Editor: Xám
Thân cây mẫu đơn này cao khoảng sáu thước, cành lá sum suê, trên cành cây điểm đầy đóa hoa nở rộ, ước chừng có hơn một trăm đóa, mỗi một đóa hoa đều to hơn mẫu đơn thông thường rất nhiều, màu đỏ tươi, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lung linh, hương thơm sực nức.
Không chỉ riêng cây mẫu đơn này cực đẹp, mà mỗi một đóa hoa cũng đẹp vô cùng. Cánh hoa xòe ra tầng tầng lớp lớp, từng cánh hoa giống như do bàn tay khéo léo của Thiên Nữ tỉa thành.
Những người vây xem không nhịn được tán thưởng: "Quả nhiên cây mẫu đơn này cực kỳ đẹp! Xem ra mẫu đơn đứng đầu năm nay thuộc về cây này rồi."
Người Lệ Kinh có một phong tục, chính là mỗi một năm khi hoa mẫu đơn nở, trong lúc ngắm hoa cũng sẽ bình phẩm mẫu đơn ở khắp nơi, cuối cùng chọn ra ba cây đẹp nhất trong số đó. Không thể nghi ngờ, cây hoa đứng đầu năm nay thuộc về cây mẫu đơn đỏ này.
"Cây mẫu đơn này quả nhiên là tuyệt sắc khuynh thành!" Trong mắt Nhan Duật có vẻ kinh ngạc lướt qua, có điều, rất nhanh đôi mắt dài hẹp của hắn đã híp lại đầy nguy hiểm, "Thế nhưng, bản vương thấy giống của cây mẫu đơn này rõ ràng là Dạ Quang Bạch, tại sao hoa nở ra lại có màu đỏ san hô? Lẽ nào, thật sự đã biến chủng* rồi?"
*biến chủng: đổi loài.
Tần Cửu mỉm cười, Nhan Duật có thể liếc mắt nhìn hình dạng lá và hoa của mẫu đơ một cái mà nhìn ra giống của chúng, xem ra, quả nhiên không uổng công hắn trồng mẫu đơn vì Tô Vãn Hương.
"Vương gia đúng là tinh mắt. Có điều, ta lại thấy không giống như biến chủng, nếu như là biến chủng, thì ngay cả đóa hoa và thân cành cũng thay đổi hình dạng chứ." Tần Cửu uể oải nói.
"Vừa khéo bản vương khá hiểu rõ Dạ Quang Bạch mà thôi." Nhan Duật cười nói: "Cửu gia nói rất đúng, không phải là biến chủng, lẽ nào đã nhuộm màu?"
Nhan Duật rẽ dòng người ra, đi đến phía trước cây hoa mẫu đơn, ngón tay sờ lên một đóa hoa mẫu đơn gần hắn nhất, lại nhìn vào ngón tay, không hề dính màu đỏ, rõ ràng không phải do nhuộm màu.
Lúc này, lão quản gia trông coi biệt viện cũng vô cùng kinh ngạc.
"Đây... Đây... Đây, lão nô nhớ rõ, năm ngoái cây mẫu đơn này vẫn nở hoa trắng, sao năm nay đã biến thành hoa đỏ rồi?"
"Nói vậy, đúng là năm ngoái màu trắng, năm nay đã biến thành màu đỏ. Chẳng lẽ là Phật Tổ hiển linh, lão bá, năm ngoái cây mẫu đơn này cũng nở to như vậy sao?" Có một thiếu nữ chen đến trước mặt lão quản gia, tò mò hỏi.
Lão quản gia lau mồ hôi trên trán một cái, rõ ràng giống như đã nghĩ ra gì đó, vội vàng xua tay cao giọng nói: "Lão nô không nhớ rõ nữa. Đây là nhà riêng, nếu như mọi người đã thưởng thức mẫu đơn rồi, vậy xin rời đi ngay cho."
Rõ ràng mọi người vẫn chưa ngắm đủ, tụ tập lại không chịu đi.
Tần Cửu liếc Nhan Duật một cái, cười nói: "Vương gia, mẫu đơn xinh đẹp như vậy, ngài không muốn để Tô tiểu thư cũng nhìn thấy sao?"
Nhan Duật khoanh tay đứng ở trước cây hoa mẫu đơn, ánh mắt lướt qua từng đóa mẫu đơn đỏ, chỉ cảm thấy hương nơm sực nức kéo tới, thản nhiên nói: "Nếu như đây là màu trắng, nàng ấy nhất định sẽ rất thích. Nhưng quả thực màu đỏ cũng rất đẹp, có điều, hôm nay nàng ấy không tới."
Tần Cửu dời bước đến bên cạnh hắn, cười nói: "Vương gia thật là. Tô tiểu thư không tới cũng chẳng sao cả, chẳng phải chuyển cây mẫu đơn này đến phủ Tô tướng là được rồi ư."
Nhan Duật đang ngửi hương hoa tựa như say mê, nghe thấy lời Tần Cửu, từ từ buông cành hoa trong tay ra, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên mặt Tần Cửu rất lâu, cuối cùng, hắn đột nhiên bật cười, lười biếng cúi đầu vuốt dải lụa treo bên hông mình, thản nhiên nói: "Lần trước bản vương đã tặng mẫu đơn cho Vãn Hương rồi, bản vương không thèm dùng kỹ xảo giống thế nữa."
Hắn nói xong, liền khoanh tay, phong độ ngời ngời đi qua trước mặt Tần Cửu, đi xuyên qua đám người.
Tần Cửu nhìn dáng vẻ nhàn hạ của hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng bừng lửa giận, mắt phượng của nàng híp lại, bước nhanh đuổi theo, chắn ở trước mặt Nhan Duật, mỉm cười nói: "Vương gia, ngài thật sự không tặng cho Tô tiểu thư ư?"
Hai mắt Nhan Duật bình tĩnh nhìn Tần Cửu, trên gương mặt tuấn mỹ ẩn chứa ý cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo, "Cửu gia, mặc dù không biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nhưng bản vương biết, ngươi lại muốn lợi dụng bản vương rồi!"
Tần Cửu sững sờ, không ngờ Nhan Duật giảo hoạt như vậy, nàng lấy lại bình tĩnh, cười xinh đẹp nói: "Xem vương gia nói kìa, đâu phải là lợi dụng. Chỉ là hợp tác mà thôi."
"Vậy dù thế nào ngươi cũng phải cho bản vương biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ?" Nhan Duật chậm rãi nói.
Tần Cửu mỉm cười, mới thấp giọng nói: "Vương gia nói đúng. Nếu như có thể dùng người khác, ta nhất định không để vương gia làm. Nhưng nhìn chung Lệ Kinh này cũng chỉ có vương gia mới có thể làm chuyện đào hoa này một cách hợp tình hợp lý. Nếu như đổi thành người khác, Thánh Thượng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, vương gia nói có đúng không?"
"Phải! Cửu gia nói rất đúng." Nhan Duật lười biếng kéo dài giọng, thấp giọng nói với ngữ điệu chế giễu, "Đừng nói là đào hoa, cho dù là đào phần mộ tổ tiên, bản vương có làm, người khác cũng cảm thấy hợp tình hợp lý như thế, không ai cảm thấy kì quái cả!"
Tần Cửu nhíu mày, ánh mắt lướt qua bốn phía một cái, thấy không ai chú ý tới bọn họ, mới nhẹ giọng nói: "Nói vậy, vương gia đã đồng ý rồi? Đúng là ta phí hết tâm cơ mới chờ được cơ hội này, nhưng đều là muốn tốt cho vương gia đấy."
Nhan Duật cười với vẻ không cho là đúng, đột nhiên đổi thành giọng điệu hòa nhã: "Được rồi, nếu đã vậy, bản vương sẽ đào cây mẫu đơn đỏ này lên cho Cửu gia nhé! Tin rằng Cửu gia cũng thích nó."
Tần Cửu cong khóe môi lên cười nói: "Đa tạ vương gia, có điều, vẫn là tặng cho Tô tiều thư thì đáng tin hơn."
Nhan Duật khẽ hất cằm ra hiệu, thị vệ đứng không xa bên cạnh vội vàng đến trước mặt nghe lệnh. Hắn nhíu mày cười tủm tỉm nói: "Bản vương cực kỳ thích cây mẫu đơn đỏ này, ngươi ra giá với lão quản gia, cứ nói bản vương mua là được. Mấy người các ngươi đi lấy xẻng sắt, đào hoa lên."
Thị vệ gật đầu thưa vâng, chia nhau hành động. Có người đi thông báo cho lão quản gia, có người đuổi đám người vây xem, có người đến một góc vườn, cầm xẻng sắt, đi đào hoa.
Quả nhiên không hổ là thị vệ của Nhan Duật, cho dù mệnh lệnh hắn ra kì dị thế nào, đầu mày của bọn họ cũng không nhíu lại một cái. Rõ ràng bọn họ đã thấy Nhan Duật làm xằng làm bậy quen rồi. Nếu đổi thành Lưu Liên, Tần Cửu nghĩ, hắn nhất định sẽ ngăn cản, nếu không thì sẽ hỏi, hoa đẹp như vậy, tại sao phải đào lên chứ?
Tần Cửu nghĩ vậy, lập tức liếc qua Lưu Liên một cái, chỉ thấy hắn đứng ở bên ngoài đám người, nhìn thị vệ của Nhan Duật đuổi người đi, mặc dù đầu mày hơi cau lại, nhưng không hề nói gì. Đúng là đã thay đổi không ít rồi!
Ngược lại Thượng Sở Sở hỏi với vẻ khó hiểu: "Cửu gia, đang làm gì vậy?"
Tần Cửu mỉm cười nói: "Diêm Vương gia thích cây hoa này, muốn đào nó lên tặng cho Tô tiểu thư."
Thượng Sở Sở nghiêng đầu, đảo mắt, lắc tay Lưu Liên ở bên cạnh, chỉ vào một cây mẫu đơn màu hồng phấn trong bụi hoa, nói: "Phi Phàm, ta thích cây mẫu đơn hồng phấn ở bên kia."
Lưu Liên quay đầu nhìn Thượng Sở Sở một cái, thản nhiên "À..." một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn hoa, nhìn trời, nhìn mây
Tần Cửu híp mắt ra hiệu cho Lưu Liên, Lưu Liên thản nhiên liếc nàng một cái, mới thong thả nói: "Loài mẫu đơn màu hồng phấn này, trong phủ của Cửu gia cũng có, khi về sẽ chuyển cho người một cây."
Thượng Sở Sở bĩu môi nói: "Ta thích cây này thôi!"
Lưu Liên thản nhiên nói: "Đây là hoa nhà người ta, dù thế nào đào lên cũng là không hay." Thượng Sở Sở buông tay Lưu Liên ra, xoay người đi lên trước xem thị vệ đào hoa.
Những người vây xem thấy Nhan Duật sai thị vệ đào cây mẫu đơn đỏ kia lên, đã nhìn quen từ lâu, chỉ có vài người lắc đầu thở dài nói: "Không biết sau khi cây mẫu đơn này chuyển chỗ rồi, còn có thể nở đẹp được như vậy không."
Lão quản gia nhìn thấy Nhan Duật sai thị vệ đào hoa, nước mắt lưng tròng đi tới cầu xin Nhan Duật, "Vương gia, xin ngài, nếu như ngài đào cây mẫu đơn này, Chu đại nhân biết được, nhất định sẽ chém đầu nô tài mất."
Thị vệ của Nhan Duật có người trải một tấm đệm gấm dưới bóng cây trong vườn cho hắn, hắn ngồi ở trên đệm, tay cầm cốc trà, uống nước trà nóng hổi, nghe thấy lời khóc lóc kể lể của lão quản gia, thản nhiên nói: "Đại nhân nhà ngươi là vị quan thanh liêm, lại là Hình Bộ Thượng Thư, chỉ chút chuyện nhỏ này, sao có thể chém đầu ngươi chứ. Huống hồ, bản vương lại chẳng đào không, cho ngươi cái giá đủ để ngươi mua thêm mười cây mẫu đơn như thế này nữa."
Lão quản gia dập đầu nói: "Cầu xin vương gia, cầu xin vương gia hạ thủ lưu tình!"
"Lưu tình?" Nhan Duật ngước mi nhìn lướt qua lão quản gia một cái, thổi trà nóng trong tay, thản nhiên hỏi thị vệ bên cạnh, "Ta có tình với ông ta sao?"
Thị vệ lắc đầu, nói: "Không có ạ!"
Nhan Duật mỉm cười, nụ cười đó vô cùng mị hoặc trong ánh sáng lung linh của tháng tư, nhưng lão quản gia lại cảm thấy rõ ràng đó là nụ cười của ác ma, chỉ nghe thấy hắn thong thả nói: "Ta và ngươi lưu tình gì đây? Giao tình, gian tình, tình thân, hay là tình yêu? Đều không có!"
Lão quản gia còn muốn tiếp tục cầu xin, nhưng bị câu này của hắn làm cho nghẹn họng gần chết, suýt nữa không thở nổi. Có điều, dù sao vẫn giữ lại được một hơi. Đúng lúc này, lại nghe thấy trong đám người vây xem có người thét lên một tiếng, "Đây là cái gì vậy!"
Đám người đã tản ra tứ phía, có người lại nhỏ giọng nói: "Nhìn giống như hài cốt người."
Lão quản gia vừa mới thở gấp được một hơi, nghe thấy câu này, “oa” một tiếng, trước mắt bỗng tối sầm, đã hôn mê rồi.
Thượng Sở Sở vốn đang ở bên cạnh hố xem thị vệ đào hoa, lúc này cũng nhìn thấy xương cốt trắng xóa ở trong hố, nhìn kỹ quả nhiên giống như hài cốt người. Sợ tới mức cả người giật bắn, vội vàng chạy về bên cạnh Lưu Liên.
Một thị vệ chạy nhanh tới bẩm báo với Nhan Duật: "Vương gia, bên dưới hoa mẫu đơn có một bộ hài cốt người."
Nhan Duật nghe vậy, nhíu mày, liếc xéo Tần Cửu cách đó không xa một cái, cười lười biếng nói: "Thảo nào, bản vương nói hoa này nở yêu dị như vậy, chắc chắn có điều dị thường, thì ra là chăm bón tốt. Tiếp tục đào đi, người này mạng tốt, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Có du khách nghe thấy câu này, vuốt mồ hôi lạnh trên trán, đây cũng gọi là mạng tốt sao?
Các thị vệ tiếp tục đào, từ dưới gốc cây mẫu đơn kia, liên tục đào ra bốn bộ hài cốt. Có bộ đã thối rữa thành xương trắng, có bộ vừa mới bắt đầu thối rữa, rõ ràng thời gian bị hại không giống nhau.
Du khách bàn luận xôn xao.
Đều nói, chẳng trách mẫu đơn nở dị thường như vậy. Hoa trắng biến thành hoa đỏ, chắc hẳn là linh hồn của người chết làm loạn, hoặc là do máu người tưới tắm, tóm lại, đủ loại lời bàn tán ồn ào huyên náo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...