Sở đại thái thái giằng co hơn nửa buổi tối mới xử lý ổn thoả mọi chuyện.
Hôm sau là mùng một tháng giêng, ngoại trừ Sở lão thái thái cáo bệnh ra, tất cả mọi người Sở gia đều phải đi chúc tết.
Sở lão thái gia sắc mặt lạnh lùng, không hề cho nhi tử tôn tử sắc mặt tốt, nhưng khi nhìn sang Sở tứ lão gia thì sắc mặt đầy lo lắng.
Trải qua buổi hạch tội Bạch di nương vào tối qua thì Sở tứ lão gia có hơi phát sốt, mặc dù sáng nay đã đỡ hơn tí nhưng vẫn không hề có chút tinh thần, sắc mặt ảm đạm thiếu sức sống, bộ dáng uể oải, cứ cúi đầu không nói một lời.
Sắc mặt Sở ngũ gia cũng vô cùng kém, hiển nhiên tối qua hắn ta đã không thể ngủ ngon được, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa lệ khí lạnh băng, cho dù có là Sở lão thái gia yêu thương hắn ta nhất cũng không thể nào làm lòng hắn ta hòa hoãn được một tí ti gì.
Sở đại thái thái đã sớm cảnh cáo hạ nhân, chuyện trong gia yến không được để lọt một chút xíu nào ra ngoài.
Những ngày tiếp theo của tháng giêng là chuỗi ngày đi thăm thân thích, chúc tết xung quanh.
Cố Thành Chi mang theo Sở Quân Dật đi chúc tết Niếp lão tiên sinh, sau đó lại đến mấy nhà có quan hệ khá thân thiết.
Về phần Cố gia hai người chỉ đưa qua một phần quà chúc tết như mọi năm, sau đó thì về viện cũng không nhắc tới nữa.
Sở Quân Dật đi một vòng theo Cố Thành Chi xong, kế đó liền lôi kéo Cố Thành Chi đến phủ Vệ Tây Bá.
Chúc lão thái thái rất vui khi nhìn thấy Sở Quân Dật đến, bà cụ còn lì xì cho hai người, bảo bọn họ đi tìm Chúc Ninh.
Ra khỏi viện tử của Chúc lão thái thái, Cố Thành Chi nhướn mày nhìn về phía Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật mím môi cười khẽ, thấp giọng nói: "Chúc Ninh đã nói với lão thái thái rồi."
Cố Thành Chi nắm lấy tay Sở Quân Dật, siết nhẹ một cái liền buông ra.
Vừa bước vào viện tử của Chúc Ninh, nha đầu đã vội vàng chạy ra nghênh đón mời hai người vào chính phòng, sau đó mới đóng cửa lui ra.
Chúc Ninh đang ủ rũ nằm dài ra bàn, nhìn thấy Sở Quân Dật thì mắt phát sáng lên, chờ đến khi nhìn thấy Cố Thành Chi đi theo phía sau, khóe miệng lại hạ xuống.
"Đệ sao vậy?" Sở Quân Dật ngạc nhiên hỏi.
"Đệ phiền a..." Chúc Ninh cũng không đứng dậy, vẫn nằm sấp trên bàn kéo dài giọng nói.
Sở Quân Dật chớp chớp mắt, cùng Cố Thành Chi liếc nhìn nhau, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Quân Dật hỏi.
Chúc Ninh thở dài, "Hôn sự của đệ..."
"Quyết định rồi hả?" Sở Quân Dật thận trọng hỏi.
"Ừ...!" Chúc Ninh buồn bực đáp.
Sở Quân Dật cũng thở dài, không nói thêm gì nữa.
Cố Thành Chi nhìn người này, lại nhìn người kia không hiểu gì cả, hắn đưa tay chạm vào cánh tay Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật nhìn Chúc Ninh một cái, chút do dự mình có thể nói hay không.
