Sau khi kết thúc Xuân vi, Cố Thành Chi không đè nén nỗi hưng phấn kia nữa, theo như lời hắn nói thì hắn đã tìm lại được động lực đọc sách khi còn bé, khi đó Cố Thành Chi rất thích đọc sách.
Sở Quân Dật cũng không ngăn cản hắn, nhưng khi Cố Thành Chi muốn nhúng tay vào chuyện phân gia, Sở Quân Dật liền đẩy hắn tới trước thư án.
"Đọc sách của ngươi đi!" Sở Quân Dật lạnh giọng nói.
"Ta là thương ngươi." Cố Thành Chi nói vô cùng đáng thương.
Mặt Sở Quân Dật nhanh chóng chuyển sang đỏ trong nháy mắt, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi thành thật một chút đã là thương ta rồi!"
"Ngươi đừng giận." Cố Thành Chi nắm lấy tay Sở Quân Dật lên, hôn nhẹ xuống một cái.
Lần này ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng lên, Sở Quân Dật chỉ cảm thấy cả người mất tự nhiên, dùng sức rút tay lại, nghiến răng nói: "Mấy ngày nay ngươi hay nói mấy lời như vậy, mỗi lần đều nói giống hệt nhau, sao không thấy ngươi thay đổi một chút nào cả!"
Kể từ sau khi thi xong Cố Thành Chi trông vô cùng hạnh phúc, Sở Quân Dật cứ tưởng rằng hắn sẽ nhân cơ hội này tăng thêm thời gian đọc sách, ai mà ngờ hắn lại bắt đầu thích lăn qua lăn lại, hơn nữa còn là lăn qua lăn lại trên giường, y thật sự không thể nhịn được nữa mà!
Cũng may Cố Thành Chi còn nhớ những gì bản thân đã nói, lăn qua lăn lại, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn chịu nhẫn nhịn.
Dù có là như vậy, Sở Quân Dật cũng bị hắn giày vò đến cả người mệt lả.
"Ngươi đừng giận." Cố Thành Chi nắm lấy tay y lần nữa, chậm rãi nói: "Chỉ tại ta thấy rất vui, có chút......!không khống chế được niềm sung sướng này."
Lúc ở trong phòng thi, nhìn thấy bài thi trên bàn, nhìn các thí sinh xung quanh, hắn cảm giác bản thân như được trở lại thời thơ ấu.
Khi ấy, hắn nội tâm trong sáng, đọc truyện rèn chữ viết là bởi vì thích, đối xử kẻ khác cũng chính là thật lòng thật tình, không mang theo nửa lời dối trá.
Cố Thành Chi biết rất rõ ràng bản thân vô cùng tỉnh táo, nhưng trong thân thể dường như có một luồng khí nóng, theo dòng máu chảy vào tứ chi, xương cốt, cuối cùng lại hội tụ tại tim.
Nhịp tim ổn định theo từng nhịp dần dần đập nhanh hơn, mạnh hơn, cảm giác vui sướng và hứng khởi cùng kéo đến.
Trong trường thi, tất cả thí sinh đều múa bút thành văn, duy chỉ có một mình Cố Thành ngẩn người nhìn chằm chằm bài thi, thẳng đến khi Quan giám khảo nhìn không nổi nữa đi tới nhắc nhở hắn, lúc này thần trí của hắn mới trở về.
Lúc cầm bút lên hắn còn có hơi do dự, nhưng đợi đến khi hạ bút xuống, tựa như nước chảy mây trôi, không hề dừng lại một chút nào.
Trạng thái của Cố Thành Chi tốt hơn bao giờ hết, tốt hơn rất nhiều bất cứ lúc nào trước đây, ngay cả Quan giám khảo đứng bên cạnh cũng tấm tắc lấy làm lạ, ông ta nhận ra Cố Thành Chi, vốn tưởng rằng hắn ngẩn người nhìn chằm chằm bài thi chỉ vì gặp vấn đề khó khăn, ai mà ngờ sau khi cầm bút lên thì giống như thay đổi thành người khác...!Chỉ có thể nói không hổ là người mà Hoàng thượng và Thái tử coi trọng, kỳ thi lần này không làm khó được Cố Thành Chi rồi.
Loại phấn khởi này kéo dài từ lúc thi cho đến lúc này, khi nhìn thấy Sở Quân Dật thì nó càng rõ ràng hơn, Cố Thành Chi cũng không biết làm sao nữa, chỉ là cực kỳ muốn bắt nạt Sở Quân Dật.
Loại cảm xúc này càng về đêm càng mãnh liệt, cho nên...!hắn thật sự có chút mất khống chế.
Sở Quân Dật đỏ bừng mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cố Thành Chi thở dài, ôm người vào lòng, ôn nhu nói: "Là ta không tốt, ta có chút...!mất khống chế."
Sở Quân Dật hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
"Chuyện bên kia, thật sự không cần ta giúp đỡ sao?" Cố Thành Chi thấp giọng hỏi.
"Không cần đâu." Sở Quân Dật kiên cường trả lời.
"Được rồi, đợi đến khi cần thì nói một tiếng với ta." Cố Thành Chi hôn lên má y một cái.
Sở Quân Dật đã nguôi giận một chút, liền thoát khỏi cánh tay của Cố Thành Chi, ấn người ngồi xuống ghế, "Tháng ba công bố, tháng tư thi Đình, trước sau cũng chỉ còn có hai tháng thôi, ngươi đừng có phân tâm nữa."
"Được, ta nghe lời ngươi." Cố Thành Chi cười đáp.
Sở Quân Dật sắc mặt đã hơi hòa hoãn hơn, thế nhưng lại nghe được lời nói mang theo sự tán thưởng của Cố Thành chi: "Quân Dật, ngươi càng ngày càng có phong thái của hiền thê!"
Sở Quân Dật: "..." Đau lòng cho tên này thì thật sự là đầu bị nước vào rồi*!
*Hiện nay người ta muốn nói ai đó đầu óc không tốt, suy nghĩ hồ đồ, thì thường thường phải nói "đầu óc hỏng rồi", "đầu óc ngươi bị nước vào rồi".
Ý là nước vào đầu sẽ ảnh hưởng đến tư duy bình thường của con người, dẫn đến sẽ làm chuyện ngu ngốc.
Đây đương nhiên chỉ là một phép ẩn dụ.
Trên thực tế, nếu đầu óc con người thật sự bị nước vào, đầu óc sẽ hỏng, con người sẽ bị bệnh, có thể chết, chứ không chỉ là làm những việc ngu ngốc.
Sở Quân Dật cầm sách trên bàn lên ném về phía Cố Thành Chi, y lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó liền mang một khuôn mặt đủ mọi màu sắc lạnh lùng đi ra ngoài.
Cố Thành Chi cầm lấy quyển sách rơi trên người, nhìn bóng lưng Sở Quân Dật đi ra khỏi phòng, không khỏi lắc đầu bật cười.
Sở Quân Dật đi dạo bên ngoài một lát, trong lòng vô cùng rối rắm.
Vốn dĩ Sở Quân Dật muốn quay về Sở gia để lấy một vài quyển sách trong Tàng Thư các tới, kết quả bởi vì câu "phong phạm hiền thê" kia của Cố Thành Chi làm y thay đổi ý định, nếu như trở về lấy sách không phải càng giống "Hiền thê" hơn sao?!
Sau khi rối rắm một hồi, Sở Quân Dật vẫn quyết định trở về một chuyến, nếu như Cố Thành Chi còn nói vậy nữa, liền......!Liền......!Chia phòng ngủ! ヽ(>∀.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...