“Đúng vậy, cô Tống, cô rốt cuộc phát hiện ra điều gì? Trần An vừa rồi vẫn trầm mặc không nói cũng theo vợ mình đưa ra câu hỏi.
Tống Vĩnh Nhi vừa định nói thì Nghê Chiến bước đến kéo tay cô lại: “Con nhỏ này!”
Nghê Chiến có chút nóng trong lòng, lại có chút không xác định được.
Bà của anh hiền lành, thiện lương lại dịu dàng hiểu chuyện, không thể vô duyên vô cớ mà đi cảnh cáo một đứa mà mới lần đầu gặp gỡ, trên đời này không thể tìm được một người thiện lương như bà anh.
Bên trong chắc chắn có điều gì đó mà anh không biết.
Đáng chết!
Trước khi đến, bà cũng nên nói cho anh chuyện này trước thì giờ anh đã không phải lúng túng như vậy rồi.
Hoảng hốt vì trong lòng chưa rõ chuyện gì!
Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của Nghê Chiến, chờ anh ta phản ứng lại thì nhanh chóng bị kéo quặp tay lại.
“Aaaaaa!”
Nghê Chiến đau đớn bỏ Tống Vĩnh Nhi ra, đau đến mức toàn thân co quắp, miệng không ngừng la oai oái.
Trần An cẩn thận cầm cổ tay Nghê Chiến xem xét, thở dài một hơi nói: “cậu Nghê, cậu tư thật biết dùng sức, chỉ gây đau, không làm tổn thương đến xương cốt, cậu tư có ý với cô Tống, cậu đừng có làm gì quá để chạm vào giới hạn của cậu tư, đừng gây ra chuyện gì nữa”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Nghê Chiến, có chút lo lắng: “Anh có cần nghồi sofa nghỉ ngơi chút không?”
Nhìn mồ hôi đang lấm tấm là biết chắc chắc rất đau, Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo bằng ánh mắt trách cứ: “Chú, hà cớ gì, đều là…”
Cô muốn nói, dù gì cũng là người một nhà.
Nhưng lại không dám nói.
Lăng Ngạo nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi, nhìn cô nói: “Hãy nhớ kỹ, cả đời này đừng vì bất kỳ người đàn ông nào mà cầu xin với anh!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nghiêm túc của anh, trong lòng có chút e sợ, gật đầu đáp “Vâng”
Nghê Chiến hoàn hồn, lắc lắc cổ tay đau đớn, nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Con nhỏ kia, cô hãy nghĩ kỹ rồi hãy nói! Tôi vẫn nhớ rõ lúc đó ở thành phố H, cô phát sốt, thứ mà cô phát hiện chỉ là ảo giác mà thôi thì sao?”
Anh ta đang dẫn dắt cô.
Dẫn dắt cô thuận theo những gì anh ta nói, nuốt lại những lời từ sâu trong lòng.
Không chỉ có Tống Vĩnh Nhi hiểu mà đến cả người nhà họ Trần đều đã hiểu ra.
Lăng Ngạo trầm mặt, giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nghê Chiến: “Cậu nói câu đấy thêm một lần, cả đời này, đừng bước vào cửa nhà tôi nữa!”
Nghê Chiến: “…”
Lăng Hạo nâng bàn tay Tống Vĩnh Nhi vuốt vuốt nhẹ nhàng hỏi cô “Ngoan, nói cho anh nghe, em phát hiện ra điều gì nào?”
Mọi người đều đang đợi Tống Vĩnh Nhi mở miệng.
Cô có chút sợ hãi nhìn Nghê Chiến, Lăng Ngạo rút tay lại kéo cô ôm vào lòng, để cô không phải đối mặt với Nghê Chiến, tránh bị quấy rầy: “Ngoan nào, anh muốn biết, anh rất rất muốn biết.
Em nên tin tưởng anh, tin anh có khả năng phân biệt nặng nhẹ.
Nếu thật sự rất nghiêm trọng, anh trong lòng biết là được, biểu hiện trên mặt có thể giả vờ không biết gì!”
Có câu nói này của Lăng Ngạo, tâm trạng của Tống Vĩnh Nhi cũng nguôi đi nửa phần.
Nhìn theo ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, Tống Vĩnh Nhi thản nhiên đáp: “Em nhìn thấy Đại Đế Thiên Lăng trong bức ảnh toàn thể gia đình treo trên tường, theo như gương mặt của phu nhân Như Ca cùng với Đại Đế Thiên Lăng thì họ là mẹ con, mặt giống như tạc ra vậy, vô cùng xinh đẹp lại có hồn, giống như mặt của chú vậy!”
Đứa trẻ thời này sau khi lớn lên, thời đại của Đại Đế Thiên Lăng đã qua lâu rồi, mọi người đã nhìn những bức ảnh về họ trên mạng rồi thế nhưng vẫn chưa được thấy những năm tháng hưng thịnh của thời đại Đại Đế Thiên Lăng.
Một người, sự thay đổi trong mấy chục năm quả thực lớn.
Nghe xong, Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo nói: “Chú nhìn thấy ảnh của Đại Đế Thiên Lăng chưa?”
Lăng Ngạo khó xử nói: “Anh… nhìn thấy lúc ông ta tuyên bố thoái vị, ở trên tivi.
Chứ không gặp qua ông ấy lúc trẻ…”
Lúc này, mọi người đều cẩn thận nhớ lại trong hồi ức của mình thế nhưng không ai nghĩ ra được dáng vẻ của Đại Đế Thiên Lăng lúc trẻ.
Khúc Thi Văn không cam tâm, cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.
Trên mạng chắc chắn có!
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo cứ sững người như vậy có chút sốt ruột.
“Những gì em nói anh có thể không tin nhưng đó là sự thực!Khuôn mặt của anh giống y đúc Đại Đế Thiên Lăng, nếu như cùng với Đại Đế Thiên Lăng, phu nhân của ông đứng cùng nhau thì khuôn mặt của ba người vô cùng giống nhau!”
Lăng Ngạo không thể nói gì.
Đối diện đứng trước mặt anh là Nghê Chiến bị doạ đến bức mặt trắng bệch nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Tống Vĩnh Nhi đối mặt với Lăng Ngạo nhưng quay lưng về phía Nghê Chiến nên không biết hành động của Nghê Chiến, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lăng Ngạo phát ra một khí thế của một con sói ác độc.
“Chú, em lúc đó ở trước mặt phu nhân Nghêcũng là tuột miệng nói ra.
Em nói, anh thật giống với Đại Đế Thiên Lăng với phu nhân Như Ca!”
Tống Vĩnh Nhi một mặt nghiêm túc cố gắng dùng lời nói để khắc hoạ lại bức hoạ đó: “Phu nhân Nghê nghe thấy liền bịt miệng em lại, không cho em nói, còn cảnh cáo em sau khi ra khỏi căn phòng đó thì không được nói gì nữa, sau khi em đáp ứng thì bà ấy mới buông em ra.
Em sợ chết đi được!”
Lúc này, Khúc Thi Văn mới tra được bức ảnh lúc Đại Đế Thiên Lăng đăng cơ!
Lúc bức ảnh hiện lên trên màn hình, tay của Khúc Thi Văn run lên bần bật.
Mặt của cậu tư, giống hệt với gương mặt của Đại Đế Thiên Lăng…
Trần An vừa bước đến xem thì sắc mặt liền chấn động.
Bọn họ ai cũng hoài nghi về thân thế của cậu tư nhưng không dám nghĩ về hướng Đại Đế Thiên Lăng.
Nhưng ông nội và ba bọn họ đều là những người thân cận theo sát của đế vương, Trần An trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra.
“Mọi người đang xem gì vậy?”
Âm thanh trầm đục truyền đến, đầy sự mê hoặc.
Mọi người thuận theo âm thanh nhưng nhìn thấy Lăng Ngạo đã tự mình đẩy xe lăn tiến về phía bọn họ.
Một bàn tay lớn trắng trẻo giơ ra, Khúc Thi Văng ngoãn ngoãn giao điện thoại ra.
Lăng Ngạo nhận lấy.
Vừa nhìn thì cả người lặng đi.
Tống Vĩnh Nhi chạy đến, nhìn vào màn hình điện thoại nói: “Đúng không? Em đã nói mà? Có phải rất giống không?”
Lăng Ngạo yết hầu động động, con ngươi đen láy đang có những con sóng cuộn trào mãnh liệt, lau vết bụi trắng trên màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào bức hình, rồi gửi nó vào điện thoại của chính mình!
Tống Vĩnh Nhi nhìn những hành động của anh, trong tim cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô lập tức quay người về phía Nghê Chiến nói: “Chú là con trai của vua, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cho con của hoàng thất phải lưu lạc bên ngoài? Chuyện này có liên quan đến âm mưu gì đó, hay là một việc khác? Nếu không Phu nhân Nghê lại cảnh cáo tôi không được nói ra ngoài? Hay là tại vì sao mà nhẫn tâm để người tốt như chú bị vứt bỏ cho Lăng Nguyễn nuôi dưỡng? Ba mẹ ruột của chú sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Nghê Chiến dường như vỡ vụn, bao nhiêu năm cất giữ, chôn giấu việc này, giờ lại bị một đứa thời sau khơi ra toàn bộ, thật là áp lực nặng như núi!
Buồn bực nắm lấy tóc, lần đầu tiên Nghê Chiến làm mất đi sự phong nhã trước giờ, giờ nhìn trông thật nhếch nhác!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...