong khi cô thực sự không nghĩ anh ta là kẻ xấu? Cô không thể nhớ được tại sao cô cảm thấy như thế, nhưng hẳn đó là vì anh ta đã nói điều gì đó. Phải không nhỉ?

Cô hít thêm một hơi run rẩy nữa và bấm móng tay sâu hơn vào các ngón tay. “Xin lỗi.” Cô co đầu gối sát hơn vào người.

Ngừng một lúc lâu trước khi anh ta lên tiếng. “Cô có bị thương không?”

Cô nhanh chóng đánh giá trong óc tình trạng cơ thể mình. Cô nhớ là đã bị đẩy dúi vào tường, cảm giác cái gì đó bằng kim loại và lạnh lẽo ấn vào một bên mặt trong khi... trong khi cái tên khốn kiếp ấy bắt đầu lướt bàn tay dọc theo cánh tay trái của cô và sờ mó bàn tay cô, ngón tay cô. Cảm giác như thể... Như thể hắn tìm cái nhẫn. Có thể hắn định cướp bóc cô.

Nhưng cô không có nhẫn.

Cái ý nghĩ ấy lại ập vào óc cô. Cô đã xả cái nhẫn đính hôn tám nghìn đô vào toa lét sáng nay.

Được rồi, rõ ràng là cô đã đỡ sợ hơn rồi bởi vì cái cảm giác muốn nôn ọe lại trào lên mạnh mẽ trong cô. Cô đưa tay lên che miệng nhưng đã quá trễ. Cô đánh mất nốt phần còn lại của bữa trưa trên sàn nhà.

Ngay lập tức cô nghe thấy có tiếng khạc nhổ. Cô lấy mu bàn tay quẹt ngang miệng. Sự im lặng chơi trò đánh đố với lương tâm cô và cô nói trước khi cô kịp nghĩ.

“Nôn căng thẳng,” cô thì thào.

“Nôn đồng cảm,” anh ta thì thào đáp lời.

Thật chẳng đúng lúc, thật điên rồ để cười phá lên vào một lúc như thế này, nhưng nó đã xảy ra. Tiếng cười khe khẽ của anh ta: âm thanh trầm, mạnh mẽ và dễ chịu hòa với tiếng cười của cô. Điều mà cô đoán là sự sợ hãi trong đầu cô tan biến đi. Hay ít ra là cô cảm thấy kiểm soát được suy nghĩ và hơi thở của mình hơn. Tuy thế, hai mông cô, dính chặt vào sàn nhà, thực sự lạnh cóng.

Cô ngửa đầu ra sau. Họ cùng cười vang trong vài phút. Rồi lại lặng yên. Cô cũng không chắc là bao lâu, có khi là năm phút, mà cũng có thể là hơn.

“Cô ổn cả chứ?” anh ta hỏi lại lần nữa.

“Tôi nghĩ vậy.” Cô dịch ra xa khỏi chỗ mà cô vừa làm bẩn một quãng. Trong khi di chuyển, tâm trí cô cũng tiến lại gần hơn với hiện thực và những gì đã xảy ra. Cô nhớ lại đã nhìn thấy Tabitha ngã xuống thảm. Cô nhớ lại máu.

“Có kẻ nào đó đã bắn Tabitha.” Bỗng dưng nỗi sợ hãi đọng lại trong dạ dày cô. Tim cô đập dồn. Đầu óc cô quay trở lại với người chuyên tổ chức đám cưới. “Tôi đã cố gắng gọi giúp đỡ, nhưng không có điện thoại. Bà ấy cần xe cấp cứu.”

Bạn đồng cảnh của cô thở dài. “Tôi... không nghĩ việc ấy bây giờ còn có ích nữa.”

Katie nhắm mắt lại, bóng tối sau mi mắt cô cũng chẳng thể tối hơn bóng tối trong gian phòng.

“Bà ấy chết rồi ư?”

“Có vẻ như vậy đấy,” câu trả lời vang lên, dường như người đàn ông đã tiến lại gần hơn. “Vậy là, tôi đoán là cô không mang theo điện thoại di động.”

“Tôi để quên trong xe mất rồi.” Tại sao cô lại không mang nó theo cơ chứ?

Lại dừng một lát. “Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Cô hít một hơi thật sâu. “Kẻ nào đó đã bắn Tabitha.”

“Tôi biết thế.” Anh ta không nói với vẻ châm biếm mà bình tĩnh. “Cô có chứng kiến việc đó không?”

Giọng anh ta trầm, vững chãi và dễ chịu. Cô cho phép mình chìm đắm trong những âm thanh ấy một lát trước khi trả lời.

“Không. Từ trong văn phòng, tôi chỉ nhìn thấy Tabitha thôi. Nhưng hắn ta đã đuổi theo tôi tới đây. Hắn ta đã tóm lấy tôi và đẩy mạnh tôi vào tường.” Trong óc cô hiện lên hình ảnh như thể trong một cuốn phim rẻ tiền. “Hắn ta dí súng vào tai tôi.” Cô ghét nhất những bộ phim rẻ tiền.


“Cô có nhìn thấy hắn không, đủ để mô tả lại hắn?”

Ngay lúc ấy, Katie nhớ lại tại sao một lý do khác khiến cô tin tưởng người đàn ông này. Anh ta là cảnh sát. Đúng rồi, cô nghe thấy anh ta nói như thế với cô.

Thảo nào mà anh ta làm cô cảm thấy an toàn. Thảo nào mà cô không thấy lo lắng quá. Cảnh sát không bao giờ làm việc đơn lẻ, phải không nào? Chắc chắn là anh ta có một cộng sự có thể giải thoát cho họ. Và nếu như anh ta không có cộng sự, anh ta có thể thông báo qua bộ đàm vị trí của họ.

Nghe thấy người đàn ông di chuyển, cô nhớ ra rằng anh ta hỏi cô một câu hỏi. Ồ, đúng rồi; anh ta muốn có mô tả nhân dạng.

“Hắn ta cao hơn tôi. Nhưng tối quá, tôi không nhìn được nét mặt hắn. Tôi xin lỗi.”

“Với những gì cô vừa trải qua, cô được thế là quá ổn rồi.”

Cô nghiêng người dựa lại vào tường, kéo chiếc áo khoác len xanh tím than sát vào người hơn, và tự ôm lấy mình chống chọi với cái lạnh. Cô ước gì những người cứu hộ đến nhanh nhanh lên và giải thoát họ ra khỏi đây. Chẳng phải vì cô mong được nhìn thấy Tabitha. Có lẽ là có cửa sau. Katie hít một hơi và cố gắng giữ để răng không va vào nhau. Nhưng đằng nào thì chúng cũng va vào nhau lập cập, giống như cái chuông gió chẳng chịu ngừng. Lách cách. Lách cách.

Bạn cùng phòng với cô sột soạt. “Ở phần này của ngôi nhà, lò sưởi không hoạt động.” Anh ta hít vào, âm thanh hơi thở của anh ta lan tỏa trong bóng đêm. “Này. Cô lấy áo khoác của tôi mặc đi.”

“Không, tôi không sao,” cô nói dối. “Tôi có áo khoác len đây rồi.”

“Nó mỏng lắm.”

“Sao...” Anh ta nhìn rõ đến thế trong bóng tối?

“Tôi cảm thấy nó mà,” anh ta nói, như đọc được ý nghĩ của cô. “Cầm lấy đi.”

Tiếng rít khẽ của một vật chuyển động trong không khí vang lên trong phòng.

“Đây này.” Anh ta có cái giọng trầm trầm khiến người khác phải tuân lệnh. Có lẽ anh ta học được nó ở học viện cảnh sát.

“Chỉ vài phút thôi vậy.”

Cô đưa tay vào bóng tối cho tới khi chạm phải một vật bằng da và mềm mại. Cô choàng cái chất liệu mịn nhẵn ấy quanh mình, nó bao bọc lấy vai cô như một vòng tay ôm. Mùi hương ấm áp của da, cùng với mùi đàn ông hắc hắc thoang thoảng gợi nên hình ảnh một cảnh sát kiểu xù xì góc cạnh phù hợp với giọng nói. Cô thấy mình nheo mắt, cố gắng nhìn cho ra anh ta. Mặc dù cô gần như có thể nhìn được trong bóng tối, cô không thể xác định được đường nét cũng như tầm vóc của anh ta. Anh ta có thể thấp béo hay cao gầy. Rồi cô nhớ ra rằng mình đã ngã đè lên người anh ta. Chẳng có bụng cũng không mềm nhẽo, rắn chắc và...

“Đỡ hơn chứ?” anh ta hỏi.

“Vâng, cảm ơn anh.” Cô hít một hơi, để cho mùi hương của anh ta đong đầy giác quan của mình. “Nhưng anh không thấy lạnh sao?”

