Cơm nước xong, Cố Diệp Thần vào bếp rửa chén, rồi vì chứng nghiện thuốc lá mà ra ngoài ban công nhỏ hút một điếu.
Kiều Chỉ lau xong bàn, quét xong đất bèn rót hai ly trà nóng, bưng một ly trong đó đi ra ban công đưa cho Cố Diếp Thần, anh thuận tay nhận lấy rồi đặt lên thềm cửa sổ.Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của anh đưa ra ngoài cửa sổ, một tay khác lại chỉ về phía một chậu hoa trên ban công: “Đây là hoa quỳnh à?”Kiều Chỉ nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, gật đầu: “Ừ, anh không nhớ à?” Cô hỏi ngược lại.Cố Diệp Thần nhíu mày nhìn chậu hoa kia, có hơi không chắc chắn: “Là chậu anh đã mua năm đó à?”“Ừ.” Kiều Chỉ cười, đi tới đứng trước chậu hoa quỳnh: “Sau khi anh đi, ba đã đem nó về nhà, sau khi em vào ở thì mang về lại.”“Nhưng từ sau khi em trồng, nó cũng chưa từng ra hoa.” Trong lời Kiều Chỉ lộ vẻ thất vọng.Rồi như nhớ đến điều gì đó, cô lại cười: “Truyền thuyết nói hoa quỳnh chỉ nở vì phu quân, chẳng lẽ anh chính là phu quân của nàng, vậy nên không thấy anh, nàng sẽ không nở?”Kiều Chỉ quay đầu nhìn anh, nụ cười dịu dàng thanh thúy vang vọng khắp cả ban công nhỏ.Cố Diệp Thần cười không nói, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó xa xăm.Kết quả hình ảnh cho hoa quỳnhKiều Chỉ dựa người vào một phía của ban công, đưa ly trà lên thổi nhẹ một cái, đoạn nháy mắt, nói với giọng đầy lạc quan: “Năm nay nụ hoa quỳnh cũng mọc rồi, chỉ là không biết có thể nở hay không, trước kia anh có thấy nó nở bao giờ chưa?”Cố Diệp Thần hít một hơi khói, thả lỏng cơ thể, tựa người vào bệ cửa sổ, lắc đầu: “Anh vừa mua xong thì mấy tháng sau đã phải nhập ngũ.”Kiều Chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn hoa cũng có vẻ hơi xìu xuống.Cơn gió cuối hè thổi nhẹ qua cửa sổ, mang theo chút hương như say đắm lòng người.
Cố Diệp Thần lười biếng híp hai mắt hẹp dài lại, rẩy tàn dư trong điếu thuốc trên tay vào cái gạt tàn bên cửa sổ, đoạn lại bước lên trước hai bước, đi đến cạnh Kiều Chỉ, vuốt vuốt mái tóc cô, khẽ cười: “Đã có nụ, nhất định hoa sẽ nở.”Kiều Chỉ chớp mắt nhìn anh: “Mong là thế!”Rồi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô trong trẻo như tuyết đầu mùa.
Tròng mắt đen của anh hơi co lại, dường như thứ tơ tình xa lạ vốn bị đè nén trong đêm nay sắp rời khỏi suốt quấn, giăng ra ngoài, khiến anh chợt bất ngờ, không kịp phòng bị, cũng chẳng thể ý thức.Kiều Chỉ đứng thẳng lên theo bản năng, hai tay nhỏ cũng hồi hộp mà lồng vào một chỗ, cô hốt hoảng chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Ngón tay thon dài của Cô Diệp Thần ném nhẹ thứ gì đó đi, đoạn chậm rãi đưa lên, cuối cùng kiên quyết không dời mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng của Kiều Chỉ, khiến cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình.Anh từ từ cúi đầu, Kiều Chỉ lùi về sau theo bản năng.
Sau lưng cô là bệ cửa sổ đầy sứ trắng, Kiều Chỉ không còn đường lui nữa.Cố Diệp Thần nhìn cô bằng ánh mắt trầm sâu, tường rõ, nom lại như một luồng sóng biếc, khiến cô không tài nào kìm được mà bị cuốn vào, mê muội bên trong.Tay nhỏ của cô chậm rãi vòng vào phần eo cường tráng của anh, nhiệt đột truyền từ lớp áo sơ mi đen thật mỏng xuyên qua lòng bàn tay, nóng bỏng như muốn thiêu cháy trái tim Kiều Chỉ.Môi của anh cách ngày càng gần, mùi hương sâu lắng đặc biệt thuộc về người đàn ông xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập khắp người Kiều Chỉ, cô chậm rãi nhắm mắt.Bỗng nhiên, đôi tay vốn còn nâng mặt cô lại từ từ tuột xuống đầu vai, đè nhẹ một cái, rồi giọng nói nhẹ nhàng đầy bất đắc dĩ của anh truyền đến tai cô: “… Anh vừa hút thuốc xong, em không ngại chứ?”Kiều Chỉ có phần hoảng hốt, vội vã mở đôi mắt còn đang mơ màng ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Bất tri bất giác, nghĩ lại những lời anh vừa nói, mặt cô bèn ửng đỏ lên như tụ máu.
Thẹn quá thành giận, cô dùng tay nhỏ đẩy anh ra, cúi đầu muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của Cố Diệp Thần.Cổ họng anh tràn ra một tiếng thở dài, tay dài lại duỗi một cái, ôm cô vào lại trong lòng, anh cúi đầu bắt lấy môi cô, vô cùng chuẩn xác.
Kiều Chỉ né tránh, đẩy người, nhưng Cố Diệp Thần lại bước lên phía trước, đẩy cô vào tường, một tay anh giữ lại mặt cô, tay kia lại ôm ở eo nhỏ của cô: “Đừng cắn môi…”Rồi anh dùng lưỡi cạy môi cô ra, nhanh chóng tiến quân vào, công thành chiếm đất.Dần dần Kiều Chỉ cũng bỏ đi việc chống cự, cả người xụi lơ trong ngực anh.
Nụ hôn của Cố Diệp Thần càng ngày càng dịu dàng hơn, anh bắt đầu liếm bờ môi mơn mởn của cô thật chậm.Đột nhiên có tiếng di động truyền đến.Tiếng reo cứ kéo dài liên tục mười mấy lần, cuối cùng cũng có người nhận: “Alo…” Giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn đặc.“Tiểu Thần à, con đang ở đâu thế?” Đầu bên kia có giọng dịu dàng của mẹ Cố.Căn bản là ban nãy Cố Diệp Thần cũng không có thời gian xem người gọi là ai, lúc này anh nghe được tiếng mẹ thì lý trí từ từ trở về.Người trong ngực hơi ngọ nguậy muốn đẩy anh ra.
Cố Diệp Thần bèn ôm trọn eo nhỏ lẫn tay của cô, khẽ dùng sức giam lại thật chặt trong lòng, hơi thở có phần không ổn định: “Sao vậy, mẹ?”“Tiểu Thần, có có biết mấy giờ rồi không? Sao còn chưa về nhà nữa?”Kiều Chỉ chôn đầu thật sâu vào lòng Cố Diệp Thần, nhịp tim rối loạn dần dần quay về bình thường, lồng ngực anh lại truyền đến từng trậm nhịp tim vững vàng có lực, môi cô tê dại, khoang miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, bỗng trong lòng Kiều Chỉ hiện lên một chút ngọt ngào, một chút vui sướng, còn cả một chút ấm áp.Cố Diệp Thần thuận miệng nói qua loa vài câu với mẹ, đoạn cúp điện thoại.
Người trong lòng anh không nói gì, tuy không thấy được mặt cô, nhưng anh cũng đoán được cái vẻ đỏ ửng lên đó.
Anh bắt đầu suy nghĩ một chút, bỗng có cảm giác hơi sợ hãi.
Nhập ngũ nhiều năm như vậy, năng lực tự kiềm chế là điều khiến anh tự hào nhất.
Cho đến lúc này, anh vẫn chưa từng nghĩ năng lực tự kiềm chế kia sẽ sụp đổ trước một người con gái tay cũng trói gà không chặt.
Nhưng cảm giác lúc này lại cho anh thấy nó không hề tệ hại, thậm chí anh còn thấy rất vui sướng.Đêm nhẹ say, đèn đường bật sáng, không biết có tiếng hát truyền từ nơi nào đến, còn cả hương hoa như có như không.Mẹ Cố cúp điện thoại thì nhíu mày, cha Cố làm bộ như không quan tâm: “Sao thằng nhóc thối kia còn chưa về nhà nữa?”Mẹ Cố nói như suy nghĩ: “Tiểu Thần âm trầm ít nói, Tiểu Chỉ lại lạnh nhạt hờ hững, vốn đâu thể nói gì với nhau.
Bây giờ không thấy mặt hai đứa cả ngày, cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào chúng nó mới nhìn thẳng vào nhau…”Cha Cố thấy vợ tự thì thầm như thế thì lén cười.
Đêm qua nói chuyện với thằng nhóc kia một phen, mặc dù nó không nói rõ gì, nhưng ông là ba của nó, cha con liền tâm, sao mà ông không hiểu được? Sợ là thằng nhóc kia đã động lòng rồi.Nhưng ông cũng không tính nói ra.
Vì thứ nhất, chuyện hôm qua của Kiều Chỉ, ông không muốn vợ mình biết, tránh để bà lo lắng.
Thứ hai, hiếm khi nào mới thấy bà rối lên như thế, sao mà ông nộp khí giới đầu hàng nhanh vậy được? Vẫn nên để bả lo lắng thêm mấy ngày nữa.Mẹ Cố thấy ông lén cười thì giận dữ ném cái gối tựa sô pha đến: “Bây giờ bên ngoài nhiều cám dỗ như vậy, con trai ông cũng không vừa, lỡ có chuyện gì…”Nhưng bà càng nghĩ càng thấy không đúng: “… Còn hôm trước tôi gặp Tiểu Chỉ ở quán cà phê nữa, không thiếu người vừa có vẻ ngoài vừa có khí chất theo đuổi con bé đâu.
Ông cứ ở đó mà hớn hở, đến lúc đó rồi đừng có mà khóc lóc qua tìm tôi…”Cha Cố trừng bà, nhỏ giọng mắng: “Miệng của bà bớt ăn mắm ăn muối đi, đừng có nói lung tung nữa…”Mẹ Cố biết mình tự lỡ lời, mặt cũng có phần không nén giận được, nhưng bà vỗ nhẹ vào má hai cái.
Không phải bà mê tín, nhưng có một số việc vẫn nên cẩn thận một chút cho an toàn.Tối đó, lúc Cố Diệp Thần đẩy cửa đi vào, phòng khách vẫn còn sáng đèn, cha Cố đang cúi đầu, đi tới đi lui.Anh nhìn cha mình với vẻ mặt khó coi, đầy nghi ngờ: “Ba, sao ba chưa đi ngủ?”Cha Cố quắc mắt sáng lóa: “Anh muốn quản tôi?”Cố Diệp Thần cười cười, chỉ quăng lại một câu: “Ba không vào phòng ngủ được thì ngủ ở phòng cho khách đi, đừng ngủ trên sô pha, dễ cảm lạnh!” Đoạn anh ung dung đi lên lầu.Cha Cố thở phì phò, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải đi theo anh lên phòng ngủ cho khách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...