"Nói đi, dù sao cũng đã được quyết định rồi." Chúc Ninh hừ lạnh một tiếng, "Nếu huynh coi hắn là vợ, đệ cũng không coi hắn là người ngoài."
"...!" Sở Quân Dật đầu đầy hắc tuyến, "Huynh không có lấy Thành Chi làm vợ..."
"Vậy thì càng tốt!" Chúc Ninh lấy lại tinh thần, "Huynh không coi hắn là người nhà, đó chính là coi hắn là người ngoài!"
"Cố Thành Chi là người huynh yêu." Sở Quân Dật bình tĩnh cắt ngang lời Chúc Ninh.
Chúc Ninh bĩu môi, lại nằm dài thườn ra bàn.
Cố Thành Chi lạnh lùng nhìn Chúc Ninh, thầm nghĩ bản thân có nên tìm cơ hội thu thập Chúc Ninh hay không, đỡ cho hắn ta không có việc gì nhảy ra quấy rối hai người họ.
"Chúc lão thái thái muốn Chúc Ninh thành người thừa tự hai nhà." Sở Quân Dật nghiêng người qua gần Cố Thành chi thấp giọng nói.
Cố Thành Chi kinh ngạc trong chốc lát, nhưng sau đó nghĩ tới tình cảnh của Chúc gia cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa với suy nghĩ của Chúc lão thái thái.
"Lão thái thái đã chọn cô nương nhà nào?" Sở Quân Dật suy nghĩ một chút rồi vẫn hỏi.
"Tề gia." Chúc Ninh nhắm mắt lầm bầm trả lời.
"...!" Sở Quân Dật xoa xoa mi tâm, "Đệ có thể nói cụ thể hơn hay không?"
"Khuê nữ của Tề đại gia, Tri Phủ của phủ Bảo Định." Chúc Ninh nhíu mày nói.
"Tề đại nhân..." Sở Quân Dật suy nghĩ, phát hiện bản thân đúng là không biết người này.
Tề đại nhân xuất thân lưỡng bảng Tiến sĩ*, từng đảm nhiệm Thứ cát sĩ ở Hàn Lâm Viện, mấy năm gần đây đã rời Kinh nhậm chức Tri phủ, bất quá ông ấy chắc là sắp hồi Kinh rồi." Cố Thành Chi suy tư một phen lại bổ sung: "Tề gia gia phong không tệ, con cháu trong nhà cũng đều ngoan ngoãn, phần lớn đều là người có chí vươn lên."
*Giải thích một chút về cuộc thi khoa cử thời xưa:
Chú ý những chỗ gạch dưới để giải thích cho thân phận của Tề đại nhân là gì.
Vào Thời Minh, Thanh: trong khoa cử có hai cuộc thi cao nhất là Hội thí và Điện thí, trong đó Hội thí là kỳ thi mang tính quyết định, còn Điện thí chỉ là để định thứ bậc không có vấn đề thi rớt.
Hội thí do bộ Lễ chủ biện, tổ chức tại Cống viện ở kinh thành.
Nhìn chung, Hội thí được tổ chức vào năm sau của kỳ Hương thí.
Thời gian thi đa phần là vào tháng Hai, tháng Ba.
Cho nên Hội thí còn được gọi là Lễ vi hoặc Xuân vi.
Tham gia Hội thí là những Cử nhân trong cả nước, ít thì cũng đến mấy chục người, nhiều thì có khi lên đến hơn 400 người.
Những người đỗ Hội thí được gọi là Cống sĩ , người đỗ đầu gọi là Hội nguyên.
Khi yết bảng, thường là vào dịp hoa hạnh nở rộ cho nên cũng được gọi là Hạnh bảng.
Triều Minh, Quan chủ khảo Hội thí là lấy từ Hàn lâm viện, cuối đời Minh đa phần do Nội các Đại học sĩ đảm nhận.
Quy củ của Hội thí về cơ bản đều giống với Hương thí.