“Không, da tôi dày lắm. Cô tên là gì nhỉ?”

“Katie Ray. Còn anh?”

“Carl Hades.”

Sự im lặng lại rón rén trở lại trong phòng như một vị khách không mời. Cô lắng nghe để xem có gì diễn ra ở những nơi khác trong ngôi nhà. Chẳng có tiếng động, chẳng có lấy một tiếng rì rầm. “Tại sao người ta còn chưa giải thoát cho chúng ta?”

“Ai cơ?”

“Những cảnh sát khác.”

Sự im lặng của anh ta ngưng đọng như sương mù. “Tôi... tôi không phải là cảnh sát.”

“Anh nói anh là cảnh sát cơ mà.” Cô lùi sát lại vào tường. Được rồi, sự hiện diện kiểu tôi-là-người-ngay của người đàn ông bắt đầu tan biến.

Anh ta ngọ ngoạy. “Đúng, quả là tôi đã nói như thế đấy, phải không?” Cô chờ anh ta đưa ra một lời giải thích. Anh ta không làm vậy.

“Có nghĩa là anh chỉ nói dối phải không?” Hai hàm răng cô lại bắt đầu đánh vào nhau trở lại. Bây giờ cô chẳng có cảm giác gì nữa ở đùi và mông.

“Gần như thế.” Có tiếng bước chân anh ta đi qua gian phòng.

“Gần như thế ư? Làm thế nào mà anh có thể ‘gần như’ nói dối thôi nhỉ?”

“Nghe có vẻ như cô lại cảm thấy căng thẳng vì tôi nữa rồi.”

“Phải đấy. Sau khi chứng kiến vụ giết người và bị kẻ sát nhân truy đuổi, tôi bị nhốt ở trong cái nhà ngục này với một người đàn ông bảo với tôi rằng anh ta là cảnh sát và sau đó lại bảo tôi rằng anh ta không phải là cảnh sát. Tôi cứ nghĩ là tôi được giải cứu. Giờ thì hóa ra tôi bị nhốt cùng với một anh chàng chửi bậy quá nhiều.”

Anh ta khẽ cười.

“Tôi không định nói đùa đâu.”

“Xin lỗi nhé,” anh ta nói.

Xin lỗi à? Cô cược là anh ta đang có một nụ cười giả dối trên khuôn mặt điển trai của anh ta. Cô chẳng biết anh ta có điển trai. Anh ta có thể xấu xí một cách khủng khiếp. Cô cũng chẳng quan tâm đến bề ngoài của anh ta. Ăn mày thì không thể đòi xôi gấc, cảnh sát hay không, cô cũng van xin anh ta đưa cô ra khỏi đây. Anh ta có thể có đôi chân vòng kiềng và sún răng cũng được. Cô vuốt ngón tay cái trên ngón tay đeo nhẫn của bàn tay trái và một cơn buồn nôn lại nghẹn lên trong cổ.

Sau thở vài hơi để lấy lại bình tĩnh, cô so vai và hít hà cái áo khoác của anh ta. Carl Hades không có mùi khó ngửi. Không. Anh ta có mùi hương của kiểu đàn ông rất điển trai và chỉ biết mình. Nhưng dù sao thì anh ta cũng tử tế đủ để cho cô mượn áo khoác của anh ta. Và cô không quan tâm xem da anh ta dày đến mức nào, chắc chắn là anh ta cũng lạnh cóng.

Một tiếng động vang lên, và cô thấy tim mình giật thót. “Cái gì thế?”


“Tôi làm đổ cái gì đó. Tôi đang tìm công tắc đèn.”

“Ồ.” Cô run lẩy bẩy vì lạnh, hay là vì sợ hãi? Hàm răng cô lại va vào nhau.

“Cô biết không, chúng ta đã ở đây... một lúc rồi, và người duy nhất mang thương tích trên người là tôi đấy. Nếu như có ai trong hai chúng ta phải căng thẳng vì người kia, thì đó đáng lẽ phải là tôi.”

Cô nhớ ra là mình đã đá anh ta hoặc còn hơn thế. “Tôi hoảng sợ quá.”

“Chính vì thế mà tôi đang cố gắng để tha thứ, nhưng đến giờ này thì tôi hi vọng là cô hiểu rằng tôi không định làm tổn thương cô.”

“Tôi hiểu, gần như hiểu, nhưng khi có người chết, thì khó có thể tin tưởng ai.”

