Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tôi đặt khách sạn ở gần bệnh viện, cách trung tâm thành phố cũng không xa, tôi lấy điện thoại đặt một vài món rồi đi tắm. Hai ngày nay tôi ở bệnh viện cũng chưa thay quần áo, tôi cảm thấy toàn thân mình đều là mùi thuốc sát trùng.
Tôi sấy tóc được nửa chừng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi nghĩ là shipper giao đồ ăn đến, nhưng không nghĩ là nhanh đến thế.
Vừa mở cửa, tôi đã nghe một tiếng gọi "ba", rồi Tiểu Sư đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ nhào vào người tôi
Bên ngoài cửa, Phó Dư Dã nhìn tôi, đôi môi khẽ cong lên, đôi mắt màu hổ phách như ẩn chứa một hồ nước gợn sóng nhìn tôi.
Tôi vô thức kéo cổ áo xuống, nhỏ giọng hỏi: "Hai người... sao lại tới đây?"
Tiểu Sư vòng qua tôi chạy vào. Tôi lùi lại một bước để cậu ấy đi vào, cậu ấy lại vòng tay qua sau lưng tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Tôi kinh ngạc không nói nên lời, mở to mắt nhìn cậu.
"...Em làm gì thế..."
May mắn là trên hành lang không có ai.
Ánh mắt cậu ấy dán chặt vào cổ tôi, tôi kịp thời cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, kéo cậu vào rồi đóng cửa lại.
"Em lái xe đến sao?"
"Em đi cao tốc đến."
Tiểu Sư cũng nói theo: "Cao tốc."
Một lúc sau, đồ ăn đã được giao đến. Nhưng vì cả hai đều không ăn nên chúng tôi đành đi ra ngoài.
Tôi dẫn họ đến một quán mì, ở đó có món mì cá dù vàng (*) rất nổi tiếng, khi tôi còn nhỏ, ba mẹ thường đưa tôi đến đây, về sau quán mì này ngày càng phát triển, mở thêm rất nhiều chi nhánh nhưng hương vị vẫn không thay đổi..
Vì là cuối tuần nên rất đông khách, chúng tôi phải đợi một lúc bên ngoài mới có chỗ ngồi.
Chúng tôi ngồi xuống, người phục vụ cũng vừa mới thu dọn bát đũa của khách trước, trên mặt bàn vẫn còn vết nước của giẻ lau.
Phó Dư Dã nhìn chằm chằm mặt bàn, Tiểu Sư sờ ngón tay lên mặt bàn, cau mày nói: "Ba, có nước!"
"Vậy con lau giùm ba nhé."
Tôi đưa khăn giấy cho thằng bé.
Thằng bé lau vài cái, Phó Dư Dã cầm lấy khăn giấy của thằng bé rồi lau bàn sạch sẽ.
Tôi gọi hai tô mì cá dù vàng đặc biệt và một cái bánh bao hấp.
Nước dùng nghi ngút, bên trên mỳ có vài lát cá dù vàng chiên xù đẹp mắt. Món ăn này vẫn giống hệt như hồi tôi còn nhỏ, trông vừa ngon miệng lại vừa ngon mắt.
"Ngon lắm đó, em thử đi."
Cậu ấy miễn cưỡng gắp một đũa, ăn một chút, nói: "Không tệ."
Vừa nhìn là biết cậu ấy trả lời cho có lệ với tôi.
Tiểu Sư háo hức muốn ăn thử, tôi sợ thằng bé mắc phải xương cá nên đã chỉ lấy mì và ít nước dùng cho thằng bé rồi sắn mì cho nhỏ lại để thằng bé có thể múc ăn được.
Sau khi ăn một muỗi, Tiểu Sư từ chối ăn muỗng thứ hai.
Chắc là do trong nước dùng có cá nên hơi tanh.
"Con không ăn nữa sao?"
Tiểu Sư lắc đầu, với tay đi lấy sủi cảo.
Tôi đặt bát xuống, thấy "bản lớn của Tiểu Sư" như không còn gì luyến tiếc mà nhìn tôi.
"Nếu như em không thích sao lúc anh nói muốn đi em không phản đối?"
Tôi trêu cậu ấy.
Phó Dư Dã còn chưa kịp nói, Tiểu Sư đã nhanh nhảu: "Bởi vì ba là đại ca!"
Tôi phá lên cười.
"Ai nói với con đấy?"
Tiểu Sư nhìn sang người bên cạnh, nói: "Ba Tiểu Dã nói."
"Vậy ba lấy mì cho con sao con không ăn?"
Nghe xong, Tiểu Sư không biết nên phản bác lại thế nào, nghĩ một lúc thì thằng bé quyết định chui vào trong lòng Phó Dư Dã trốn, miệng thằng bé còn dính thức ăn mà lại quệt lên chiếc áo khoác sẫm màu của Phó Dư Dã.
"Tiểu Sư, ngồi cho đàng hoàng."
Tiểu Sư bĩu môi, chạy đến bên cạnh tôi, thì thầm: "Bởi vì ba Tiểu Dã nói là ba sinh con rất cực khổ, cho nên con với ba Tiểu Dã phải bảo vệ và nghe lời ba."
Thằng bé nói xong liền chạy về chỗ của mình.
...
Tôi xấu hổ đến mức hai tai nóng bừng.
Lại nhìn người trước mặt còn đang bối rối vì món mì, tôi kéo bát của cậu ấy lại, từ bi gọi cho cậu chút dim sum Quảng Đông.
Tôi chỉ muốn để hai người bọn họ thưởng thức hương vị tuổi thơ của mình thôi, không ngờ một lớn một nhỏ đều ghét mùi cá, cuối cùng tôi đành một mình ăn hết cả hai tô.
Lúc tính tiền, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ ở cửa, cũng có người đến mua mang đi, không biết Tiểu Sư nhìn thấy gì mà lại chạy vội vào bên trong, còn đụng phải người ta, may mà người đó đã đỡ Tiểu Sư. Tôi vội đi qua, nói xin lỗi người ta.
Tiểu Sư cũng biết mình làm sai, thằng bé thành thật xin lỗi.
Người đó hào phóng nói không sao, còn dặn dò Tiểu Sư đi từ từ, đừng để bị ngã.
Tôi bế Tiểu Sư lên, không cho thằng bé chạy lòng vòng nữa, Tiểu Sư nói với tôi: "Phía trước có cây anh đào kìa ba."
Tôi nhìn qua, thấy một cây hoa anh đào giả được trang trí ở trong góc.
Tôi đánh phải bế thằng bé đến cho nó sờ thử, nói cho nó biết đây là đồ giả,
Thằng bé cũng thoả mãn được sự hiếu kỳ, hài lòng ra ngoài với tôi.
Trong số những người đang xếp hàng mua về, tôi nhìn thấy mẹ.
Bà cầm hộp thức ăn trên tay, xoay người cùng hướng tôi đang đi ra để về, tôi theo phản xạ mà muốn trốn, nhưng phía sau chẳng có gì để tôi trốn cả.
Tôi ngơ ngác nhìn thẳng vào mẹ.
Ban đầu bà không nhìn tôi, vài giây sau ánh mắt của bà mới tập trung vào tôi.
Sau đó, ánh mắt dần dần thay đổi, từ bất ngờ chuyển sang kinh ngạc đến sửng sốt.
"Lăng Lăng..."
Tôi thấy mẹ tôi hơi há hốc miệng.
Tiểu Sư vỗ vai tôi hỏi: "Ba, sao ba không đi?"
"Ba......"
Tôi muốn trả lời thằng bé, nhưng sự chú ý của tôi luôn hướng về mẹ tôi.
Tôi thậm chí còn nghĩ đủ thứ câu để hỏi mẹ.
Ví dụ: như "Trùng hợp quá, mẹ cũng đến ăn mì sao?" hoặc "Ba thế nào rồi mẹ?"
Sau đó, "Đây là con trai của bạn con, bạn con đang đứng ở cửa."
...
Mẹ tôi chưa bao giờ gặp Phó Dư Dã, chỉ biết rằng tôi từng yêu đương lung tung với một học sinh còn chưa học đại học.
Cho nên hẳn là mẹ vẫn chưa phát hiện ra điều gì...
Nếu Tiểu Sư không chạy lung tung thì tốt rồi,nếu không tới đây để ăn thì tốt rồi...
"Lăng Lăng?"
Mẹ tôi đi đến.
Bà vốn là một người phụ nữ dịu dàng, khi nhìn thấy đứa trẻ trong tay tôi, vẻ mặt bà càng trở nên dịu dàng hơn, giống như vẻ mặt của chúng ta khi nhìn thấy những con vật nhỏ bé hay những sinh mạng mỏng manh.
"Mẹ."
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
Chỉ thấy bà mỉm cười hiền hậu rồib nói với tôi: "Ba con một hai chỉ muốn ăn mì cá du vàng ở tiệm này nên mẹ tới mua cho ba con. Con ăn chưa? Con tới đây một mình hay..."
"Dạ không, con đi cùng bạn." Tôi cảm giác dây thanh quản của mình căng chặt.
"Ồ." Mẹ gật đầu, ánh mắt nhìn vào Tiểu Sư.
"Vậy thì các con cứ ăn đi, mẹ về đưa mì cho ba, để lâu mì bở sẽ không ngon."
Mẹ nói xong thì rời đi.
"Mẹ!" Tôi gọi bà lại.
Bà quay người lại nhìn tôi.
Ánh mắt không biết chuyện gì của bà làm cho những gì tôi muốn nói bị bóp nghẹt lại,
Những gì tôi có thể nói là: "Con ăn xong rồi, để con đưa mẹ đến bệnh viện."
"Không sao đâu con, mẹ đi tàu điện là tới ấy mà, chỉ đi có hai trạm thôi, nhanh lắm, con cứ đi với bạn đi, không cần lo lắng."
Bà xua xua tay và chuẩn bị rời đi.
"Bác gái."
Phó Dư Dã ngăn mẹ tôi lại.
Thật ra thì cậu ấy đã sớm đi đến, nhưng chỉ đứng ở phía sau mà không nói một lời.
Mẹ tôi chợt hốt hoảng khi nhìn thấy một cậu chàng cao ráo đẹp trai đang gọi bà là bác gái.
Phó Dư Dã nhẹ nhàng như muốn đi đỡ lưng cho bà. Cậu nói: "Vừa hay con tình cờ đi công tác tới đây nên đi ăn tối với Đặng Lăng. Con nghe nói bác trai nhập viện..."
Phó Dư Dã khiêm cung nhìn mẹ tôi, mẹ tôi chỉ cao m6, Phó Dư Dã cao tận 1m9, vì thế cậu ấy còn hơi cúi xuống, vô cùng ân cần.
Mẹ tôi là kiểu người không muốn làm phiền người khác, chưa kể Phó Dư Dã dù có khiêm tốn đến đâu thì trên người cậu vẫn toát ra loại khí chất đã được hầu hạ từ nhỏ, càng làm cho mẹ tôi không muốn làm phiền cậu ấy..
Thế nên bà lúng túng, nói chuyện bằng tiếng phổ thông cũng bị lẫn một chút tiếng địa phương, thậm chí còn nháy mắt với tôi, nhờ tôi đến cứu.
Phó Dư Dã nói: "Bác gái đừng khách sáo. Vốn con định chuyển viện cho bác trai đến bệnh viện 3, trưởng khoa khoa não là bạn con, nhưng Đặng Lăng không chịu nên con chỉ có thể nhờ Từ Kiều đến đây. Ca phẫu thuật của bác trai hẳn là suông sẻ phải không bác..."
Lượng thông tin trong một câu khiến tôi và mẹ đều choáng váng.
Thì ra ngày hôm đó...
Mẹ tôi trách tôi: "Cái đứa nhỏ này, sao không nói sớm với mẹ".
Sau đó lại cười tươi như hoa với Phó Dư Dã: "Cảm ơn con, bác thật sự không biết con đã giúp bác một chuyện lớn như vậy, ai da, bác thật là, già rồi, thật ngại quá.."
"Bác, là con không cho Đặng Lăng nói với bác, con sợ hai người sẽ để trong lòng."
Thấy chỗ này người đến người đi, thật không phải chỗ để nói chuyện, mẹ tôi sau khi biết Phó Dư Dã là "ân nhân cứu mạng" của ba nên cũng ngại từ chối cậu ấy, bà đành đi cùng xe với chúng tôi.
Trong xe, mẹ tôi ngồi ở ghế phụ, Phó Dư Dã lái xe, tôi và Tiểu Sư ngồi ở phía sau.
Từ mối quan hệ của tôi và cậu ấy, mẹ tôi có lẽ cũng hiểu đại khái mối quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt, nếu không tôi đã không thuyết phục mẹ đi xe của chúng tôi.
Mấy cô chú trung niên hình như đều thích nói về chuyện nhà cửa con cái, nhìn thấy những người trẻ tuổi, trước tiên họ sẽ hỏi là có bạn trai bạn gái chưa, có bạn trai bạn gái rồi thì lại hỏi khi nào kết hôn, kết hôn rồi lại hỏi chừng nào sinh em bé, có em bé rồi thì sẽ nói: "Hạnh phúc quá, vậy chừng nào làm đứa nữa..."
Mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Lên xe được một lúc thì bà lại nói về đề này.
"Cậu Phó, cậu năm bao nhiêu tuổi? Đã lập gia đình chưa? Cậu con trai chắc hẳn cũng bốn năm tuổi rồi ha, ai u, thật là có phúc, nào có như Lăng Lăng nhà bác, đến bây giờ vẫn còn một thân một mình làm bác lo muốn chết... "
Tôi cho rằng Phó Dư Dã sẽ không biết giao tiếp thế nào với những người phụ nữ trung niên như mẹ tôi, có lẽ cậu ấy sẽ không hiểu tại sao mẹ tôi lại hỏi những điều này.
Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ im lặng hoặc cười trừ.
Nhưng cậu ấy thật sự trả lời từng câu hỏi của mẹ tôi.
"Bác gái, năm nay con 27 tuổi."
"Vậy sao, vậy bằng tuổi Lăng Lăng nhà bác rồi, vậy ra con kết hôn sớm thật... "
Bằng tuổi cái gì, rõ ràng cậu ấy mới có 23.
"Dạ, con với người yêu con quen nhau hồi còn đi học."
Mặt cậu ấy chẳng thay đổi chút nào, tôi ở phía sau nghe cậu ấy nói mà hãi hùng.
Nhưng mẹ tôi không biết, lại còn vui vẻ nói: "Là bạn học của nhau thì càng tốt nha, hiểu nhau kỹ, chứ dạo nay bác thấy có nhiều người lừa kết hôn lắm. Hai ngày trước bác có xem một tin tức..."
Mẹ tôi kể lại chuyện sống động như thật.
Tiểu Sư nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Mẹ tôi còn tưởng rằng thằng bé đang hỏi Phó Dư Dã, Phó Dư Dã cũng rất tự nhiên trả lời: "Đến bệnh viện thăm ông."
Tiểu Sư "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Ông bị bệnh ạ? Tiểu Sư mà bị bệnh cũng sẽ đến bệnh viện..."
Mấy lời của thằng bé khiến cho mẹ tôi liên tục khen thằng bé thông minh hiểu chuyện.
Lúc xuống xe, Tiểu Sư còn nói với mẹ tôi: "Ông nhất định phải ăn thật nhiều, không được kén ăn, ăn nhiều mới mau khoẻ."
Mẹ tôi nghe vậy thì mỉm cười, không kìm được mà vuốt tóc Tiểu Sư, lại nhìn tôi mà nói: "Được được, lúc bà đưa mì cho ông sẽ dặn dò ông."
____
Chú thích
(*) Mỳ cá du vàng: