1. Không biết xấu hổ
Tần Cửu cho rằng mình đã không còn sợ lửa nữa, thật sự nàng cũng làm rất tốt, ít nhất không còn thét chói tai, không còn co chân chạy trốn. Đây dù sao cũng chính là lửa tự nàng phóng, cho nên tâm lý đã có chuẩn bị, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, ngược lại không có gì khác thường. Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy người nhảy ra từ cửa sổ, dù là nàng tiếp tục bình tình trấn định, khóe môi cũng không nhịn được co rút lại.
Người nhảy ra nọ, đương nhiên là Diêm Vương Nhan Duật.
Chỉ có điều cơ thể hắn trần như nhộng, một chút vải tơ trên người cũng không có, chỉ có một cây tỳ bà cầm trong tay.
Mặc dù nói, Tần Cửu phóng hỏa là vì bức hắn ra ngoài, nhưng nàng vẫn không ước mong xa vời hắn thật sự có thể khỏa thân đi ra.
Tốt xấu gì, cũng mặc một chút chứ!
Ngay vào giây phút Nhan Duật nhảy ra ngoài, động tác tạt nước của các cô nương cứu hỏa đều cứng đờ, chậu rửa mặt trong tay "rầm" rồi lại "rầm", rơi liên tiếp xuống đất.
Này, này, này!
Mỹ sắc ở trước mặt, các cô nương đã quên mất lửa còn đang cháy, quên các nàng tới là để dập lửa, đồng loạt trợn mắt há mồm, nhìn thân thể không mảnh vải che trước mặt, từng đôi mắt một, chỉ hận không thể từ trong hốc mắt bắn ra ngoài, ra sức dán chặt lên thân thể Nhan Duật, cả đời không quay lại cũng không sao.
Ánh mắt của các cô nương theo cái cổ tuyệt đẹp của Nhan Duật, dời xuống dưới.
Vai rộng mông hẹp, khỏe mạnh cường tráng, phần eo cực kỳ động lòng người, đường eo chấn động lòng người mà đẹp đẽ thanh thoát. Xuống chút nữa, xuống chút nữa, —— a, a, a, xuống chút nữa. . . . . . Không, nhìn, thấy.
Xuống chút nữa bị cây tỳ bà Nhan Duật ôm trong lòng chặn lại, không cam lòng mà. Các cô nương hận ánh mắt của mình không thể là thực thể, như vậy thì có thể xuyên thấu qua tỳ bà, thấy rõ vật tỳ bà che lại. dinendian.lơqid]on Lại xuống chút nữa, là đôi chân thẳng tắp mà thon dài, cảm giác căng chặt giống như chứa đầy sức mạnh.
Ánh mắt các cô nương chần chừ tới tới lui lui trên người Nhan Duật, không cam lòng không cam lòng!
Mái tóc đen nhánh của Nhan Duật vừa mới gội, giống như thác nước buông xuống bên hông, làm cho hắn không khỏi tăng thêm mị hoặc cực hạn. Nước da mặc dù không phải trắng nõn, nhưng lại có màu mật ong rất mê người, khiến người ta rất muốn đi đến gần nếm một miếng.
Khóe môi của Tần Cửu cong lên, không thể không nói, Nhan Duật quả là một cực phẩm hiếm có, khi mặc áo bào còn nhìn không rõ lắm, thế nhưng sau khi cởi hết ra thế này rồi nhìn lại, đường nét cơ bắp toàn thân thật là tuyệt đẹp cân xứng, giống như tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất nhất của bàn tay thần linh. Vóc người này chắc chắn là cực đẹp, đẹp đến vô cùng, dường như có một loại ma lực, một nửa là vẻ thánh thiện thanh tao đẹp đẽ như tiên, một nửa là mê hoặc quyến rũ như ma.
Trước mắt bao người, Nhan Duật lại giống như người không có chuyện gì, xem bên cạnh như không có người mà lõa thể, ôm tỳ bà của hắn sờ đông sờ tây, kiểm tra giống như bảo bối. Cuối cùng, hình như mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "May mà bảo bối tỳ bà này không bị cháy!" Thì ra hắn chẳng quan tâm đến mặc y phục, chỉ là vì đi đoạt cây tỳ bà này về .
Nhan Duật dùng ngón tay lau một vài giọt nước vẩy ở trên ngực, đặt vào chóp mũi hít một cái, thong thả ung dung nói với nữ tử áo lục hắt nước rửa mặt lên người hắn: "A Thúy, phấn dùng trên mặt ngươi là phấn hoa nhài à, rất dễ chịu."
"Đúng ạ, vương. . . . . . Vương. . . . . . Vương gia, là phấn hoa nhài, rất dễ chịu." A Thúy lẩm bẩm nhắc lại lời Nhan Duật, ánh mắt vẫn dán lên bộ ngực rộng của Nhan Duật. Sau đó, đột nhiên có hai dòng máu đỏ tươi từ trong lỗ mũi chảy ra ngoài.
Lúc này A Thúy mới chợt tỉnh ngộ rằng mình chảy máu mũi rồi!
A Thúy muốn tìm một lỗ hở chui vào, đúng là mất mặt mà! Đang xấu hổ, lại thấy trong bàn tay ôm tỳ bà của Nhan Duật có một tấm khăn gấm, tấm khăn gấm này ẩm ướt.
Nhan Duật tốt bụng cầm khăn gấm trực tiếp tự tay lau máu mũi của A Thúy.
A Thúy tự mình mơ mộng, nghĩ tấm khăn gấm vừa rồi là cái hắn dùng để lau thân thể, cho nên máu mũi chảy ra càng nhiều.
Tần Cửu ở bên cạnh nhìn, híp mắt, Nhan Duật tuyệt đối là cố ý.
"Các ngươi, tiếp tục dập lửa!" Các cô nương cùng nhau đáp một tiếng, lúc này mới nhớ tới lửa còn chưa dập, lập tức chạy vội đi bưng nước.
Nhan Duật kẹp tỳ bà dưới nách, đi về phía chỗ Tần Cửu đứng.
Vì thế, Tần Cửu đã bị ép nhìn thấy vật không nên nhìn.
Tần Cửu vốn định nhắm mắt lại, nàng sợ nhìn rồi đau mắt hột, nhưng người kia lại cứ đi chếch đến gần trước mặt nàng, thật giống như quên mất mình hoàn toàn không mặc sợi vải nào, không phải quên, là người này hoàn toàn không hề để ý.
Thật đúng là —— không biết xấu hổ mà!
Lại nói, cảnh xuân tốt đẹp trước mặt này thật sự rất tươi đẹp, rất mê người, không nhìn quả thật có chút thiệt thòi. Huống chi, trước đây nàng cũng bị hắn nhìn hết sạch, hơn nữa, bây giờ nàng là Tần Cửu, hình như không nhìn cũng không thích hợp. Cho nên Tần Cửu liền nhìn hắn một cái, nhìn thêm một cái, lại nhìn cái nữa. Nước da màu mật ong trơn bóng này, đúng là chọc mù mọi ánh mắt thuần khiết mà!
Cứ như vậy Tần Cửu bị ép nhìn một hồi, cuối cùng, nàng nở nụ cười sáng lòa với Nhan Duật, tấm tắc khen ngợi: "Dáng người này của vương gia, cũng không tệ lắm."
Nhan Duật lại để trần mông kẹp tỳ bà cười lạnh lùng với nàng.
Nụ cười này và cảnh xuân tươi đẹp trước mặt thật sự rất không hòa hợp, nụ cười này thật sự rất lạnh, giống như tuyết vậy. Trong đôi mắt dài đen như mực kia, tất cả lạnh lẽo sắc bén hiện ra. Từ lúc trở lại Lệ Kinh, Tần Cửu vẫn chưa từng thấy Nhan Duật lộ ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt nàng.
Quá khiếp người!
Hắn liếc Tần Cửu một cái, xoay người đi vào trong một gian phòng ngay bên cạnh phòng của Phán Hinh. Chỉ một lát sau khoác một chiếc áo gấm màu đen huyền ra ngoài, bên trong y phục đương nhiên không mặc gì khác, chỉ một bộ y phục mỏng manh choàng quanh người, bị gió thổi khẽ, y phục lay động, bắp đùi thon dài bên trong tựa như muốn để lộ, thật ra còn quyến rũ hơn không mặc.
"Ngươi vào đây!" Nhan Duật thản nhiên nói, tiếng như ngọc lạnh, lạnh lùng, lười biếng.
Tần Cửu cảm thấy Nhan Duật có chút bất thường, nhưng vẫn theo hắn vào phòng.
"Cửu gia, nếu như ngươi thích bản vương, có thể tự mình nói thẳng, bản vương cũng không phải không cho ngươi nhìn. Để nhìn thân thể của bản vương, đốt phòng ở, cũng hơi quá đáng rồi!" Nhan Duật đột nhiên xoay người, khóe môi mỏng cong lên cười như không cười, nhưng đáy mắt lại sâu thẳm như vực sâu khe suối, sâu xa vô cùng vô tận, vẻ châm biếm trong giọng nói cũng rất rõ ràng.
Tần Cửu thản nhiên nhíu mày nói: "Vương gia nói như vậy đã oan uổng người khác rồi. Ta đâu muốn nhìn vương gia chứ, cũng không phải là ta khiến vương gia ở trần ra ngoài. Là tự ngài không hề báo trước đột nhiên từ trong phòng nhảy ra, ta không có cách nào, không thể không bị ép nhìn một cái. Nói đi nói lại, vương gia ngài mới là đầu sỏ gây chuyện đấy! Ai bảo ngài không mặc y phục!"
Nhan Duật chợt ngẩng đầu cười to, trong tiếng cười hàm chứa thê lương không cách nào nói rõ. Tiếng cười đột ngột ngừng lại, giọng điệu bỗng chuyển sang lạnh lùng, giọng nói âm trầm, nói: "Hay cho một yêu nữ nhanh mồm nhanh miệng!"
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Duật đột nhiên cúi người về phía trước, trong lúc Tần Cửu không hề phòng bị, đẩy nàng vào bờ tường, bàn tay to quỷ mị, kìm chặt cổ của Tần Cửu. Giống như một cây xiên cá, đóng đinh con cá lên ván thuyền.
Tần Cửu giật mình, tay nhanh chóng nắm lấy khung thêu hoa trong tay áo, khẽ cử động, hai cây kim thêu hoa nhanh chóng bay ra ngoài. Tần Cửu vốn là muốn khi Nhan Duật né tránh thì buông tay hắn ra, nhưng Nhan Duật lại không hề tránh né, mặc cho hai cây kim thêu hoa lần lượt ghim vào cổ tay hắn, mà hắn ngay cả lông mày cũng không cau một cái, càng không nói đến buông tay ra.
Tần Cửu ngước mắt nhìn chằm chằm tròng mắt đen gần trong gang tấc của Nhan Duật, trong đôi mắt nhìn mắt của nàng, một chút ánh sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt, ánh mắt ấy, giống như một con chim ưng kiếm ăn trên không trung, đột nhiên nhìn thấy con mồi, hung ác, sắc bén, vô cùng chuẩn xác.
Lòng của Tần Cửu khẽ trầm xuống, chợt chớ tới ngoại hiệu Diêm Vương của Nhan Duật.
"Vương gia, ngài như vậy là muốn làm gì? Ta chỉ đùa một chút thôi, có đáng nổi giận như vậy không?" Tần Cửu híp mắt thản nhiên nói.
Lông mi dài của Nhan Duật nhướng lên, lạnh lùng nói: "Ta hận nhất là kẻ nào phóng hỏa, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy còn có lần thứ hai!" Nói xong, hắn bỗng buông lỏng tay ra, vừa dùng lực, lại rút kim thêu hoa Tần Cửu ghim ở cổ tay hắn xuống, hai chuỗi huyết châu theo kim thêu hoa nhỏ giọt xuống.
Hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn vết thương trên cổ tay, đi thẳng đến sập thấp ở giữa phòng rồi ngồi xuống.
Tần Cửu nghe thấy lời nói của Nhan Duật, trong lòng khẽ chấn động. Những lời này của hắn, dấy lên sóng cả không sao phân rõ trong đáy lòng nàng.
2. Pha trà lập thệ
"Không phải ngươi muốn hợp tác với ta sao? Ta lại muốn nghe xem, ngươi có cái gì có thể hợp tác với ta!" Nhan Duật chậm rãi đi tới đệm gấm trong phòng, khóe môi cong lên đường nét cười như không cười, uể oải nói.
Tần Cửu sờ sờ cần cổ còn có chút đau đớn, mắng thầm: Lúc thì trở mặt vô tình, lúc thì lại tươi cười đầy mặt, trở mặt thật là nhanh.
Tần Cửu chậm rãi đi tới đệm gấm trước mặt Nhan Duật rồi ngồi xuống, lúc này mới lo lắng quan sát gian phòng này, phát hiện hình như đây không phải là khuê phòng của các cô nương, mà là một phòng trà. Một chiếc bàn gỗ ngăn cách giữa hai người, phía trên đặt một chiếc bếp lò. Nhan Duật rót nước vào trong ấm, đặt ở trên bếp lò.
Lúc này đã sắp tới chính ngọ (giữa trưa), ánh nắng nhấp nhô như thủy triều lặng lẽ rót vào phòng, chiếu sáng một phần rất nhỏ trên mặt đất. Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được loáng thoáng tiếng huyên náo trong phòng Phán Hinh sát bên cạnh.
Nhưng trong phòng trà này lại yên tĩnh, Nhan Duật chỉ cúi đầu nhìn ấm nước trên bếp lò.
Tần Cửu chợt cười cười, bên kia đang nhốn nháo dập lửa, bọn họ đang yên lặng pha trà, nói ra lại là một chuyện tao nhã. Chỉ chốc lát sau, nước sôi trên bếp lò sôi sùng sục, phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục, hơi nóng từ từ bốc lên dày đặc che phủ khuôn mặt Nhan Duật, như ảo như thực.
Nhan Duật nhấc ấm nước lên, rót nước nóng vào trong Nhược Sâm Âu* làm bằng Tử Sa*, sau đó làm ấm chén, rửa lá trà thuần thục. Tần Cửu ngắm nhìn động tác đặc biệt khéo léo như thêu hoa của hắn, híp mắt nói: "Thì ra vương gia cũng biết về trà đạo."
*Nhược Sâm Âu: tên một bộ đồ uống trà của tộc Hán.
*Tử Sa: tên một lại đất sét, chủ yếu dùng làm đồ trà.
"Biết sơ một chút." Nhan Duật lười biếng cười một tiếng, cầm ly trà lên đặt ở trước mặt Tần Cửu.
Tần Cửu bưng ly trà lên, nhẹ nhàng hít khẽ, chỉ cảm thấy hương trà ngào ngạt thấm vào chóp mũi. Dieenndkdan/leeequhydonnn Nàng chậm rãi nếm một ngụm, xoa cổ, vẫn cảm thấy có chút đau đớn, liền thở dài nói: "Khi nãy, vương gia hung hãn như vậy, ta còn tưởng mình sắp mất mạng chứ. Có điều, bây giờ uống được trà ngon thế này, cảm thấy cho dù chết cũng đáng."
Nhan Duật nghe vậy, uể oải nói: "Cửu gia đâu dễ bị giết chết như vậy." Nói xong, giơ cổ tay bị Tần Cửu ghim trúng của mình lên.
Tần Cửu lại nếm một ngụm nhỏ, cười nhạt nói: "Chẳng biết tại sao, chỉ là lá trà bình thường, vì sao sau khi qua tay vương gia pha nấu, lại trở nên khác biệt như vậy?" Trước đây Tần Cửu cũng từng học sơ qua trà đạo, nhưng không hề tinh thông.
Nhan Duật cười nói: "Trên đời này, làm bất cứ chuyện gì, đều phải dùng tâm. Ta pha trà cũng thế, không phải dùng tay, mà là dùng tâm." Hắn nhặt một phiến lá trà từ trong hộp trà lên, nói: "Ngươi xem những lá trà này đều giống nhau, thật ra lại khác biệt, giống như trên đời không có hai người giống nhau, cũng không có hai phiến lá trà giống nhau. Cho dù là lá trà trên cùng một cây, cũng đều có khác biệt rất nhỏ. Một ấm trà thơm dùng tâm pha nấu, cần chọn lựa kỹ càng mỗi một phiến lá trà, trải qua phương pháp sao chế đặc biệt. Hơn nữa, mỗi một loại lá trà, nước dùng cũng khác nhau, có trà cần dùng nước suối nguồn trên núi, có trà lại cần dùng nước tuyết hàng năm, còn có trà cần dùng nước giếng, cũng có một loại trà cần dùng sương sớm. Đương nhiên, suối nguồn và nước giếng mỗi nơi, nước tuyết từng tháng khác nhau, hạt sương trên hoa lá không cùng loại, hương vị của chúng cũng khác biệt. Cuối cùng, còn có khống chế nước ấm, cái này đương nhiên cũng có yêu cầu khác nhau. Tất cả những thứ này, đều cần dùng tâm."
Tần Cửu nghe Nhan Duật nói liên tục, hơi kinh ngạc. Nàng kinh ngạc không phải vì nói pha trà phức tạp như vậy, mà là Nhan Duật lại biết dùng tâm để học một chuyện phức tạp như thế.
"Vương gia, ngài học pha trà bao lâu rồi?"
Nhan Duật phủi phủi vạt áo, đưa tay bưng một ly trà lên. Tay của hắn thon dài, trên ngón giữa đeo bảo thạch màu lục cực lớn, giống như băng tuyết mà ao nước biếc ngưng kết thành. Hắn chậm rãi cười trong màn hơi nước mờ mịt của nước trà: "Ngươi cứ uống trà đi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?" "Cửu gia nói muốn giúp ta lấy được Vãn Hương, không chỉ vì muốn có được lòng của Túc Nhi chứ! Hôm nay chúng ta nói chuyện dứt khoát thẳng thắn một chút, thế nào? Làm Kiêm Gia môn chủ của Thiên Thần tông, bản vương cũng không tin ngươi ở Lệ Kinh chỉ vỏn vẹn mục đích đó!" Nhan Duật uể oải mở miệng.
Đôi mắt trong veo của Tần Cửu híp lại, đáy mắt đen nhánh dưới sự phản chiếu của ánh nắng nhàn nhạt, giống như được phủ lên một tầng hổ phách, trong vẻ trong trẻo mang theo sự sâu sắc khó mà suy xét. Nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhàn hạ khoan thai, thong thả ung dung đặt cái chén trong tay xuống, cười xinh đẹp nói: "Vương gia, có một số chuyện, mặc dù đã qua vài chục năm, có lẽ rất nhiều người đều đã quên mất, nhưng ta tin, vương gia sẽ không quên đâu!"
Mi dài của Nhan Duật nhíu lại, trong tròng mắt đen chợt hiện vẻ u ám, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ cười như không cười: "Cửu gia đang nói cái gì, sao bản vương nghe không hiểu?" "Nghe không hiểu sao? Vậy thì nghe ta kể chuyện xưa cho vương gia nhé!" Tần Cửu cười tủm tỉm nói.
"Nhân vật chính của câu chuyện xưa ta muốn kể, là một hoàng tử. Tên của hắn, tên chữ của hắn, là ngôi sao nhỏ nhất trong Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng cũng là ngôi sao sáng nhất. Từ cái tên này cũng có thể thấy được, phụ hoàng hắn đối với hắn sủng ái nhường nào." Tần Cửu vừa mới mở đầu, đã thấy Nhan Duật khẽ nhướng mày kiếm, hơi mím môi mỏng, trong đôi mắt sáng sâu xa, có sự sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất.
"Vương gia đừng nóng vội, đây mới là mở đầu thôi. Tiểu hoàng tử này cũng rất không chịu thua kém, thông minh lanh lợi, rất được các quan trong triều khen ngợi, nói hắn là rường cột của nước nhà. Nói nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sau này hắn cũng có thể làm Hoàng Đế. Chỉ tiếc là, vào năm hắn tám tuổi, đại ca của hắn phát động cung biến một lần."
"Phụ hoàng của tiểu hoàng tử thân thể cường tráng, vốn dĩ sống thêm mười năm hai mươi năm cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà, ngài đột nhiên qua đời. Kẻ hạ độc, là tiểu hoàng tử của ngài." Tần Cửu chậm rãi nói.
Một tiếng "loảng xoảng" nhỏ vang lên, cái chén trong tay Nhan Duật đột nhiên vỡ vụn ra, trà nóng bên trong lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Tay của Nhan Duật, bởi vì đột ngột dùng sức, bị mảnh sứ vỡ của ly trà đâm rách, máu đỏ thẫm chảy xuống theo kẽ ngón tay hắn, tạo ra sự tương phản rõ rệt với viên bảo thạch trong suốt màu lục đeo trên ngón giữa của hắn.
Xanh biếc lóa mắt, đỏ cũng lóa mắt.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Cửu hiện lên một chút gợn sóng, nhưng trong suốt như bóng trăng trên mặt nước, không để lại dấu vết.
"Đương nhiên, thanh danh của tiểu hoàng tử về sau đã bị phá hủy. Có điều, hắn không chết, bởi vì có người lĩnh tội cho hắn. Người đó, nghe nói là một cung nhân." Tần Cửu cười nhạt xa xăm, nói, "Thật đúng là truyện cười. Cái chết của vua một nước, làm sao có thể là một cung nữ nho nhỏ chịu trách nhiệm được chứ. Cái gì mà cung nữ thái giám làm hại Hoàng Đế, cũng chỉ là lừa gạt bách tính mà thôi. Thật ra, cuối cùng người bị buộc tội, là mẫu phi của tiểu hoàng tử, một phi tử không có gia thế chống lưng. Nghe nói bởi vì bà thất sủng, cho nên bà hạ độc vào bát thuốc nhi tử dâng lên Hoàng Đế."
Sắc mặt của Nhan Duật, mặc dù không có chấn động lớn hơn, nhưng Tần Cửu lại nhìn ra được,khí thế tàn bạo lướt qua đôi mắt đen của hắn.
"Câu chuyện cũ này, thật sự không xuôi tai. Cửu gia không có câu chuyện nào dễ nghe hơn sao?" Hắn tiện tay cầm một tấm khăn gấm trên bàn lên, bịt kín vết thương trên tay.
Tần Cửu cười xán lạn, nói: "Vương gia, vết thương trên tay có thể khép lại, vết thương trong lòng sợ rằng vĩnh viễn không thể khép lại đâu. Ta nghe nói, sủng phi Tĩnh phi của tiên đế, cũng chính là mẫu phi của vương gia, thích nhất là uống trà. Vương gia học được tài nghệ pha trà giỏi như vậy, sợ rằng vẫn chưa từng tự tay pha cho mẫu phi của mình chăng!"
"Ha ha." Mặt nạ trên mặt Nhan Duật vỡ toang. Nếu như nói nụ cười tà mị, vẻ an nhàn khoan thai là mặt nạ.
Vẻ mặt thay vào lúc này, là tàn nhẫn.
Con ngươi của hắn sắc bén bức người, lưỡi dao sắc lạnh lùng xẹt qua đáy mắt sâu xa vô tận. Mà nét mặt, có thể nói là dữ tợn.
Tần Cửu cảm thấy, có lẽ nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ bổ nhào lên người mình, bóp chết mình còn đang sống.
"Vương gia cho rằng giết Tần Cửu rồi, sự thực đã từng tồn tại sẽ không còn sao? Người hành thích vua giết cha, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai làm, ta nghĩ không có ai rõ hơn vương gia. Ngài không muốn để mẫu phi ngài gánh tội thay, kỳ thực, hiện giờ ở trong lòng kẻ dưới, vẫn cho rằng vương gia ngài làm. Bởi vì hoàn toàn không có ai tin cung nhân gánh tội thay đó là hung thủ thật sự. Vương gia không muốn rửa sạch oan khuất cho mình, cũng nên suy nghĩ cho mẫu phi mình một chút, lẽ nào để bà ấy suốt đời ở trong hoàng lăng tối tăm lạnh lẽo, không thấy mặt trời mà chuộc tội trạng không có chứng cớ này sao?"
Nhan Duật mặt không biến sắc mà nhướng mày, không nói gì.
Tần Cửu không thể không bội phục nam nhân này!
Hắn lúc này, quá bình tĩnh.
Nàng than một tiếng, lông mày đen nhướng lên, lộ ra một chút ý cười dịu dàng: "Nói thật với vương gia vậy, mặc dù ta là thành viên của Thiên Thần tông, nhưng lần này tới Lệ Kinh, lại có một mục đích bất thường. Mục đích đó của ta, thật ra kẻ địch của ngài ấy, giống với kẻ địch của vương gia. Cũng bởi vì một điểm này, cho nên đã ta nói, chúng ta có thể hợp tác!"
"Mục đích gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...