“Tôi đã từng là cảnh sát.” Tiếng chân anh ta vang trong bóng tối. “Giờ thì tôi là thám tử tư. Đôi khi tôi quên mất và hô ‘cảnh sát’. Đôi khi tôi hô như thế để mọi người chú ý.” Bóng anh ta di chuyển vòng quanh gian phòng. “Bà Jones muốn thuê tôi.”

“Thuê anh để làm gì cơ?” Răng cô lại va vào nhau.

“Để... bà ta chưa kể chi tiết với tôi.”

Sự ngập ngừng của anh ta giải thích nhiều điều. Những gì anh ta vừa nói là một lời nói dối to tướng. Ồ, cô tin rằng anh ta là thám tử tư; nhưng anh ta nói dối về chuyện không biết chi tiết. Vậy là anh ta chửi thề và nói dối.

“Còn cô làm gì ở đây?” anh ta hỏi.

“Tabitha đang...” Một cơn buồn nôn lại kéo đến trong bụng cô. “Lên kế hoạch tổ chức đám cưới cho tôi.” Cô hít một hơi thở sâu qua mũi.

“Cô không sao chứ?”

“Cái dạ dày của tôi thôi.”

“Không thể nào.” Anh ta rên rỉ.

Mặc cơn buồn nôn, cô mỉm cười. “Tôi nghĩ nó sẽ qua thôi.”

“Thế thì tốt.” Giọng anh ta vang lên sự nhẹ nhõm. “Cô ăn phải cái gì khó tiêu hay cô đang có thai?”

Vậy là anh ta chửi thề, dối trá và đặt những câu hỏi thiếu tế nhị. “Không! Đều không phải!”

“Xin lỗi. Vì... vì cô sắp cưới nên...”

“Người ta không cứ phải có thai thì mới cưới.”

“Không. Chỉ vì điên rồ mà thôi.” Có tiếng bước chân anh ta lao xao.

“Thực ra là tôi cũng không điên rồ.”

“Tốt quá. Tôi chẳng muốn bị nhốt chung với một kẻ thần kinh không bình thường.”

“Anh có lý do gì cụ thể để phản đối hôn nhân ư?” Cô hỏi, chẳng qua vì nói chuyện thì dễ chịu hơn là im lặng.

“Chẳng có lý do gì cụ thể. Tôi phản đối toàn bộ cái chuyện kết hôn.”

Cô không định trả đũa. Sao cô phải làm vậy? Cô chẳng quan tâm anh ta nghĩ gì về hôn nhân. Cô đổi chủ đề. “Không tìm được công tắc điện ư?”

“Chưa thấy, nhưng tôi không thể chạm tới mọi mảng tường. Có các thùng đồ ở khắp nơi.”

Cô liếc nhìn ra hướng cửa, và tim cô đập nhanh lên. “Anh có nghĩ là hắn ta còn ở ngoài đó không?”

“Không. Hắn ta bỏ chạy ngay sau khi nhốt chúng ta.” Nhưng giọng nói của bạn đồng cảnh của cô không có sự tự tin lúc trước. Cô ước sao nghe thấy sự tự tin ấy bây giờ.

“Lỡ ra hắn ta muốn thủ tiêu chúng ta trước thì sao?”

“Thì giờ đây hắn ta đã phải làm cái gì đó rồi.”

“Lỡ ra hắn ta nghĩ rằng tôi có thể nhận diện được hắn? Lỡ...”

“Đừng có rối lên thế,” người đàn ông đáp. “Rồi răng cô sẽ lại đánh vào nhau và làm tôi mất bình tĩnh.”

Cô nhắm mắt lại và tập trung hít thở thay vì trò chuyện. Trong óc cô, cô tưởng tượng ra những nét vẽ chậm chậm, dễ dàng. “Anh nghĩ phải mất bao lâu mới có người tìm được chúng ta?”

“Ngay thôi mà,” anh ta đáp. “Có ai chờ cô chiều nay không?”

“Tôi có hẹn với Joe và Les lúc năm giờ chiều.”

“Joe và Les?” Anh ta tiếp tục vỗ tay lên tường.

“Chồng chưa cưới và bạn thân nhất của tôi. Ôi, trời ơi. Chẳng ai trong hai người biết là người kia sẽ tới. Họ có lẽ là thậm chí...”

Một tiếng động nữa vang lên. Nhưng đó không phải là một tiếng động vang lên trong phòng. “Hắn ta còn ở ngoài kia!” cô nói. Bụng cô lại quặn lên, tiếp đó là tiếng va lập cập của hai hàm răng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui