Editor: Xám
Tần Cửu vội vàng khoát tay nói: "Đa tạ nương nương, không cần đâu."
Khóe môi Huệ phi nhếch lên, trong đôi mắt đẹp là ý cười đầy dịu dàng: "Con bé này, sao vẫn khách sáo với ta như vậy chứ, đồ trong cung của ta, chỉ cần ngươi thích, có thể mang đi hết. Mấy ngày nay, ta bị cấm túc suốt, cũng không biết tông chủ đã xuất quan chưa, ngài ấy có liên lạc với ngươi không?"
Tần Cửu lắc đầu: "Lúc ta đến tông chủ đã nói, muốn ta tận tâm giúp đỡ Huệ phi nương nương, không thường xuyên phái người liên lạc với ta." Nói đến Liên Ngọc Nhân, trong lòng Tần Cửu lại hơi trầm xuống, lòng nàng vẫn luôn bị kéo căng bởi một sợi dây, không biết hiện giờ Liên Ngọc Nhân đã xuất quan chưa. Nàng thay thế Diêu Tích Nhi của Quan Thư môn đến kinh thành, mặc dù chuyện này là nàng lợi dụng tính kế Diêu Tích Nhi, nhưng e rằng không lừa được Liên Ngọc Nhân, nếu như sau khi hắn xuất quan, biết nàng đã đến kinh thành, e rằng sẽ có hành động, lâu như vậy rồi không có tin tức gì, chắc là hắn vẫn đang bế quan.
Thái độ của Huệ phi đối với Tần Cửu rất hài lòng. Diêu Tích Nhi là học trò của bà ta, quan hệ với nàng ta thân cận hơn. Đương nhiên bà muốn để Diêu Tích Nhi đến Lệ Kinh, nhưng Diêu Tích Nhi ái mộ tông chủ, bản thân không muốn đến bà cũng không có cách nào. Tần Cửu mới vào Thiên Thần tông, không có giao tình gì với bà, thậm chí trước đó còn chưa từng gặp mặt, bà ta vốn rất sợ khó mà khống chế Tần Cửu, bây giờ xem ra, lại rất được lòng bà ta.
"Cửu Nhi, lúc đầu ngươi đến kinh thành, không muốn vào hậu cung, muốn làm việc trên triều, ta cũng không phản đối. Bây giờ, nếu như Tần Phi Phàm đã làm quan đến Thượng thư bộ Hình, chi bằng ngươi vẫn theo kiến nghị của ta, gả cho Mẫn Nhi thì sao? Có ngươi ở bên Mẫn Nhi hiến kế, ta cũng yên tâm hơn chút." Huệ phi muốn Tần Cửu lấy Nhan Mẫn, Tần Cửu đã sớm biết chuyện này, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên Huệ phi nhắc đến, trước đây khi bà ta đề xuất với Tần Cửu, Tần Cửu lấy chuyện Nhan Mẫn thích Tô Vãn Hương để trì hoãn. Vốn tưởng rằng Huệ phi không nhắc lại nữa, không ngờ bà ta vẫn nhớ đến.
"Nương nương, vốn dĩ ta không nên cự tuyệt, nhưng mà, Khang Dương Vương mến mộ Tô tiểu thư, lần trước nương nương cũng từng nói, muốn tác hợp Tô tiểu thư và Nghiêm Vương, lấy chuyện này cắt đứt chấp niệm của Khang Dương Vương. Bây giờ, Tô tiểu thư và Nghiêm Vương vẫn chưa ở bên nhau, nhất định vương gia sẽ chưa chết tâm, nếu như lúc này nhắc tới muốn ta lấy ngài ấy, e rằng ngài ấy sẽ không bằng lòng." Tần Cửu cúi đầu, giả vờ khó xử nói.
Đôi mày thanh tú của Huệ phi hơi nhăn lại, cười nói: "Cửu Nhi, ngươi cự tuyệt Mẫn Nhi hai lần, sẽ không phải là bản thân ngưỡng mộ người khác chứ?"
Trong lòng Tần Cửu cả kinh, nhưng nàng đã sớm luyện được vẻ trầm tĩnh kinh ngạc nhưng mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn Huệ phi mỉm cười, mắt phượng như hờn như oán nói: "Nương nương, ta chỉ không muốn lấy ngài ấy khi trong lòng ngài ấy có người khác!"
Huệ phi thở dài một tiếng: "Nếu đã vậy, ngươi yên tâm, hội Canh Chức lần này, nếu như Tô tiểu thư đứng đầu thêu thùa, ta sẽ nhân cơ hội nhắc tới chuyện chung thân giữa Nghiêm Vương và Tô gia với bệ hạ, nếu như trong lòng bệ hạ cao hứng, nói không chừng sẽ cho phép chuyện đó. Còn nữa ngươi, Cửu Nhi, ta thấy kỹ thuật thêu thùa của ngươi cũng không tệ, ngươi cũng tham gia đại hội Chức Tú đi, chuyện chung thân của ngươi và Mẫn Nhi, ta cũng sẽ nhắc tới cùng lúc. Sau này nếu như Mẫn Nhi có được hoàng vị, ngươi chính là Hoàng hậu, ngươi không nên chối từ chuyện tốt thế này."
Tần Cửu ngoài mặt cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh, sau này ai làm Hoàng đế còn chưa đến lượt Huệ phi quyết định. Vốn dĩ, nàng định muộn hơn một chút mới động tới Nhan Mẫn, bây giờ xem ra, e rằng phải đối phó với hắn trước khi đối phó với Nhan Túc rồi.
"Nương nương, nếu như Khang Dương Vương không muốn, chẳng phải rất mất mặt Thiên Thần tông chúng ta sao." Tần Cửu nhíu mày nói.
Huệ phi cười: "Cửu Nhi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ngươi không kém hơn Tô Vãn Hương chút nào, Mẫn Nhi sẽ thích ngươi. Vả lại, do bệ hạ hạ chỉ, Mẫn Nhi sẽ không thể không đồng ý."
Xem ra Huệ phi đã ra chủ ý, Tần Cửu không thể từ chối nữa, bằng không nếu như Huệ phi nổi lòng nghi ngờ nàng sẽ không ổn. Nàng cung kính cười: “Nếu đã vậy, ta sẽ nghe theo nương nương sắp xếp. Thời gian không còn sớm nữa, ta xin cáo lui, nương nương nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Huệ phi gật đầu, sai người mang ra hai gói “Quân Sơn Ngân Châm”, Tần Cửu đưa tay nhận lấy, thi lễ cáo lui.
Buổi chiều giữa xuân, ánh nắng dịu dàng.
Tần Cửu và Tỳ Ba dạo bước theo con đường đá trong cung, nhìn ra xa, cung điện tường đỏ ngói vàng dần dần biến mất giữa cây cỏ xanh tươi, như ẩn như hiện, quỳnh lâu điện vũ*, so le đan xen, đối chọi với nhau, dưới ánh nắng chiếu rọi ẩn hiện vầng sáng làm say lòng người.
*quỳnh lâu điện vũ: ý chỉ những tòa cung điện có kiến trúc cực đẹp.
Tần Cửu liên tục đi thẳng, qua cửa trước, lập tức nhìn thấy một hồ nước xanh biếc, chính là hồ Họa Ý.
Mặt hồ sóng xanh dập dờn, sóng nước trong veo cùng với ánh nắng chiếu sáng lẫn nhau, giống như rắc lên lớp cát bồi màu vàng nhỏ vụn. Trong hồ có cá gấm màu đỏ, từng đoàn, từng đám, giống như hoa hồng bừng nở trong nước, phản chiếu nước xanh đá trắng, phát sáng rực rỡ.
Gió mát nhẹ nhàng, pha lẫn từng đợt hương hoa nhàn nhạt, thấm vào lòng người. Tần Cửu kinh ngạc phát hiện ra, bên rừng trúc ven hồ, chẳng biết từ lúc nào đã gieo trồng đủ loại cây hoa. Hải đường, nghênh xuân, thụy hương, đinh hương, bạch ngọc lan,… Mặc dù không nhiền chủng loại như trước đây, nhưng lại nở vô cùng rực rỡ.
Trong lòng Tần Cửu nghi hoặc, rõ ràng nàng nhớ, buổi tối hôm tiệc Quỳnh Lâm, nàng đi qua nơi này, rõ ràng nhìn thấy chỉ có rừng trúc, không có những đóa hoa này.
Có tiếng đàn tĩnh mịch mênh mang từ xa truyền đến, Tần Cửu chợt cả kinh, nghiêng đầu nhìn theo, nhìn thấy đình nghỉ chân giữa hồ, nổi lên trơ trọi giữa mặt nước xanh, mái hiên nhiều tầng góc cong vút, giống như cánh chim. Mà ở trong đình, một người áo tím phóng khoáng ngồi ở trên ghế đá, đang gảy đàn.
Tần Cửu từ từ dừng chân ở ven hồ, gió mát lướt qua, nước xanh gợn sóng, bóng trúc đu đưa, hương hoa đưa tình.
Thời gian giống như đã ngừng lại, mà tiếng đàn đó cũng giống như truyền đến từ chân trời xa xôi.
Tiếng đàn kỳ ảo réo rắt như suối chảy sóng xanh, trong nháy mắt giữa khói mây thủy mặc dày đặc nỗi buồn triền miên.
"Tố Tố, khúc nhạc này là viết cho nàng, là đàn cho nàng!" Dường như ánh mắt trong trẻo sâu lắng của thiếu niên đã vượt qua dòng thác thời gian xuất hiện trước mắt nàng lần nữa, lan thẳng đến nơi sâu kín trong lòng nàng.
"Thiếp cảm thấy chẳng êm tai gì cả!" Khi đó, nàng cố ý nghiêm mặt nói, nhưng trong lòng lại ngọt ngào đến mức nở hoa. Hắn chơi đàn, bình thường đều là tấu những khúc nhạc sát phạt quyết đoán, ngày hôm đó lại vì nàng đàn một khúc tình ý triền miên.
Giờ phút này, Tần Cửu lại cảm thấy trong lòng đau đớn đến mức không thể hô hấp nổi. Dường như toàn bộ đau đớn và bi thương của nàng đều bị khuếch đại đến mức trước nay chưa từng có trong tiếng đàn này, nàng có một sự kích động muốn gào thét lên. Nhưng nàng đã nhẫn nhịn, cơ thể hơi run rẩy.
Nàng xoay người, bước nhanh rời đi, trong lúc sải bước đi nhanh, tay áo tung bay.
Vài tiểu cung nữ tụ lại ở phía trước không xa, nghe đàn như si như ngốc.
"Thì ra, kỹ thuật chơi đàn của An Lăng Vương điện hạ cũng cao như vậy, tiếng đàn này thật là hay." Một tiểu cung nữ nhỏ giọng nói.
"Đó là đương nhiên, không thấy điện hạ và người đó bên nhau nhiều năm như vậy sao, cho dù là ảnh hưởng từ từ cũng sẽ giỏi thôi." Một tiểu cung nữ khác trầm giọng nói.
Tần Cửu đi men theo bờ hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn im bặt, nàng không nhìn được dừng bước, híp mắt nhìn lại, nhìn thấy Nhan Túc cúi đầu ngây người nhìn ngón tay mình.
Dây đàn đứt rồi!
Nếu như tâm loạn, nhất định dây đàn sẽ đứt.
Tần Cửu lại không biết, vì sao lòng Nhan Túc rối loạn.
Nàng cười lạnh lùng, đi thẳng ra khỏi cung. Nàng và Tỳ Ba cưỡi ngựa đến, nàng dắt ngựa đi ra bên ngoài tường của cung điện một lát, đang định lên ngựa, lại nghe thấy tiếng xe ngựa lăn bánh ở phía sau, một cỗ xe ngựa xa hoa chạy qua bên cạnh, chóp xe có hoa văn đỏ thắm, mỗi một chỗ trong bốn góc rủ xuống một chuỗi ngọc.
Xe ngựa chạy qua bên người nàng, đột nhiên dừng lại ở phía trước cách đó không xa. Một bàn tay thon dài vươn ra từ trên mui xe sơn đỏ, bàn tay đó vén rèm xe trùng điệp lên, lộ ra một đôi mắt hẹp dài trong trẻo.
Tần Cửu đi đến bên cạnh xe, cười nhẹ nói: "Thì ra là An Lăng Vương điện hạ, sao lại dừng xe, lẽ nào muốn chở ta một đoạn đường sao?"
Ánh mắt Nhan Túc thản nhiên lướt qua mặt Tần Cửu, chậm rãi nói: "Cửu gia, lâu ngày không gặp! Ta cũng rất muốn chở ngươi một đoạn, có điều ta muốn đến Ti Nhạc phường, e rằng không thuận đường với Cửu gia."
Tần Cửu cười nói: "Vậy thì thật là trùng hợp, vừa may ta muốn đến Linh Lung các, vừa vặn thuận đường."
Hai mắt Nhan Túc hơi híp lại, khi nhìn xung quanh, trong con ngươi màu thủy mặc có sự sắc bén ẩn hiện: “Nếu vậy, mời Cửu gia lên đi!"
Tần Cửu không khách sáo trèo lên xe ngựa của Nhan Túc, thùng xe cực rộng, trong đó kê một bàn trà, Nhan Túc, Tần Cửu ngồi đó, không gian dư thừa. Tỳ Ba cưỡi ngựa đi theo ở phía sau, trong thùng xe còn có một cung nữ đang hầu hạ, chính là Ngọc Băng.
Ngọc Băng thi lễ với Tần Cửu, sau đó mở hộc tối trong thùng xe ra, lấy từ bên trong ra đủ loại điểm tâm nhỏ và trà nóng, bày đầy lên bàn trà. Tần Cửu không khách sáo nhón lấy một miếng bánh ngọt, bỏ vào miệng.
Nhan Túc ôm đàn, thỉnh thoảng lại gảy dây đàn, nhìn thấy tướng ăn của Tần Cửu, thản nhiên nói: "Cửu gia lại yên tâm, không sợ ta hạ độc ngươi sao?"
Tần Cửu nhếch môi cười: “Điện hạ không biết ta sẽ lên xe ngựa của ngài, làm sao mà trước khi xảy ra chuyện đã hạ độc được chứ, trừ phi lúc nào điện hạ cũng muốn diệt trừ ta, có điều ta nghĩ hẳn là điện hạ sẽ không như thế đâu!"
Sắc mặt Nhan Túc thản nhiên, khóe môi hơi nhếch lên một chút, ý cười: “Cửu gia sai rồi, quả thật ta muốn trừ khử ngươi, chỉ có điều ta chẳng thèm dùng cách đê tiện như thế."
Tần Cửu bị bánh ngọt làm nghẹn, vội bưng cốc trà lên uống một ngụm lớn, xuôi hơi, cười xinh đẹp nói: "Quả nhiên điện hạ quang minh lỗi lạc, chỉ là không biết điện hạ định dùng cách quang minh lỗi lạc thế nào để trừ khử ta vậy?"
Ánh mắt Nhan Túc dừng lại trên người Tần Cửu, màu mắt nặng nề không thể tìm tòi khám phá được gì.
Tần Cửu cười ung dung: “Điện hạ không nói, để ta đoán xem, nghe nói điện hạ vẫn luôn cực kỳ có thành kiến với Thiên Thần tông bọn ta, chắc hẳn điện hạ muốn diệt trừ Thiên Thần tông bọn ta rồi. Thiên Thần tông bị diệt trừ rồi, đương nhiên ta cũng sẽ bị diệt trừ. Ta nói có đúng không?"
Nhan Túc nhướng mày, sắc mặt bình thản ung dung, chỉ là tiện tay gẩy đàn trong tay, phát ra tiếng đàn ngân nga.
Người này chính là như thế, từ trước đến nay luôn chẳng thèm nói chuyện với người mình ghét.
Ánh mắt Tần Cửu lướt qua cây đàn trước mặt hắn, phát hiện dây đàn đã đứt ba sợi.
" Dây đàn này đã đứt ba sợi, điện hạ muốn đến Ti Nhạc phường tìm Đại tư nhạc để nối lại sao?" Tần Cửu hỏi.
Nhan Túc thản nhiên liếc Tần Cửu một cái, hờ hững nói: "Không sai!"
Khóe môi Tần Cửu khẽ cong lên, hiện ra ý cười: “Quả nhiên. Nếu như dây đàn đã đứt, e rằng cũng chỉ có thể thay đi thôi."
Trên đời này, vốn dĩ không có gì không thể thay thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...