Triều Thanh, những Cống sĩ mới đỗ trước kỳ Điện thí cần phải tiến hành một đợt Phúc thí (thi lại).
Dựa theo kết quả đợt Phúc thí mà phân làm 3 cấp: Nhất, Nhị, Tam.
Đẳng cấp này có vô cùng quan trọng với việc bổ nhiệm chức quan sau này.
Điện thí tổ chức vào tháng Tư, về danh nghĩa là do Hoàng Đế đích thân chủ trì, còn có thêm Duyệt quyển đại thần, Độc quyển đại thần giúp Hoàng Đế bình duyệt bài thi.
Điện thí của hai triều Minh Thanh đều là thi Sách vấn (hỏi về kế sách).
Khi yết bảng chia làm 3 giáp:
Nhất giáp là Tiến sĩ cập đệ, giáp này chỉ có 3 người đỗ đầu là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, hợp xưng là Tam đỉnh giáp.
Nhị giáp là Tiến sĩ xuất thân gồm một số người, người đứng đầu gọi là Truyền lô.
Tam giáp là Đồng Tiến sĩ xuất thân gồm một số người.
Cả 3 giáp đều gọi chung là Tiến sĩ.
Đỗ được Tiến sĩ, coi như là công thành danh toại.
Bảng ghi tên những người thi đỗ Điện thí gọi là Giáp bảng.
Khi yết bảng, tổ chức lễ xướng danh trước điện gọi là Truyền lô.
Những vị quan đã đỗ Cử nhân lại đỗ luôn Tiến sĩ gọi là Lưỡng bảng xuất thân; người đỗ đầu cả 3 kỳ: Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên gọi là Liên trúng tam nguyên.
Hai triều Minh Thanh đều có người Liên trúng tam nguyên.
Sau kỳ Điện thí, Hoàng Đế ban yến cho các Tiến sĩ.
Buổi yến kết thúc, quan lại cấp thấp cùng những người làm tạp dịch lập tức tranh nhau cướp lấy thực phẩm trên bàn, gọi là Thưởng yến (cướp yến).
Đến cuối đời Thanh, buổi yến này vô cùng đơn giản, chỉ tổ chức cho có mà thôi.
Ngoài ra triều đình còn thưởng bạc, đồng thời cho lập bia ở Quốc tử giám, khắc họ tên những người đỗ Tiến sĩ, và những nghi lễ phiền phức khác.
Theo quy định của chế độ triều Thanh, sau Điện thí còn phải tiến hành một đợt thi nữa gọi là Triều khảo.
Cuối cùng sẽ căn cứ vào thành tích của cả 3 đợt: Phúc thí, Điện thí và Triều khảo mà quyết định ra cấp bậc, sau đó theo cấp bậc mà xác định chức quan.
Bởi thế Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa sau khi đã thi đỗ Điện thí, theo lệ đều được bổ nhiệm ngay chức Hàn lâm viện tu soạn và Hàn lâm viện biên tu nên không phải tham gia Triều khảo.
Người đỗ đầu Triều khảo gọi là Triều nguyên.
Người đỗ đầu nhị giáp kỳ Điện thí, tức Truyền lô và người đỗ đầu Triều khảo, tức Triều nguyên cũng theo lệ đến Hàn lâm viện nhậm chức.
Các Tiến sĩ khác, người nào thành tích tốt có thể vào Hàn lâm viện làm Thứ cát sĩ, thành tích thấp hơn được bổ làm các chức quan như Lục bộ chủ sự, Nội các trung thư, Ngự sử cùng Tri châu, Tri huyện.
【Bản dịch được lấy từ: chuonghung.com】
"Sao ngươi biết?" Ánh mắt Sở Quân Dật trở nên quỷ dị.
"Tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?" Chúc Ninh vẻ mặt rối rắm.
"Tề đại nhân cùng khoa với phụ thân ta." Cố Thành Chi liếc mắt nhìn hai người họ, "Không có việc gì thì xem công báo nhiều một chút."
Ngầm hiểu là: Hai ngươi đừng dốt đặc cán mai như vậy chứ!
Sở Quân Dật: "..." Cố Thành Chi là đang khinh bỉ bọn họ, phải chăng mình bị ảo giác, có lẽ mình bị ảo giác rồi, mình bị ảo giác thật rồi?!
Chúc Ninh: "..." Mình còn không biết rõ xuất thân của nhạc phụ tương lai bằng Cố Thành...!Quả thật là thiếu sót rồi!
"Lão thái thái Tề gia vẫn khoẻ mạnh, cho nên trước mắt còn chưa phân gia, Tề đại nhân ở nhà đứng hàng thứ hai, vị cô nương tổ mẫu chọn chính là trưởng nữ của Tề đại nhân..." Chúc Ninh xoa xoa mặt, rối rắm nói: "Sau đó tổ mẫu lại chọn thứ nữ của Tứ phòng Tề gia..."
"Thứ nữ của Tứ phòng?" Sở Quân Dật sửng sốt, vội vàng hỏi: "Nhị phòng không có thứ nữ sao?"
Nam nhân thừa tự hai nhà rất hiếm khi gia đình hoà thuận thái bình, ngoại trừ vì nam nhân mà còn vì gia sản.
Nếu tức phụ hai phòng đều cùng một nhà mẹ đẻ, ít nhất không cần lo lắng nhà mẹ đẻ của hai phòng tức phụ cấu xé lẫn nhau.
Tình huống như Chúc Ninh, nếu tức phụ hai phòng đều xuất thân từ Nhị phòng, đại tức phụ là đích xuất, nhị tức phụ là thứ xuất, cũng có thể ít tranh đấu đi một chút.
Nhưng vì sao Chúc lão thái thái lại chọn đích nữ của Tứ phòng? (*ở đây chắc tác giả nhầm a, tại ở trên mới nói thứ nữ, ở đây đã là đích nữ)
"Có nha, nghe nói ban đầu nãi nãi cũng định chọn thứ nữ của Nhị phòng...! Nhưng không biết tại sao, tổ mẫu lại đổi chủ ý." Chúc Ninh cũng khó hiểu.
Sở Quân Dật suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra, liền hỏi: "Vậy tình huống của Tứ phòng Tề gia thế nào?"
"Tề tứ lão gia có công danh Cử nhân, nhưng không có chức quan, hiện đang dạy học ở thư viện." Chúc Ninh đáp.
"Vậy đệ cảm thấy như thế nào?" Sở Quân Dật hỏi.
"Đệ còn có thể cảm thấy thế nào? Hôn sự coi như đã quyết định rồi, dù đệ thấy thế nào thì vẫn phải thành thân." Chúc Ninh thở dài.
Sở Quân Dật gật gật đầu, "Vậy đệ đừng than thở nữa, sau khi thành thân với cô nương Tề gia thì chung sống với hai cô nương ấy cho thật tốt, trái tim thì đều được làm bằng thịt (ý chỉ trái tim cũng biết đau đớn), nếu đệ thật lòng đối đãi với hai cô nương ấy thì họ sẽ không bội bạc đệ đâu.
Lão thái thái yêu thương đệ nhiều năm như vậy, sẽ không thể nào bất cẩn trong hôn sự của đệ, cô nương lão thái thái đã chọn nhất định là tốt nhất."
"Tổ mẫu cũng nói cô nương Tề gia rất tốt, đệ hiểu hết...!Nhưng đệ lại..." Chúc Ninh mím môi, hắn ta chỉ là không vượt qua chính mình được.
"Khi nào thì hạ sính (đặt/đưa sính lễ cưới hỏi)?" Sở Quân Dật biết Chúc Ninh vẫn còn có chút chưa thông, vì vậy y cũng không định khuyên nhủ thêm nữa.
"Đợi đến tháng giêng, nhưng đại hôn thì hơn phân nửa là sang năm." Chúc Ninh lấy tay chống cằm, buồn bực trả lời.
"Cùng cưới cả hai hay sao?" Sở Quân Dật hỏi.
"Không phải, sang năm cưới cô nương Nhị phòng, sau khi thành thân chờ một năm nữa mới cưới cô nương của Tứ phòng kia." Chúc Ninh nghĩ nghĩ lại nói: "Nghe nãi nãi nói là hai vị cô nương kém nhau một tuổi."
Sở Quân Dật gật gật đầu, cảm thấy như vậy cũng hợp lý.
Trước tiên cưới vợ lớn vào cửa, tốt nhất là trong một năm đó sinh hạ trưởng tử, vậy thì khi cưới vợ hai sẽ không có trở ngại gì.
Tính khí Chúc Ninh tới nhanh đi cũng nhanh, hàn huyên một hồi liền khôi phục tinh thần, lập tức oán giận nói: "Huynh đến thăm đệ thì đừng nhắc những chuyện không vui kia nữa được không?"
"..." Sở Quân Dật trừng mắt liếc Chúc Ninh một cái, "Đệ cho rằng huynh vì ai cơ chứ?! Chuyện của những người khác huynh đã bao giờ hỏi qua chưa?!"
Chúc Ninh vừa nghe Sở Quân Dật nói như vậy, liền tươi cười tiến lại gần Sở Quân Dật, lấy lòng nói: "Dật ca, huynh đừng giận, đệ chỉ nói vậy thôi."
Cố Thành Chi ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía cánh tay sắp dính sát vào nhau của hai người họ.
Sở Quân Dật nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt di chuyển theo tầm mắt Cố Thành Chi rơi xuống cánh tay Chúc Ninh.
Sở Quân Dật: "..." Thiếu chút nữa đã quên, vị này còn là một hủ dấm......
"Làm sao vậy?" Chúc Ninh nhìn thấy Sở Quân Dật nghiên người về phía Cố Thành Chi, không rõ nguyên do hỏi.
"Không có gì...!" Sở Quân Dật có chút không được tự nhiên.
Vẻ mặt Cố Thành Chi cũng khôi phục bình thường, cầm ấm trà trên bàn rót ra ba chung trà.
"Uống trà đi." Sở Quân Dật cầm lấy một chung trà đưa tới trước mặt Chúc Ninh.
"..." Chúc Ninh nhận lấy chung trà, nhìn Sở Quân Dật, lại nhìn chung trà, vẻ mặt nghi hoặc, "Dật ca, rốt cuộc huynh làm sao vậy?"
Sở Quân Dật có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Thành Chi rơi vào trên người mình nóng bỏng cỡ nào, còn ánh mắt Chúc Ninh lại tràn ngập sự gần gũi, Sở Quân Dật do dự trong nháy mắt vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Đệ dán lên người huynh như vậy, Thành Chi sẽ không vui." Vừa nói còn vừa chỉ vào Cố Thành Chi.
Cố Thành Chi: "......"
Chúc Ninh: "......"
Không khí trong phòng nhất thời vô cùng xấu hổ.
Xấu hổ trong chốc lát, Chúc Ninh cười khan nói: "Cố tam gia thật đúng là..."
Cố Thành Chi không đợi Chúc Ninh nói hết lời, giơ tay qua ôm Sở Quân Dật vào lòng, "Quân Dật là người yêu của ta, người bên ngoài dính lên người y, ta tất nhiên sẽ mất hứng."
Chúc Ninh hết sức cạn lời, nhưng đúng lúc này đột nhiên lại nghĩ tới ngày đó hai người họ ôm hôn nhau mãnh liệt, lời chưa ra khỏi miệng mặt đã đỏ lên trước.
Sở Quân Dật: "..." Mình còn chưa đỏ mặt, Chúc Ninh đã đỏ mặt rồi!
Sau khi lúng ta lúng túng nói hai câu, Sở Quân Dật cũng có chút ngồi không yên, chủ yếu là ánh mắt Chúc Ninh quá mức quỷ dị, nhìn đến y thấy cả người không được tự nhiên.
Chúc Ninh đưa hai người bọn họ tới cổng viện, thì đã bị Sở Quân Dật khuyên trở về.
Nhìn con đường trước mắt, Sở Quân Dật vẫn không nhịn được nói với Chúc Ninh một câu: "Đệ cũng đừng hờn dỗi với lão thái thái nữa, mấy năm nay lão thái thái cũng không dễ dàng gì, nếu đệ còn cảm thấy không thoải mái, hãy nghĩ lại ước nguyện ban đầu của mình khi đồng ý hôn sự này.
Ai mà không muốn bản thân vẹn toàn mọi thứ, nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, đệ đã có cuộc sống tốt hơn nhiều người lắm rồi, thỏa mãn chính là tích phúc."
"Vâng...!" Chúc Ninh cúi đầu nghẹn ngào đáp một câu.
"Vào trong đi, trời trở lạnh rồi đừng đứng lâu bên ngoài." Sở Quân Dật thở dài, cũng không định nhiều lời, nói tạm biệt với Chúc Ninh xong y liền cùng Cố Thành Chi đi đến viện tử của Chúc lão thái thái.
Chúc lão thái thái thấy bọn họ trở về, có vẻ rất cao hứng, nắm lấy tay Sở Quân Dật cảm khái nói: "Cảm ơn cháu đã khuyên nhủ Chúc Ninh giúp bà."
"Cháu cũng không nói gì." Sở Quân Dật cười trả lời.
Chúc lão thái thái vỗ vỗ tay Sở Quân Dật, lại nhìn về phía Cố Thành Chi, "Bà nghe Chúc Ninh nói chuyện của hai đứa rồi, nếu như đã quyết định vậy phải học cách bao dung lẫn nhau, Quân Dật là một đứa trẻ tốt, hi vọng cháu có thể đối xử tốt với nó."
Cố Thành Chi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói: "Cháu chắc chắn sẽ đối xử tốt với Quân Dật."
Chúc lão thái thái vui mừng mỉm cười, xoa xoa đầu Sở Quân Dật, nhẹ giọng nói: "Cháu cũng vậy đấy, phải đối tốt với người ta một chút, đừng có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, sống vui vẻ vẫn tốt hơn bất cứ chuyện gì cả."
"Vâng ạ." Sở Quân Dật cũng nghiêm túc trả lời.
"Được rồi, hai đứa trở về đi." Chúc lão thái thái cười nói: "Ta biết Cố tam gia muốn tham gia Xuân vi năm nay, ta chúc cháu đề tên bảng vàng."
"Mượn cát ngôn của lão thái thái." Cố Thành Chi cùng Sở Quân Dật đồng thời thi lễ, sau đó liền rời đi.
Trên đường trở về, Cố Thành Chi ôm lấy y, cằm đặt lên vai Sở Quân Dật, thấp giọng nói: "Thật không ngờ lại nghe được lời thế này từ chỗ Chúc lão thái thái."
Được trưởng bối chúc phúc thật sự rất đặc biệt, bất luận là Sở gia hay Cố gia đều chưa từng có ai nói qua, cho dù là Niếp lão tiên sinh cũng chỉ nói với hắn bản thân hãy tự xem xét rồi quyết định.
"Mấy năm nay lão thái thái vẫn luôn tốt với ta." Sở Quân Dật thở dài một tiếng, "Thật ra tính tình lão thái thái rất phóng khoáng, nếu không phải Chúc gia......"
"Chúc lão thái thái đã làm rất tốt, lão thái thái trông coi Chúc gia nhiều năm như vậy, giờ cũng đã đến lúc giao cho Chúc Ninh rồi." Cố Thành Chi vỗ vỗ lưng y, "Đây là trách nhiệm mà Chúc Ninh nhất định phải gánh vác, hắn ta sẽ nghĩ thông suốt nhanh thôi.
"
"Ừ." Sở Quân Dật dừng một chút lại nói: "Tháng hai sẽ diễn ra kỳ Xuân Vi, ngươi cũng đừng vì những chuyện khác mà phân tâm, sắp tới ngày mười lăm rồi, đến lúc đó chúng ta về thư viện đi."
"Được." Cố Thành Chi đáp.
Mười lăm tháng giêng là lễ hội Đèn Lồng cũng là tết Nguyên Tiêu, Cố Thành Chi lại kéo Sở Quân Dật ra ngoài dạo chơi một vòng, cuối cùng cũng do hắn cõng người trở về.
Qua mười lăm, hai người thu dọn đồ đạc một chút liền quay lại Hội An thư viện.
Thi hội sẽ thi ba phần, đợi đến sau khi ba phần thi kết thúc, lúc Sở Quân Dật nhìn thấy Cố Thành Chi, cảm thấy..
Bộ dáng có gì đó khác khác.
Mấy thí sinh khác bước ra người không phải mặt xanh trắng vịn tường đi ra, thì cũng là mặt xám đen được người khác đỡ đi, còn có hai người được khiêng ra khỏi trường thi...!Nhưng sắc mặt Cố Thành Chi vẫn như thường, quần áo sạch sẽ, giống như lúc mới vào trường thi...!Không chỉ Sở Quân Dật phát hiện bộ dáng Cố Thành Chi không đúng lắm, mà ngay cả những người chung quanh cũng phát hiện, chủ yếu là quá khác biệt.
Những thí sinh khác đều hận không thể được nằm xuống nghỉ ngơi một chút, còn hắn đi ra khỏi trường thi trực tiếp đi về phía xe ngựa nhà mình.
Khóe miệng Sở Quân Dật co rút, nhìn Cố Thành Chi đi về phía mình, cảm thấy không nên ở lại nơi này tiếp tục kéo thù hận thêm nữa.
Đợi đến khi Cố Thành Chi đến trước xe ngựa, Sở Quân Dật kéo người qua, trực tiếp kéo lên xe ngựa.
Cố Thành Chi nhíu mày, nhưng không có phản kháng, ngoan ngoãn để Sở Quân Dật lôi lên xe.
Đợi đến khi hai người đều lên xe, tùy thị tiến lên đóng cửa xe lại, mới nhảy lên xe ngựa đánh roi cho xe rời khỏi nơi này.
"Thi thế nào?" Sở Quân Dật kéo Cố Thành Chi lên xe xong hỏi ngay lập tức.
"Cũng được." Cố Thành Chi cười nói.
Sở Quân Dật liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không truy hỏi đến cùng, "Ngươi cảm thấy được là được, chúng ta trở về thư viện thôi."
"Được." Cố Thành Chi không khách khí, trực tiếp dựa vào người y.
Sở Quân Dật: "......"
"Mấy ngày nay ta rất vất vả." Cố Thành Chi đầu tiên là oán giận một câu, sau đó lại cười nói: "Ngươi cũng đau lòng cho ta nhỉ."
Tùy thị đánh xe run rẩy, thiếu chút nữa thả roi trong tay ra.
Sở Quân Dật lườm hắn một cái, từ trong hộp bên cạnh lấy ra điểm tâm đưa cho hắn.
Cố Thành Chi cũng không đưa tay nhận lấy, từ tay Sở Quân Dật liền cắn một miếng.
"Ăn ngon không?" Sở Quân Dật hỏi.
"Ăn ngon." Cố Thành Chi nuốt điểm tâm xuống, nhìn Sở Quân Dật nhếch môi cười khẽ, "Nhưng ta càng muốn ăn ngươi hơn."
Sở Quân Dật: "......".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...