Vân Thiều quốc nằm ở phía Nam Đại Dục quốc, nơi này khí hậu ấm áp quanh năm, khi Đại Dục quốc vẫn còn tuyết bay đầy trời, nơi này lại đặc biệt ấm áp, nơi nơi đều mang màu sắc rực rỡ.
Những loại cây cối khó tìm thấy ở phương Bắc, bên dưới ánh nắng xòe ra tán lá xanh biếc.
Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, cửa Bắc ở kinh đô Kim Châu của Vân Thiều quốc có một đội quân lặn lội đường xa tìm đến, người dẫn đầu, chính là Nhan Duật.
Mấy ngày trước, hắn nghe thấy một lời đồn, rằng ở chỗ hoàng thất Vân Thiều quốc có một loại thuốc quý báu, gọi là "Thiên hương nhất tuyến", theo như Sở Phượng Lãnh nói, thứ thuốc này rất có ít cho việc chữa trị nối lại kinh mạch, sẽ giúp ích cho Tần Cửu.
Ngay cả khi chỉ có một phần nghìn hi vọng, Nhan Duật cũng muốn thử một lần.
Hắn sợ Tần Cửu không chịu nổi đường xá xóc nảy, cho nên đã phái tinh binh, cùng với Chiêu Quân, Tây Thi và Ngọc Hoàn ở phía sau hộ tống.
Chính mình dẫn theo vài binh lính và Điêu Thuyền đạp trăng đến, hoàng hôn hôm ấy đã tới Vân Thiều quốc.
Dọc đường đi, Nhan Duật đã phái người đến bẩm báo trước, cho nên bọn họ vừa đến, Trương thừa tướng của Vân Thiều quốc đã đích thân ra nghênh đón.
"Đêm qua bệ hạ nhận được tin tức vương gia sắp đến, liền mệnh lão thần chuẩn bị chu đáo nghênh đón Nghiêm vương.
Kim Châu của chúng ta phong cảnh vô hạn, Nghiêm vương lần đầu đến thăm, bệ hạ mệnh lão thân bất luận như thế nào hôm nay cũng phải dẫn vương gia dạo quanh Kim Châu." Trương thừa tướng tươi cười niềm nở, đúng là một cao thủ ngoại giao, nhưng Nhan Duật lại không cho cho hắn chút mặt mũi nào.
"Trương thừa tướng không cần khách khí, lần này bản vương đến không phải để du ngoạn sơn thủy, mà đến để xin thuốc.
Bản vương nghe nói ở hoàng cung quý quốc có một loại kỳ dược quý giá, chuyên trị cho người bị tổn thương kinh mạch, cho dù là bị thương nặng cỡ nào, dùng loại thuốc này, cũng sẽ tìm được một con đường sống, không biết có đúng như vậy không?"
Trương thừa tướng nghe vậy vội đáp: "Lão thân đã từng nghe qua, nhưng hiện tại còn hay không, lão thần cũng không rõ.
Nếu vương gia xin thuốc quan trọng hơn, vậy lão thần sẽ dẫn vương gia đi gặp nữ hoàng."
Trương thừa tướng xem ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Nhan Duật, cách đối nhân xử thế trầm tĩnh, vốn không hề có dáng vẻ như lời đồn, là ai nói Nghiêm vương phong lưu phóng đãng, hắn đã mờ mắt rồi sao, vì sao một chút cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy người trước mắt tao nhã quý khí, không thể xem thường.
Nhan Duật theo Trương thừa tướng ngồi xe ngựa đi vào hoàng cung Vân Thiều quốc.
Hoàng cung Vân Thiều quốc chuyên dụng màu trắng, nhìn qua cao quý mà thiêng liêng, trong cung trồng nhiều cây ăn quả không rõ tên, bên dưới mấy phiến lá xanh, thấp thoáng những quả cam vàng đỏ au.
Sau khi Trương thừa tướng phái người đi thông báo, nghe thấy nữ hoàng đang dạo hồ với nhi nữ, liền dẫn Nhan Duật ra phía sau hoa viên.
Nhan Duật còn chưa đến chỗ hồ, đã nghe thấy tiếng cười đùa theo gió bay đến, vòng qua một bụi hoa, chỉ thấy ở giữa hồ có một chiếc thuyền hoa chạm khắc hoa văn hình phượng tinh xảo, trên thuyền thấp thoáng bóng người yểu điệu có đứng có ngồi, vị phu nhân trung niên bị vây ở giữa đầu đội vương mão, hiển nhiên là nữ hoàng Vân Thiều quốc.
Trương thừa tướng dẫn Nhan Duật đi lên thuyền nhỏ, cung nhân chèo thuyền đi về hướng thuyền hoa.
"Mẫu hoàng, nhìn xem thừa tướng đại nhân dẫn ai đến kìa." Cùng ngồi bên cạnh nữ hoàng là một nữ tử che miệng cười bảo.
Nàng mặc váy áo vàng nhạt, tao nhã thướt tha, dung mạo có vài phần giống với Thượng Tư Tư.
Nhan Duật biết đây nhất định là đại công chúa của Vân Thiều quốc Thượng Doanh Doanh.
Nhan Duật đi lên thuyền hoa, tiến về phía trước vài bước nói: "Nghiêm vương Đại Dục khấu kiến nữ hoàng bệ hạ."
Ánh mắt nữ hoàng đảo qua Nhan Duật, cong môi cười nói: "Vương gia không cần khách khí, đã sớm nghe qua uy danh của Nghiêm vương Đại Dục quốc, thật không ngờ hôm nay vương gia lại đến thăm hỏi, đúng là niềm vinh hạnh cho Vân Thiều ta."
Nữ hoàng Vân Thiều cực kỳ khách sáo hàn huyên với Nhan Duật, đại công chúa Thượng Doanh Doanh ngồi bên cạnh lại híp lại mắt hạnh, lạnh lùng quét qua Nhan Duật.
"Sớm nghe nói Nghiêm vương Đại Dục quốc dung mạo tuấn mỹ, kẻ khác kinh diễm.
Hôm nay được gặp, thật sự là danh bất hư truyền!" Lời Thượng Doanh Doanh nghe như đang khen, nhưng Nhan Duật có thể nghe ra trong lời của nàng mang theo ý chế nhạo.
Hắn đi đường hết một ngày một đêm, mới vừa rồi chỉ kịp thay đi quần áo bẩn, râu trên mặt còn chưa rảnh cạo, bên trong đôi mắt dài giăng kín tơ máu, cho dù dáng vẻ có tuấn mỹ, thì cũng không tới mức kinh diễm.
Nhan Duật từ lâu đã nghe nói đại công chúa Vân Thiều quốc rất khó đối phó, lần này có việc cầu nhà người ta, đối với sự chê cười của nàng cũng không để tâm, hướng về nữ hoàng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, nghe nói hoàng thất quý quốc có một loại thuốc, gọi là "Thiên hương nhất tuyến", bất luận là bị tổn thương kinh mạch nghiêm trọng cỡ nào, uống thuốc này vào, đều sẽ có thể sống tiếp.
Lần này bản vương đến đây, là muốn xin viên thuốc này."
Đại công chúa thản nhiên hừ một tiếng, "Nhị muội của ta đến Đại Dục quốc một chuyến, sau khi trở về ngày ngày đều mặt ủ mày chau, nghe nói muội ấy và đại tướng quân của quý quốc lén hủy bỏ hôn ước, đều là bởi vì vương gia.
Còn tam muội ta đến Đại Dục quốc một chuyến, trở về liền bỏng nặng toàn thân thương tích, tuy là giữ được tính mạng, cũng không để lại nhiều vết sẹo nghiêm trọng, nhưng cả người lại không khác gì đóa hoa điêu tàn, vô cùng yếu ớt.
Lần này vương gia đến, còn chưa hỏi tình trạng của nhị muội và tam muội ta, đã liền xin thuốc."
Lòng dạ Nhan Duật đều đặt ở chỗ Tần Cửu, nên đã bỏ qua toàn bộ lễ nghi thông thường, lúc này nghĩ đến, đúng là có phần không thỏa đáng.
Đối với chuyện của hai vị công chúa, Đại Dục quốc đúng là có phần hổ thẹn.
Thượng Sở Sở ở Đại Dục quốc xảy ra chuyện không may, mặc dù đã được cứu chữa kịp thời, nhưng nàng vẫn phải chịu thật nhiều hành hạ.
Thượng Doanh Doanh dám ở trước mặt mẫu hoàng liên tục trách móc, chứng minh đây cũng là một khúc mắc trong lòng nữ hoàng.
Là một người mẹ, nữ hoàng như thế, Nhan Duật có thể hiểu được.
Nhưng nữ hoàng cũng thật độ lượng, nhìn thấy Thượng Doanh Doanh nói chen vào, lạnh giọng trách cứ: "Doanh Doanh, không được nói lung tung."
"Nữ hoàng bệ hạ, lần này bản vương đến đây, ngoại trừ xin thuốc, cũng là vì muốn thăm hỏi tam công chúa một chút.
Ngày sau, nếu tam công chúa cần dược liệu gì của Đại Dục quốc, bản vương nhất định sẽ tặng.
Về phần nhị công chúa, bản vương thật lòng rất tiếc." Niếp Nhân nhất mực thâm tình với Thượng Tư Tư, Nhan Duật vẫn nghĩ có thể tác hợp cho hai người bọn họ, không ngờ Thượng Tư Tư lại quá mức cố chấp.
"Nghiêm vương không cần khách khí, nếu Nghiêm vương đã ngàn dặm xa xôi đến xin thuốc, trẫm nhất định sẽ tặng.
Có điều số lượng thuốc đó rất ít, vốn dĩ có hai viên, nhưng đều đã dùng cả rồi.
Thuốc này rất khó chế, trong đó có một nguyên liệu là nhụy của hoa thiên hương một trăm năm mới nở hoa một lần, cho nên vô cùng quý giá.
Nghiêm vương cũng rất may mắn, trước đó vài ngày có nghe ngự ý nói qua, hoa thiên hương trong vườn thuốc của hoàng gia năm nay vừa đúng dịp nở hoa, mong Vương gia chờ thêm một chút."
"Hoa thiên hương còn mấy ngày nữa mới nở? Và điều chế thuốc từ hoa thiên hương thì cần mấy ngày?" Nhan Duật hí mắt hỏi.
Nữ hoàng nhíu mày suy nghĩ chốc lát, "Bao nhiêu ngày nữa thì hoa thiên hương nở, trẫm cũng không nói chắc được.
Còn điều chế thuốc thì cần hơn mười ngày, không biết Nghiêm vương có thể chờ không?"
Có thể chờ không?
Tất nhiên là hắn chờ không được, theo như mấy lời này của nữ hoàng, ít nhất cần nửa tháng hơn, cho dù Tần Cửu chờ được, thì hắn một ngày cũng không muốn chờ.
Dùng "Thiên hương nhất tuyến" sớm một ngày, thì cơ hội sống càng cao hơn.
Nghĩ vậy, Nhan Duật liền nói với nữ hoàng: "Nữ hoàng bệ hạ, nếu hoàng cung đã không còn "Thiên hương nhất tuyến", vậy ở nơi khác của quý quốc có loại thuốc này không?"
Nữ hoàng thở dài một tiếng: "Từ xưa đến nay, "Thiên hương nhất tuyến" đều do hoàng thất cất giữ, hoa thiên hương cũng chỉ có vườn thuốc của hoàng thất mới có thể trồng.
Cùng lắm, ở dân gian rốt cuộc có hay không, trẫm cũng không rõ lắm.
Không bằng như vậy đi, trẫm sẽ đồng thời phái người âm thầm đi dân gian điều tra nghe ngóng, xem liệu có thuốc này hay không."
Nhan Duật gật đầu, "Đa tạ nữ hoàng.
Một khi đã như vậy, bản vương sẽ ở dịch quán chờ tin tức."
Nữ hoàng nói: "Nghiêm vương đường xa đến, trong lúc chờ đợi, trẫm sẽ an bài người dẫn vương gia dạo chơi ở thành Kim Châu."
Khóe môi Nhan Duật nhấc lên một ý cười, hắn nhìn lướt qua Thượng Doanh Doanh, "Nữ hoàng bệ hạ, vừa nãy nghe đại công chúa nói nhị công chúa tâm trạng không được tốt, chi bằng để nhị công chúa cùng bản vương dạo chơi Kim Châu, đúng lúc có thể giúp nhị công chúa giải sầu."
Nữ hoàng trâm ngâm chốc lát rồi nói: "Cũng tốt, ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh Doanh Doanh và Tư Tư dẫn vương gia du ngoạn Kim Châu."
Trở lại dịch quán, Điêu Thuyền nghe nói về chuyện trong cung, vẻ mặt cũng u sầu.
Nàng bưng trà ngon đến, cẩn trọng nói: "Lời của nữ hoàng, có thể tin được không? "Thiên hương nhất tuyến" quý giá như vậy, nếu chỉ có hoàng thất cất giữ, vì sao lại có thể nói không có? Vương gia, ngài thật sự định sẽ chờ ở đây nửa tháng ư?"
Nhan Duật nhấp một ngụm trà, đôi mắt dài híp lại, ánh mắt đẹp âm u lạnh lẽo, "Nửa tháng? Dù chỉ một ngày ta cũng không chờ được."
"Vậy vương gia định thế nào?" Điêu Thuyền hỏi.
Nhan Duật chậm rãi đặt chung trà lên bàn, "Chỉ có thể lấy nó từ chỗ Thượng Tư Tư, nếu vẫn không được, bản vương còn một cách khác." Hắn nhẹ nhàng cười, tiếng cười này làm cho không khí yên tĩnh bên trong tràn ra một sát khí nhàn nhạt.
"Điêu Thuyền.
Ngươi truyền tin cho Chiêu Quân, lệnh cho họ dừng ở dịch quán biên cảnh chờ tin, nếu bản vương lấy được thuốc, sẽ phái người đưa thuốc đến, bọn họ không cần đến Vân Thiều quốc."
Hôm sau, trời quang trong lành.
Nhan Duật đứng ở Túy Tiên lầu của thành Kim Châu phóng mắt về phía xa, không trung xanh thẫm như ngọc lưu ly trong suốt, không có lấy một gợn mây.
Gió nhè nhẹ ve vuốt khuôn mặt, xa xa núi xanh ẩn hiển, nước biếc uốn lượn, là một nơi có thắng cảnh vô cùng xinh đẹp.
Nhan Duật nhắm hai mắt lại, yên lặng lắng nghe tiếng chuông gió vang lên từ gốc tường của Túy Tiên lâu, trái tim cũng run rẩy theo tiếng chuông.
Giả như, phong cảnh đẹp thế này, nàng không thể nhìn thấy nữa.
Giả như, vận mệnh muốn hắn phải mất đi nàng một lần nữa, hắn không biết liệu mình có thể vượt qua nổi đả kích nặng nề này không.
Giả như......!
Thật nhiều những cái giả như, cuối cùng biến thành một ý niệm trong đầu.
Lần trước, hắn không kịp, cho nên lúc này đây, bất luận như thế nào, hắn cũng phải cứu nàng.
Biệt hiệu của hắn là Diêm Vương, hiện giờ ta đây thử so với Diêm Vương ở âm phủ một lần, để xem ai mới thật sự là Diêm Vương!
"Thì ra vương gia đã đến từ sớm." Giọng nói của Thượng Doanh Doanh từ phía sau truyền đến.
Nụ cười lạnh lùng kiêu ngạo trên môi Nhan Duật nháy mắt hóa thành ý cười xinh đẹp, hắn nhanh chóng xoay người, nhìn chăm chú hai vị công chúa Vân Thiều quốc vừa mới lên thành lâu.
Hai tỷ muội Thượng Doanh Doanh và Thượng Tư Tư đều vận váy áo Nghê Thường, điểm trang xinh xắn.
Nhưng biểu cảm của hai người lại rất khác nhau, Thượng Doanh Doanh lông mày đuôi mắt mang ý cười trong suốt, nàng nhìn lướt qua Nhan Duật, cười nhàn nhạt nói: "Hôm nay sau khi Nghiêm vương rửa mặt chải đầu, đúng là làm cho bản công chút thiếu chút nữa nhận không ra."
Nhan Duật đứng ở chỗ lan can ngược sáng, râu trên mặt đã sớm cạo sạch, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười đoạt hồn nhiếp phách, "Đại công chúa khách khí, hôm qua bản vương đi đường phong trần mệt mỏi liền đi yết kiến nữ vương, thật sự vô cùng thất lễ.
Hôm nay phải gặp hai vị công chúa như hoa như ngọc, nên đương nhiên không dám thất lễ nữa."
Vẻ mặt Thượng Tư Tư trong trẻo lạnh lùng, nàng quét mắt qua Nhan Duật một chốc, ánh mắt không chút gợn sóng.
Thượng Doanh Doanh nhìn hai người, nhẹ nhàng cười bảo: "Nhị muội, ta ra khỏi cung nhiều hơn muội, đối với phong cảnh của Túy Tiên lâu cũng không xa lạ gì, Nghiêm vương ở xa tới là khách, muội hãy qua nói chuyện với vương gia đi, nơi này là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất."
Vẻ mặt Thượng Tư Tư lãnh đạm, quay sang Thượng Doanh Doanh nói: "Đại tỷ, ta có mấy câu muốn nói với Nghiêm vương, tỷ có thể lánh đi một chút không?"
"Muội đấy, cuối cùng cũng thông suốt.
Được, hai người các ngươi hãy cùng tán gẫu, ta xuống dưới lầu uống trà." Thượng Doanh Doanh khẽ cười rồi đi xuống lầu.
Trên thành lâu Túy Tiên lâu chỉ còn lại Thượng Tư Tư và Nhan Duật, nàng bước chậm đến bên cạnh Nhan Duật, lạnh lùng hỏi: "Là ai cần "Thiên hương nhất tuyến"?"
Nụ cười trên khóe môi Nhan Duật tắt dần, chậm rãi nói: "Là Tần Cửu."
"Ta cũng đoán là nàng, nếu không, còn ai có thể phiền vương gia hạ mình đến đây tự mình xin thuốc như vậy!"
"Vậy thuốc ấy, các ngươi cho hay không cho?" Nhan Duật lười biếng hỏi.
Thượng Tư Tư nhếch môi, giãn ra nụ cười lạnh lùng trong trẻo, "Chàng không thể nói với ta những lời dễ nghe hơn sao? Có lẽ, ta sẽ cân nhắc cho chàng thuốc."
"Lời dễ nghe? Có cần thiết không, ngươi muốn cho, thì nhất định sẽ cho.
Nếu không muốn, ta thi triển mỹ nam kế, ngươi sẽ cho sao?"
Thượng Tư Tư sửng sốt, kế tiếp cười gượng gạo nói: "Nhan Duật, chàng sẽ thi triển mỹ nam kế sao? Nếu như chàng cưới ta, ta sẽ cho chàng "Thiên hương nhất tuyến", chàng sẽ làm như vậy chứ? Vì nàng, chàng có thể không?"
Nhan Duật lắc dầu, "Ta sẽ không, ta còn có cách khác để lấy thuốc."
"Chàng không thể trộm nó được.
"Thiên hương nhất tuyến" vô cùng quý giá.
Trước nay vẫn luôn cất giữ trong cung, nếu chàng nghĩ muốn trộm nó, tuyệt không có khả năng đó."
Nhan Duật hí mắt: "Ta đâu có nó sẽ đi trộm."
"Vậy chàng muốn thế nào? Muốn ta giúp chàng? Nói thật, chỉ e ta không thể làm được."
Nhan Duật cười cười, "Nếu như nhị công chúa trên đường du ngoạn bị cường đạo bắt cóc, rồi bị đả thương kinh mạch, ngươi nói, liệu mẫu hậu người có chịu lấy thuốc quý ra không?"
Thượng Tư Tư cả kinh, nàng nhìn hắn không chớp mắt hồi lâu, tựa như muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn phải xoay người nhìn về phía không trung xanh lam, "Bây giờ ta mới biết, hóa ra chàng cũng thâm tình đến thế.
Ta hiện tại chỉ muốn hỏi, Tần Cửu và Bạch Tố Huyên, chàng yêu người nào nhất? Nếu như Bạch Tố Huyên sống lại, giữa hai người chàng sẽ chọn ai?"
Nhan Duật nở nụ cười, ánh mắt trôi chảy si mị: "Nhị công chúa, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, bản chất bên trong, Tần Cửu và Bạch Tố Huyên cho tới bây giơ đều là của cùng một người sao? Chẳng lẽ qua chuyện cứu tam muội ngươi, ngươi còn không nhìn ra?"
"Tốt lắm.
Ta thừa nhận, ta bội phục nàng." Khóe môi Thượng Tư Tư giật giật, muốn cười, lại không cười nổi.
"Vậy hãy ra tay đi!" Thượng Tư Tư thản nhiên nói.
Khóe miệng Nhan Duật cong lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, vài bóng đen như tia chớp chạy lên thành lâu, những người này thân thủ nhanh lẹ áp đảo những thị vệ bảo vệ cho Thượng Tư Tư té ngã trên mặt đất, vọt tới trước mặt Thượng Tư Tư.
Thượng Tư Tư cười buồn bã, "Thì ra, chàng đã sớm an bài tất cả! Thì ra, chàng đúng là nghĩ sẽ làm như vậy thật!"
Nam nhân này, ngoài nữ tử mà hắn yêu ra, đối với nữ tử khác đúng là không có chút tình cảm hay thương hương tiếc ngọc gì, nàng một mực si tình với hắn, quả nhiên chỉ là vọng tưởng mà thôi, cho tới bây giờ, dù không thể buông, nàng cũng đành phải buông.
Hai vị công chúa Vân Thiều quốc lúc cùng Nghiêm vương Đại Dục quốc du ngoạn ở Túy Tiên lâu, rơi vào tập kích của kẻ xấu, nhị công chúa bất hạnh đã bị trọng thương, may mắn được Nghiêm vương cứu về dịch quán.
Tin tức này nhanh chóng rơi vào tai nữ hoàng, nữ hoàng tức giận, tự mình khởi hành đến dịch quán Đại Dục quốc.
Khi đến dịch quán, nữ hoàng mang theo ngự y bắt mạch cho Thượng Tư Tư, một lúc sau ngự ý nhíu mày nói: "Bệ hạ, nhị công chúa bị nội thương, gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng, cần "Thiên hương nhất tuyến" mới có thể bảo vệ tính mạng."
Vẻ mặt nữ hoàng hơi thay đổi, không biến sắc nhìn thoáng qua Nhan Duật, chậm rãi nói: "Đưa nhị công chúa hồi cung."
Hai cung nữ tiến đến muốn dìu nàng đi, Điêu Thuyền lại bước nhanh đến ngăn phía trước, khẽ cười nói: "Bệ hạ, nhị công chúa bị thương nghiêm trọng, không nên di chuyển, bệ hạ nên để nhị công ở lại dịch quán dưỡng thương."
Thượng Tư Tư miễn cưỡng mở to mắt, khẽ giọng nói với hai cung nữ cạnh giường, "Các ngươi lui xuống đi."
Thượng Tư Tư nhìn nữ hoàng nói: "Mẫu hoàng, người hãy lấy "Thiên hương nhất tuyến" ra đi, Nghiêm vương không có lỗi gì với con cả, từ đến cuối đều là con tự mình đa tình, vị Tần cô nương kia có ơn với tam muội, sau khi tam muội bị bỏng, nàng đã mời thần y đến cứu giúp, nếu không, tam muội đã không thể thoát hiểm."
Nữ hoàng đanh mày, hướng ra bên ngoài nói, "Doanh Doanh, mang "Thiên hương nhất tuyến" vào đây."
Thượng Doanh Doanh mang theo một cái hộp gấm đến, giao vào tay nữ hoàng, bên trong có hai viên thuốc, nữ hoàng lấy ra một viên giao cho Điêu Thuyền, "Đây là hai viên thuốc hôm qua tìm được ở dân gian, ngươi lấy một viên trình cho chủ nhân ngươi đi."
Điêu Thuyền mỉm cười tiếp nhận viên thuốc: "Đa tạ nữ hoàng."
Sau khi Thượng Doanh Doanh rời khỏi, Thượng Tư Tư liền từ trên giường ngồi dậy.
"Mẫu hậu, kinh mạch của con chưa từng bị tổn thương, chỉ là bị Nghiêm vương dùng phương pháp đặc biệt phong bế kinh mạch lại, biểu hiện kinh mạch bị thương nghiêm trọng chỉ là giả."
Nữ hoàng nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm trang cuối cùng thoáng dịu đi.
Tuy nhiên, vẻ mặt của đại công chúa Thượng Doanh Doanh lại có chút kỳ quái.
Màn đêm buông xuống, Nhan Duật liền vung roi thúc ngựa rời khỏi Vân Thiều quốc.
Xe ngựa hộ tống Tần Cửu đã dừng chân tại biên cảnh Vân Thiều quốc, Nhan Duật đến dịch trạm, đem "Thiên hương nhất tuyến" giao cho Sở Phượng Lãnh, Sở Phượng Lãnh đã tìm được Hồng Ti Tuyến chuyên trị tẩu hỏa nhập ma, hắn vốn nghĩ chỉ cần chữa trị tẩu hỏa nhập ma cho Tần Cửu, lại không ngờ, nàng vì diệt trừ Liên Ngọc Nhân mà dùng đến cách tự tổn hại kinh mạch của chính mình.
Dịch trạm bài trí vô cùng đơn sơ, bên trong thoảng trầm hương, rèm màn buông xuống.
Tần Cửu vẫn nằm nhắm mắt không nhúc nhích trên giường, sắc mặt tái nhợt, không chút tiếng động.
Nếu không phải nàng vẫn giữ hơi thở mỏng manh, sẽ nghĩ nàng đã chết.
Song, nàng vẫn chưa chết, mà đang chịu sự tra tấn vượt ngoài sự chịu đựng của con người, tuy là hôn mê, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, kinh mạch của nàng đang chậm chạp đứt gãy, từng cái từng cái một, thẳng đến khi nàng không thể chịu được nữa.
Đối với chuyện này, Nhan Duật vô cùng mâu thuẫn.
Hắn biết nếu nàng còn cảm giác, sẽ phải chịu đau đớn, nhưng hắn lại càng sợ nàng không còn cảm giác hơn, bởi vì như thế chứng tỏ nàng đã đi, Nhan Duật bước tới bên giường, nhìn dáng vẻ vẫn không chút sức sống như cũ của nàng.
Sở Phượng Lãnh đanh mặt xem xét mạch đập của Tần Cửu, nhìn Nhan Duật nói: "Nghe nói ngươi đã tìm được "Thiên hương nhất tuyến", thuốc này phải ngay lập tức dùng."
Nhan Duật bảo Điêu Thuyền đem "Thiên hương nhất tuyến" đến, Sở Phượng Lãnh nhận viên thuốc, lệnh cho Điêu Thuyền đi lấy nước, trong lúc ấy, hắn cầm viên thuốc lên ngửi ngửi, mày bỗng nhiên cau chặt lại.
"Sao vậy, có gì không đúng ư?" Nhan Duật tinh ý phát hiện ra sự khác thường của Sở Phượng Lãnh, thấp giọng hỏi.
"Thuốc này đúng là có phần không đúng, là ai đưa nó cho ngươi?" Sở Phượng Lãnh hỏi.
Đôi mắt dài của Nhan Duật mị lên, "Ý ngươi là nói, viên thuốc này không phải "Thiên hương nhất tuyến", mà là thuốc giả?"
"Đây là một viên đại bổ hoàn, dùng để bồi dưỡng thân thể.
Thế nhưng, đối với bệnh của A Cửu, lại không có lấy chút tác dụng.
Ta từng gặp qua "Thiên hương nhất tuyến", không phải loại thuốc này."
Nhan Duật nghe vậy, quanh thân cao thấp tản ra sát khí, làm cho không gian yên tĩnh bên trong đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hắn siết chặt nắm tay, hỏi: "Nàng còn chờ được mấy ngày?"
Sở Phượng Lãnh nhíu mày nói: "Ta sẽ dùng thuốc giữ hơi thở cho nàng, nhiều nhất có thể sống thêm mười ngày."
Nhan Duật siết nắm tay, điềm nhiên nói: "Vậy trông vào Sở thần y.
Trong vòng mười ngày, ta nhất định sẽ đem "Thiên hương nhất tuyến" đến cho thần y, xin thần y nhất định phải cứu nàng."
Ngày kế tiếp, Tần Cửu chuyển đến một trang viên ở một ngọn núi lân cận, trang viên này xây dựa vào vách núi, nhìn như nhà dân thường, bên trong lại bài trí vô cùng tinh xảo.
Điều quan trọng là, nơi này vô cùng thanh tĩnh, là một nơi rất thích hợp để dưỡng thương.
Mỗi ngày Sở Phượng Lãnh đều sai người cho Tần Cửu uống thuốc bổ, cũng không có ý hỏi thăm tình hình bên ngoài, trang viên nhỏ này không khác gì một thế ngoại đào viên.
Sáng sớm ngày thứ chín, Sở Phượng Lãnh ngồi trong viện, để cho gió tùy ý thổi.
Còn một ngày cuối cùng, nếu Nhan Duật không lấy được "Thiên hương nhất tuyến", cho dù là thần tiên, chỉ sợ cũng không thể tiếp tục duy trì mạng sống cho Tần Cửu.
Hắn day đầu, khẽ thở dài một tiếng, cũng vào lúc này, cửa lớn nhiều ngày đóng chặt bỗng bị người đẩy ra, Nhan Duật bước nhanh đến.
Gió buổi sáng nổi lên, thổi quần áo hắn bay múa phần phật.
Sở Phượng Lãnh mơ hồ ngửi thấy mùi tanh của máu từ trên người hắn.
Cùng lắm, lúc này đây hắn vốn không rảnh quan tâm, ánh mắt tập trung vào hộp gấm trong tay hắn.
Đó là một chiếc hộp gấm tinh xảo, trên mặt chạm trổ hoa văn rồng phượng, không giống đồ vật bình thường.
Nhan Duật đem hộp gấm đưa đến trước mặt Sở Phượng Lãnh, thấp giọng nói: "Trong đây có năm viên "Thiên hương nhất tuyến"."
Sở Phượng Lãnh lắp bắp kinh hãi, từ trong hộp lấy ra một viên "Thiên hương nhất tuyến" ngửi ngửi, chốc lát vẻ mặt mừng rỡ, giống như tia chớp chạy vào trong phòng.
Nhan Duật theo nhanh vào trong phòng, ngồi xuống bên giường, cầm lấy bàn tay không xương của Tần Cửu.
Chẳng qua, Sở Phượng Lãnh không biết, Tần Cửu đang hồn mê trên giường cũng không biết.
Trên đời này, vốn đã không còn có Vân Thiều quốc nữa.
Chín ngày, Nhan Duật dùng thời gian chín ngày, đại bại Vân Thiều quốc, nữ hoàng Vân Thiều dẫn theo đại thần khuất phục, từ đó, Vân Thiều quốc hoàn toàn sáp nhập vào Đại Dục quốc, gọi là quận Vân Thiều.
Kỳ thật, nguyên nhân dẫn đến trận chiến này, cũng chỉ bởi vì "Thiên hương nhất tuyến".
Đại công chúa Vân Thiều quốc trong lúc tức giận nhất thời, đổi thuốc thật thành thuốc giả, cũng không ngờ vì vậy mà đánh mất quốc gia.
Sau khi điều dưỡng bằng "Thiên hương nhất tuyến", Tần Cửu rốt cuộc tìm được một con đường sống.
Nửa tháng sau, Sở Phượng Lãnh nói với Nhan Duật: "Tính mạng của nàng không còn đáng lo, nhưng khi nào mới tỉnh lại, ta không thể chắc chắn.
Có lẽ, cả đời này cũng không tỉnh lại.
Ta muốn đưa nàng về trong cốc tiếp tục chữa trị.
Hai năm sau, nếu nàng vẫn không tỉnh lại, ta cũng không còn cách nào xoay chuyển trời đất, ngươi mau qua đây mang nàng đi đi, song trong hai năm này, ngươi không được tới quấy rầy nàng, nếu không, sẽ gây ra bất lợi cho quá trình trị liệu."
Mùa đông năm ấy, Sở Phượng Lãnh mang theo Tần Cửu bị thương về sơn cốc của hắn chữa trị.
Nhan Duật trở lại Lệ Kinh, phò trợ hoàng thái tử Nhan Dật quét sạch thế lực của Thiên Thần Tông trong cung, nguyên thừa tướng Tô Thanh bị tử hình ở Lệ Kinh, Nhàn phi, Huệ phi uống rượu độc mà chết.
Đầu năm, hoàng thái tử Nhan Dật ở Lệ Kinh đăng cơ làm hoàng đế, được hoàng thúc Nhan Duật phò trợ, hắn biết trọng dụng nhân tài, đúng người đúng việc, xử lý chính sự công minh, từ đó dân chúng an cư lạc nghiệp, thực lực đất nước ngày càng cường thịnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...