Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Editor: Xám

Chờ sau khi Nhan Duật xử lý tất cả xong, quay đầu nhìn về phía nàng, trong đôi mắt sâu xa đen láy, chứa rất nhiều cảm xúc dập dờn, dịu dàng, che chở, bao dung, khiến trái tim của nàng trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, vết thương ngày xưa hình như cũng đã được vuốt ve trong ánh mắt của hắn.

Vụ án hỏa hoạn ở dịch quán Vân Thiều quốc, rất nhanh đã tra rõ, Tô Vãn Hương là kẻ phóng hỏa. Vài ngày sau, Tô Vãn Hương bị đưa vào thiên lao.

Tần Cửu một lần nữa bước vào thiên lao, lần này là đi thăm Tô Vãn Hương.

Trời đã rất lạnh rồi, trong phòng giam này càng u ám ẩm ướt, dưới sự dẫn đường của ngục tốt, rất nhanh đã đến trước phòng giam giam giữ Tô Vãn Hương. Mượn ánh đèn yếu ớt trong hành lang, nàng nhìn thấy Tô Vãn Hương cuộn mình trên giường gỗ. Hình như đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tô Vãn Hương cảnh giác ngẩng đầu lên, chờ sau khi nhìn rõ người đến là Tần Cửu, khóe môi hiện lên một nét cười lạnh.

"Bạch Tú Cẩm, rốt cuộc Bạch gia có thù oán gì với ngươi? Ngươi muốn ở ẩn tại Bạch gia vài năm, chỉ để khiến Bạch gia diệt môn?!" Có lẽ trong lao quá lạnh lẽo, lời Tần Cửu nói ra cũng lạnh như băng.

Khi Tô Vãn Hương nghe thấy Tô Vãn Hương nói ba chữ Bạch Tú Cẩm, nhìn chằm chằm Tần Cửu giây lát, đột nhiên cười, "Bạch — Tố — Huyên!" Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng câu, tựa như muốn nuốt ba chữ Bạch Tố Huyên này vào trong bụng.

"Ngươi chính là Bạch Tố Huyên, quả nhiên ngươi chính là Bạch Tố Huyên, ngươi lại thật sự chưa chết!" Nàng ta hung tợn nói. Rõ ràng, nàng ta cũng đã sớm nghi ngờ Tần Cửu là Bạch Tố Huyên, nhưng vẫn chưa có được chứng cứ. Nàng ta đứng thẳng người, vuốt mái tóc hỗn độn của mình, lộ ra gương mặt tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Thế nhưng, chờ đến khi nàng ta nhìn rõ áo tù trên người mình, ánh sáng trong mắt đẹp đã trở nên u ám.

Nàng ta đã trở thành tù nhân, không ngờ, cuối cùng, lại vẫn bại bởi nàng!


Nàng ta không cam lòng!

Khuôn mặt xinh đẹp Tô Vãn Hương méo mó một hồi, nàng ta rất nhanh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cửu, ánh mắt hùng hổ bức người.

"Trước đây ngươi muốn giết ta, thì ra chính là đã bắt đầu nghi ngờ ta." Tần Cửu sẽ không quên, ngày Lưu Liên bị bắt đi, nàng chạy đến cứu, nếu không phải Nhan Duật và Tỳ Ba kịp thời đuổi tới, có lẽ nàng và Lưu Liên đều khó tránh khỏi cái chết.

"Năm đó, long bào là ngươi thêu, binh khí trong đồ cưới cũng là ngươi phái người bỏ vào, trận hỏa hoạn đó, e rằng ngươi cũng không tránh khỏi có liên quan." Tần Cửu cất giọng cười to, trong tiếng cười này pha lẫn cảm xúc không nói thành lời phức tạp trong mắt, mấy phần thê lương, mấy phần phẫn hận, mấy phần điên cuồng. Lúc này, nàng thật sự không biết hình dung tâm trạng hiện giờ của mình thế nào, "Tại sao ngươi phải làm như vậy? Bạch Tú Cẩm, rốt cuộc Bạch gia bọn ta đã có thù với ngươi? Ngươi không phải nữ nhi Thôi Minh Minh của Thôi Vu Hàn, vậy rốt cuộc ngươi là ai?"

Tô Vãn Hương ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trong góc khuất u ám lóe lên ánh sáng lấp lóe.

"Có thù gì?" Tô Vãn Hương cười ha ha, "Ngươi hỏi ta có thù gì, vậy được, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

"Ngươi biết huyện Cẩm không?" Tô Vãn Hương liếc mắt nhìn Tần Cửu, chậm rãi hỏi.

Tần Cửu cau chặt chân mày, hình như nàng thật sự từng nghe thấy nơi này, rất nhanh, nàng đã nhớ ra, phụ thân của nàng, Anh quốc công Bạch Nghiễn, lúc còn trẻ từng đến huyện Cẩm để rèn luyện, đã từng ở đó một năm.

"Ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa nhé." Tô Vãn Hương nhìn Tần Cửu chăm chú, từng chữ từng câu, thật giống như nặn ra từ kẽ răng.


"Ngươi nói đi." Tần Cửu híp mắt nói.

Tô Vãn Hương từ từ ngồi trở lại ván giường trong phòng giam, đôi mắt đen hình như đã rơi vào trong trầm tư. Giọng nói lạnh lùng khô khốc không có chút tình cảm nào của nàng ta bắt đầu vang vọng trong phòng giam u ám.

"Huyện Cẩm là một tòa thành nhỏ mỹ lệ, có núi và nước bao quanh, phong cảnh kiều diễm, cuộc sống của người dân trong huyện cũng rất sung túc. Tháng tư năm đó, bông liễu đu đưa, trăm hoa đua nở. Giữa dòng sông đẹp nhất huyện Cẩm, một chiếc thuyền nhỏ và một chiếc thuyền hoa dừng lại. Tiết trời hôm đó cực kỳ quang đãng, bên bờ sông có rất nhiều tài tử văn nhân đạp thanh du ngoạn. Bên trong chiếc thuyền hoa, có một bóng người yểu điệu, đó là một nữ tử. Nàng ngồi trong thuyền hoa đánh đàn ca hát. Giọng hát của nàng tuyệt diệu, cầm kỹ động lòng người, dung nhan khuynh thành, đã làm rung động trái tim của rất nhiều người."

Giọng nói của Tô Vãn Hương lướt nhẹ như mộng ảo, dường như đang phác thảo cảnh tượng lúc đỏ ở trong đầu.

Tần Cửu không biết vì sao Tô Vãn Hương lại dùng mở màn này để nói đến mối thù giữa nàng ta và Bạch gia, nhưng vẫn tĩnh tâm nghe tiếp.

"Trên chiếc thuyền gần đó, có một nam tử. Thông qua khung cửa sổ của thuyền hoa, hắn nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của nữ tử, không nhịn được cầm bút trong tay, vẽ lại phong thái tuyệt mỹ của nữ tử, nhờ người đưa đến tay nữ tử. Nam tử này cũng tuấn mỹ hào hoa, từ đó, đã khiến trái tim của nữ từ đắm chìm."

"Mặc dù, nàng là nữ tử làng chơi, nhưng hắn đối xử với nàng rất tốt. Nàng biết hắn là quý nhân trong kinh điều xuống, hai người cũng đã thực sự trải qua một khoảng thời gian khó quên. Hai người cùng chèo thuyền dạo hồ, cùng cưỡi ngựa đạp thanh, cùng ngắm trăng ngâm thơ. Rất nhanh, nhiệm kỳ của nam tử ở huyện Cẩm đã hết, hắn trở về kinh thành.

Sau khi hắn đi không lâu, nữ nhân mới biết mình đã có đứa bé của hắn. Thời gian bọn họ ở bên nhau đẹp đẽ như vậy, nàng ngốc nghếch cho rằng, hắn sẽ quay về đón nàng. Vậy nên, nàng bất chấp sự phản đối của ma ma kỹ viện, kiên quyết bảo vệ đứa bé này, hơn nữa, thề chết bán nghệ không bán thân. Lúc đó, nàng không biết, trên đời này có rất nhiều chuyện tốt đẹp, tựa như pháo hoa dễ mất, mà lời thề của nam nhân, cũng là thứ không đáng tin nhất.


Sau khi nàng sinh đứa bé ra, cuối cùng đã nghe được tin tức của hắn. Hắn đã lấy nữ nhân khác, hơn nữa, cũng đã có một nữ nhi. Nàng không đi tìm hắn, mà mang theo nữ nhi vẫn còn trong tã lót của nàng bắt đầu chính thức treo biển tiếp khách ở thanh lâu."

Tô Vãn Hương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu, cười lạnh nói: "Ngươi biết không, lúc nữ nhân tiếp khách, nữ nhi nhỏ tuổi của nàng đang ngủ trên chiếc giường bên cạnh. Ngươi lớn lên trong cẩm y ngọc thực, vĩnh viễn sẽ không biết, một đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong kỹ viện sẽ sống sót như thế nào. Nó đã nhìn thấy rất nhiều việc xấu, nó lại phải chịu đựng rất nhiều sự ghê tởm. Nó từ từ lớn lên, mẫu thân nó mới bất đắc dĩ cho nó ngủ ở chiếc giường bên cạnh, dùng lụa mỏng ngăn cách nó. Thế nhưng, hàng đêm, bên tai nó vẫn tràn ngập đủ loại âm thanh khó nghe. Nó hận mẫu thân của nó, hận vì sao bà phải sinh nó ra. Thế nhưng, sau khi mẫu thân nó lớn tuổi kém sắc, không thể hấp dẫn những ân khách kia nữa, mẫu thân của nó bắt đầu giặt y phục cho kỹ nữ được yêu thích của kỹ viện để nuôi lớn nó, mẫu thân nó, năm xưa là người kiêu ngạo đến mức nào! Cuộc sống của bọn họ bắt đầu trở nên gian nan. Nhưng mẫu thân của nó, lại rất nghiêm khắc với nó, từ trước đến giờ, đều không tiếc tiêu tiền cho nó. Năm xưa bà là hoa khôi nổi tiếng trong kỹ viện, bà cho nó học tập đủ loại kỹ nghệ, cầm kỳ thi họa, để nó học nữ công, đọc viết, thư pháp. Bao giờ bà cũng nói, ta sẽ không để con kém cỏi hơn nữ nhi của nữ nhân kia."

Khi đó, nàng ta cũng không biết nữ nhi kia trong lời nói của mẫu thân là ai. Nàng ta dần dần trưởng thành, khi đó cũng chỉ mới mười tuổi, nhưng đã rất xinh đẹp rồi. Nàng ta không chú ý, ánh mắt của những ân khách kia đã bắt đầu ném lên người nàng ta. Mẫu thân của nàng ta đã nhận ra điểm này, bắt đầu càng ra sức giặt y phục cho người ta để gom bạc, bà nói muốn nàng ta chờ một chút, bà sẽ đưa nàng ta rời khỏi đây. Thế nhưng, có một buổi tối, cuối cùng nàng ta không tránh được vận mệnh bị người ta làm nhục, năm đó, nàng ta mới mười tuổi.

Lúc Tô Vãn Hương nói lời này thì ánh mắt rất lạnh, khóe môi treo nụ cười rất lạnh.

Mẫu thân của nàng ta, rốt cuộc đã biết cho dù thế nào cũng không thể để nàng ta tiếp tục ở lại kỹ viện nữa. Vì thế, bà cho nàng ta một địa chỉ, cho nàng ta toàn bộ tiền tích góp, bảo nàng ta đi tìm một người. Người đó họ Bạch, là nhà quyền quý trong kinh thành. Bà còn tự tay viết một phong thư, bảo nàng ta sau khi gặp nam nhân kia, giao đến tay ông ta. Nàng không biết nam nhân này là ai, cho là một thân thích mẫu thân muốn nàng ta đi nhờ vả, vì thế nàng ta đã đi.

Tần Cửu nghe đến đó, đã sớm đoán được nữ nhân và nam nhân trong câu chuyện xưa là ai. Không phải trong lòng nàng không chấn kinh, nói vậy thì, Bạch Tú Cẩm và nàng, còn là tỷ muội?

"Lúc nàng đi, là mùa đông." Giọng nói của Tô Vãn Hương càng thêm hờ hững.

Nàng ta không biết mình đến kinh thành bằng cách nào, nói chung, nàng ta đã sống tiếp đến trước cửa Bạch phủ.

Hôm đó là một ngày tuyết lớn, gió rất mạnh, tuyết rất dữ. Nàng ta nhìn bông tuyết đầy trời, cảm thấy mình chỉ là một bông tuyết nho nhỏ, không biết sẽ phiêu dạt đến lúc nào.

Trong màn đêm, nàng ta ngẩng đầu nhìn Bạch phủ đèn đuốc sáng trưng, gõ cửa lớn nguy nga tráng lệ, hai nam tử giữ cửa đi ra, nhìn thấy nàng cuộn mình trong gió lạnh, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tìm ai?"


Nàng ta nói nàng ta tìm lão gia Bạch Nghiễn của nhà này.

Bọn họ hỏi nàng ta là ai, nàng ta nói nàng là thân thích của nhà này.

Bọn họ lại hỏi là thân thích nào.

Nàng ta không nói được, mẫu thân hoàn toàn không nói cho nàng.

Hai nô tài đó cười lớn, đuổi nàng ta ra ngoài. Bọn họ xem nàng ta là kẻ ăn mày, cho nàng ta thức ăn, nói với nàng ta, "Lão gia nhà chúng ta là quan lớn, mấy năm nay, người đến kết thân cũng không ít, mỗi tháng không có mười người, thì cũng có đến năm. Tiểu cô nương, vẫn nên mau đi đi."

Nàng ta cầm bánh màn thầu bọn họ ăn còn thừa, bị bọn họ đuổi đi như kẻ ăn mày. Thế nhưng, nàng ta không cam tâm, nàng ta vẫn chờ. Chờ người mình muốn tìm quay về, thế nhưng, từ đầu đến cuối nàng ta vẫn không chờ được.

Đêm hôm đó, nàng ta đã trốn ở đối diện đường, nhìn về phía cửa lớn hào hoa kia.

Sau đó, nàng ta nhìn thấy một chiếc kiệu hoa lệ được khiêng tới, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy chiếc kiệu nào hoa lệ như vậy, chiếc kiệu đó dừng lại trước cổng lớn, một tiểu cô nương đi ra ngoài. Nàng mặc váy áo thêu hoa, bên ngoài khoác áo lông màu trắng rất dày, cao quý mà mỹ lệ. Nàng ta cực kỳ hâm mộ mà nhìn nàng, giống như nhìn tiên nhân trong tiên cung. Nàng ta nghe thấy hai nô tài kia kính cẩn lễ phép gọi nàng là tiểu thư, nhìn thấy nàng dưới sự vây đỡ của vài thị nữ, đi vào cổng lớn. Nàng ta biết cô nương này tuổi tác không hơn kém mình lắm, là tiểu chủ nhân trong phủ này. Nàng ấy quá mỹ lệ, lại khiến nàng ta nhìn đến ngây người, quên mất phải đi cầu xin nàng. Sau đó, nàng đã đi vào, nàng ta đành phải đứng trong tuyết tiếp tục chậm rãi chờ đợi.

Khi đó, trời đã tối rồi. Nàng ta chờ như vậy, đã cả một buổi tối. Tay nàng ta đông lạnh, sưng lên giống như bánh màn thầu, nhưng nàng ta không muốn rời đi, nàng ta cảm thấy nàng ta vẫn phải chờ được người nàng muốn tìm.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng ta nhìn thấy kiệu của lão gia kia đã ra khỏi cổng lớn, nàng ta đuổi theo ngăn cản, nhưng bị các tùy tùng đuổi đi. Bọn họ nói, một đứa ăn xin từ đâu đến, Bạch lão gia là người ngươi có thể gặp? Cút sang một bên, lão gia phải lên triều rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận