Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ

Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

____

Tôi biết cậu ta không phải là người tôi có thể từ chối.

Bởi vì cậu ta là Lâm Lễ, là cháu đích tôn duy nhất nhà họ Lâm, cũng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Phó Dư Dã.

Thang máy trực tiếp lên tới tầng 15, khác hoàn toàn so với những tầng dưới người đến người đi, một tầng này như thể chẳng có ai, cách bố trí lại khiến người ta phải rụt lại, tựa như lần đầu tiên nói chuyện trước một khán phòng 500 người vậy, cảm nhận được sự nhỏ bé của chính mình.

Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình đang loạn cả lên, trong đầu bỗng hiện lên những đoạn ký ức ngắn ngủi đã từ rất lâu. Những đoạn ký ức đó cứ như những tảng đá ngầm bị sóng bào mòn qua từng năm tháng, lộ ra cát bên trong, hình dạng bi thảm đến mức không nỡ nhìn.

Cậu ta đẩy cánh cửa duy nhất ra, bước thẳng vào. Đồ đạc trong văn phòng lộ ra vẻ trang trí vừa điệu thấp lại vừa sang trọng. Trên giá sách bằng gỗ sồi đen có một tác phẩm điêu khắc hình người không mặt trừu tượng, thân hình xoắn lại. Tôi nghe thấy Lâm Lễ nói, "Thầy Đặng cũng xem Malevich à?"

Tôi thu lại ánh mắt đang nhìn nhân vật không mặt, nói:" Sao cậu lại ở đây?"

Tôi không tin thiếu gia nhà họ Lâm sẽ xuất đầu lộ diện nơi giới giải trí như nước đục này. Cậu ta không nghĩ tới tôi sẽ "quan tâm" cậu một cách thẳng thắn như vậy, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt, sau đó lại là dáng vẻ bất cần đời mà nói: "Thầy Đặng không biết sao, Hagrid sẽ có tên là Hagrid, là bởi vì đó là tên của ông ngoại tôi."

Tôi bỗng nhiên nhớ tới mấy lời mà tổng biên tập dùng để hình dung cổ đông của Hagrid.

Hai chữ yêu nghiệt cũng không quá.

"Nhưng mà ——" Lâm Lễ dựa vào bàn làm việc, ngón tay gõ mặt bàn, nói: "Thầy Đặng hẳn đã gặp Tiểu Dã rồi nhỉ."


Tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao Phó Dư Dã lại lấy thân phận giám đốc Hagrid để tới cái văn phòng tạp chí nho nhỏ này của chúng tôi.

Bởi vì người trước mắt này, cậu ta cảm thấy thích thú mà nhìn phản ứng của tôi, một loại thích thú không lo thiên hạ sẽ loạn.

Tôi như bừng tỉnh, lại cảm thấy sợ hãi sâu sắc, đó là một loại sợ hãi khi vận mệnh đã bị bố trí sẵn, giống như từng bước đi của tôi đều là do người khác đã sắp đặt tạo thành

Cậu tiện đà lại lộ ra vẻ mặt tò mò:" Không đúng sao."

Đôi mắt hẹp dài hơi nhăn lại, đôi chân mày nhíu lại ưu phiền, chân thành tha thiết mà để người khác thấy rõ biểu cảm từng giây của cậu. Cậu mặc áo lông vũ màu đen, thoạt nhìn chỉ tựa một thiếu niên choai choai, đáng tiếc trong mắt ý đồ lại quá sâu.

"Thầy Đặng sao lại không vui thế?"

Cậu ta đi tới, tuy rằng khuôn mặt của cậu rất thanh tú, mấy năm nay vóc người càng lớn cao thêm, như một cây tre lười biếng. Cậu hơi cúi đầu, thái độ khiêm tốn.

"Thầy Đặng thích Tiểu Dã, không phải sao?"

Ngón tay cậu ta xoa cằm, sau đó vẫn không nhúc nhích mà nhìn tôi chăm chú.

Tôi không biết qua nhiều năm như vậy, cậu ta lấy đâu ra cơ sở để cho rằng tôi vẫn còn sống trong quá khứ, hay là khờ dại mà cho rằng con người sẽ không đổi thay.

Tôi không thích ánh mắt tính kế giống như bẫy rập của cậu ta, dời tầm mắt ra chỗ khác mà nói: "Con người rồi sẽ thay đổi, tôi từng thích cậu ấy, không đồng nghĩa rằng sẽ thích cậu ấy cả đời."

Thật ra có thích một người hay không, chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra.


Tựa như khi Đàm Sơ phát hiện tôi luôn là lén nhìn hình của Phó Dư Dã, nói cho tôi.

Cô ấy không biết người trên ảnh là ai, nhưng lại nói cho tôi đó nhất định là người tôi rất yêu.

Bởi vì ánh mắt tôi, vừa tuyệt vọng lại vừa dịu dàng.

Cô ấy chính là người đã làm bạn với tôi lúc tôi tuyệt vọng nhất.

Cô ấy cũng là người duy nhất ngoại trừ tôi chứng kiến khoảnh khắc Tiểu Sư đến với thế giới này.

Tôi chưa từng nói chuyện Phó Dư Dã cho Đàm Sơ, Đàm Sơ cũng không hỏi. Duy nhất một lần, là lúc tôi cảm nhận được Tiểu Sư muốn chui ra, trước khi bị đẩy vào phòng mổ, Đàm Sơ vẫn luôn nắm lấy tay tôi nói tôi đừng sợ. Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái mới 22 chưa từng sinh em bé, cô ấy không hiểu sự nguy hiểm của việc sắp xảy ra, nhưng cô ấy lo lắng nắm lấy tay tôi đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Khoảnh khắc đó tôi không hiểu sao, đã kể cho cô nghe một mẩu chuyện cười nhỏ.

Tôi nói, Đàm Sơ cậu biết không? Trước kia tớ đã từng dạy một học sinh, hỏi tớ quan quan thư cưu nghĩa là gì.

Tôi chịu đựng đau đớn, nói: Cậu ấy hỏi tớ, có phải nghĩa là nhốt hết chim lại không, đó là một bài thơ tình, có phải yêu một người, là phải bẻ đi đôi cánh của họ, vĩnh viên giam cầm họ ở bên cạnh không, đó chính là học sinh ngốc nhất mà tớ từng dạy......

Tôi nghĩ mẩu chuyện cười này thất bại mất rồi, trước khi vào phòng giải phẫu, cũng không thấy Đàm Sơ thể hiện chút cảm xúc nhẹ nhàng nào.

Tôi nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt cô ấy, một sự sợ hãi dành cho cái chết.

Cô ấy sợ tôi sẽ ra đi.


Cho nên vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi, như thể làm như vậy mọi chuyện đều sẽ ổn,

Mà thật ra tôi vẫn luôn nói dối cô ấy.

Phó Dư Dã là học sinh của tôi, thật ra lại là học sinh thông minh nhất, học sinh duy nhất mà tôi từng dạy.

Lời nói dối thật nhất, là lời nói dối nói lên sự thật trong quá khứ, nửa giả nửa thật mà dựng nên.

Tựa như lúc này, tôi cũng có thể nói tôi không yêu Phó Dư Dã.

Nhưng Lâm Lễ cũng chẳng phải Đàm Sơ.

Cậu ta không dễ lừa như đi lừa một cô thiếu nữ, cậu ta lại chống tay lên bàn, như thể là không đứng vững, rõ ràng là một động tác rất thiếu lễ nghi, nhưng khi cậu ta làm thế thì lại mang một phong thái như đang hưởng thụ, cậu lại thể hiện một vẻ mặt tiếc nuối: "Thầy Đặng, bất công quá nhỉ, đến con trai anh cũng có rồi, mà Tiểu Dã vẫn luôn vì anh mà thủ thân như ngọc."

Một câu của cậu như đánh rắn bảy tất, làm tôi phảng phất như bị chặt đứt cổ họng mà hít thở không thông, đi kèm sự sợ hãi.

Cậu ta biết bao nhiêu? Cậu ta biết, vậy Phó Dư Dã có biết không? Nếu Phó Dư Dã đã biết rồi, tại sao lại chẳng hỏi lấy một câu?

"Cậu điều tra tôi à." Tôi nhìn cậu ta, nếu ánh mắt có thể hoá thành đao kiếm, e là cậu ta đã bị đâm lủng một ngàn lỗ trên người.

"Lâm Lễ, cậu không cảm thấy quá buồn cười sao?"

Tôi có tài càn gì, có thể khiến một đám người thân phận cao quý đi điều tra cuộc sống hằng ngày của một người bình thường, tựa như ép một người cẩm y ngọc thực mặc áo rách ăn cơm bụi vậy. Huống chi, những người này, trước kia chẳng phải đều không muốn tôi ở cạnh Phó Dư Dã sao, sao chỉ mới có mấy năm trôi qua, Phó Dư Tranh, Lâm Lễ, những con người dùng mũi để người, bây giờ lại tốn công tốn sức lên người tôi, Nếu như bọn họ bỏ tiền ra đi điều tra tôi, vậy thật là có mắt như mù, vì họ tính sai cả rồi.

Sự châm chọc trần trụi của tôi làm sắc mặt của cậu ta khó coi đi một phần. Lúc này cậu ta cũng chẳng giữ được khuôn mặt hiền lành giả dối kia.

Giống như mọi sự hoà nhã chúng tôi dành cho nhau đều chỉ vì Phó Dư Dã, nếu không có Phó Dư Dã, hai chúng tôi cũng chỉ là cầu độc mộc cùng đường dương quan, ai cũng không để người còn lại vào mắt.


"E là thầy Đặng chưa từng nghe chuyện buồn cười thật sự."

Trực giác mách bảo tôi chuyện cậu ta sắp nói nhất định là chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không Lâm Lễ cũng chẳng nghiến răng nghiến lợi như vậy.

Ngay lúc tôi cho rằng cậu ta sẽ tiết lộ điều gì đó, cậu ta lại nói: "Nhưng hiện tại tôi lại chẳng muốn nói cho anh."

Khuôn mặt tuấn tú kia loé lên một tia dữ tợn, giống như cánh sen hồng bị rạch một đường màu đen, đẹp một cách u ám.

"Bởi vì, người không biết gì cả, mới là đáng thương nhất."

Cậu ta nói, làm tôi cảm nhận được sự yếu ớt cùng sợ hãi chưa bao giờ có, nhưng tôi lại chẳng muốn đi đối mặt, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng được, ngoan cố chống cự cũng thế.

"Tôi cũng không muốn nghe."

Tôi nói: "Lâm Lễ, cậu rất thông minh, nhưng chuyện tình cảm, không phải trò chơi lợi lộc gì của người thông minh, tôi không biết mấy người đang chơi cái trò gì, nhưng tôi không phải lợi thế của bất kỳ ai cả."

Lúc trước Phó Dư Tranh sẽ mắt nhắm mắt mở mặc kệ Phó Dư Dã chơi đùa với một thằng đàn ông như tôi, là bởi vì anh ta muốn nắm cổ phần cao chót vót trong tay, mà địa vị cháu đích tôn của Phó Dư Dã hiển nhiên cao hơn so với cái danh chú kia. Vậy nếu người thừa kế tương lai bị gièm pha bởi bê bối tình yêu đồng tính thì sao? Phó Dư Tranh nhất định là không biết, Phó Dư Vinh cũng tới tìm tôi.

Phó Dư Vinh đã sớm biết Phó Dư Tranh đang có ý đồ gì, cho nên ông ấy nói với tôi, ông sẽ không từ bỏ cháu nội, hoặc là tôi chủ động rời đi, hoặc là sẽ để cho tôi nhìn xem Phó Dư Dã sẽ vỡ tan thế nào khi ngã từ đỉnh cao xuống vực thẳm.

Vị lão nhân hòa ái kia ngồi ở ghế trên nói ra những lời này, chân mày cũng không nhăn lại dù chỉ một chút, tôi chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Tôi ấn nút mở cửa, chỉ nghe thấy Lâm Lễ ở phía sau lạnh nhạt hỏi:

"Nếu như Tiểu Dã kết hôn thì sao?"

"Nếu cậu ấy ở bên cạnh người khác, thầy Đặng cũng sẽ chúc phúc chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui