Hôn Khế


Đội ngũ Niếp lão tiên sinh đã xuất phát, Cố Thành Chi và Sở Quân Dật cũng đi Vạn Pháp tự chuẩn bị cho ngày giỗ.

Sở gia đối với chuyện bọn họ muốn đi du học không có tỏ rõ thái độ, cho dù có suy nghĩ khác đều không biểu hiện ra ngoài, chỉ có Sở ngũ gia ném đồ đạc trong phòng tứ tung.

Trước khi hai người đi Vạn Pháp tự, Sở lão thái thái gọi Sở Quân Dật đến, vẻ mặt như bố thí chỉ vào nha đầu, bảo Sở Quân Dật mang theo khi đi du học, để cho nàng ta hầu hạ y trên đường đi.

Sở Quân Dật nhìn nha đầu xinh đẹp đứng bên người Sở lão thái thái đang thẹn thùng liếc trộm nhìn mình, trong lòng Sở Quân Dật cười lạnh, ngoài miệng nói: "Đa tạ ý tốt của tổ mẫu, bất quá không cần phiền phức như thế, chuyến du học lần này không cho mang nha đầu theo, nếu như cần Câu Lan* trên đường còn nhiều lắm."
*Câu Lan - 勾欄 -: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Nói xong lời này, sắc mặt Sở lão thái thái đen như đáy nồi, ánh mắt sắc như đao gắt gao nhìn chằm chằm Sở Quân Dật.

Mà nha đầu suýt chút bị đưa cho Sở Quân Dật lại lộ ra vẻ mặt thương tâm muốn chết, rất giống người vợ tào khang* nhìn thấy trượng phu bỏ vợ, bỏ con đi lấy người khác.

*tao khang chi thê/ người vợ tào khang -糟糠之妻 -: là nói khi người chồng lúc nghèo khó, người vợ cùng với chồng bên nhau cùng vượt qua gian khổ, cơm thô áo vải, chịu đựng những khó khăn.

Sở Quân Dật cúi đầu làm như không thấy, dù sao y thật sự không nhìn thấy.

Cuối cùng Sở lão thái thái lại ném chung trà bảo y cút đi, Sở Quân Dật rất nghe lời như dòng sông êm đềm lướt trôi rời khỏi viện Sở lão thái thái.

Sau khi hoàn tất lễ cúng bái trong ngày giỗ, xe ngựa đã chờ sẵn dưới chân núi Vạn Pháp tự, bọn họ lên xe ngựa liền bắt đầu chạy tới nơi đội ngũ Niếp lão tiên sinh đang dừng lại.

Người đánh xe là tuỳ thị của Cố Thành Chi, chuyến đi lần này trừ bỏ Cố Thành Chi và Sở Quân Dật ra thì chỉ dẫn theo hai tên tùy thị.

Một người đang đánh xe, người còn lại đang báo cáo những chuyện xảy ra ở Kinh thành mấy ngày gần đây.

Chuyện nên bẩm báo đều đã nói gần hết, tùy thị dừng một chút mới nói: "Tam gia, Cố gia phân gia."
"Phân gia?!" Cố Thành Chi kinh ngạc hỏi: "Bọn họ phân nhà nào?!"
"Cố gia phân Cố nhị gia ra ngoài, hôm qua Cố nhị gia đã mang theo Đổng thị rời khỏi Kinh thành." Tùy thị giải thích.

Sở Quân Dật á khẩu không nói nổi một lời, Cố gia đang muốn làm gì, muốn vò đã mẻ lại sứt sao?!
*Vò đã mẻ lại sứt - 破罐破摔 -, là từ câu ngạn ngữ - 破罐子破摔 -: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa.

Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.

Đôi mắt Cố Thành Chi thâm trầm, suy tư chốc lát mới cười lạnh nói: "Mệt thay! Cách như vậy bọn họ cũng nghĩ ra được."
Nghe hắn nói thế, Sở Quân Dật cũng ngẫm nghĩ chuyện này từ đầu đến cuối, đầu mày dần dần nhíu lại, "Bọn họ như vậy..."
"Chỉ vì bảo vệ Cố gia mà thôi." Cố Thành Chi ngữ khí bình thản.

Sở Quân Dật gật gật đầu.

Trong chuyện này rất khó để nói giữa hai nhà Cố Đổng bên nào phải chịu trách nhiệm nhiều hơn, nói đúng ra đôi bên đều phải gánh một nửa trách nhiệm.


Dư luận luôn đồng tình kẻ yếu, Đổng đại cô nương thiếu tư đức (đạo đức cá nhân), bị chỉ trích đầu tiên chính là Đổng gia.

Nhưng thái độ muốn lấy tánh mạng người của Cố gia chắc chắn phải chịu chỉ trích, từ trước tới giờ loại chuyện thế này vẫn chỉ luôn làm sau lưng, để Đổng đại cô nương tiến vào am ni cô thì hai bên đều vô sự, nhưng Cố gia chết cũng không từ hôn cứ nhất định phải cưới, bị chỉ trích là lẽ dĩ nhiên.

Hiện giờ phân Cố nhị gia ra, đối với bên ngoài Cố gia có thể nói bọn họ không muốn lấy mạng Đổng thị, Đổng gia có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác, dù sao mẹ ruột của Đổng đại cô nương vẫn còn sống, luận về giáo dưỡng, Đổng đại thái thái phải chịu trách nhiệm hàng đầu.

Cố gia phân gia vì mặt mũi, hẳn sẽ chia cho Cố nhị gia một vài thứ, cho dù sau này Đổng thị có xảy ra chuyện, Cố gia có thể rũ bỏ hết mọi nghi vấn.

Đổng nhị lão gia được thừa kế tước vị của ca ca, đấy cũng là lý do tại sao ông ta vẫn luôn nhường nhịn Đổng đại cô nương nhiều năm qua.

Nhận lấy đồ từ tay phụ thân người ta lại đối xử tệ bạc với nữ nhi người ta, điều đó quá tệ bạc.

Cho nên, mặc kệ Đổng đại cô nương tiến vào am ni hay bệnh chết, ông ta đều không rũ bỏ hết hoàn toàn trách nhiệm.

Chỉ có điều, hiện tại Đổng nhị lão gia đã gả chất nữ đi, có câu nói nữ nhân đã gả đi sau này là người của phu gia, nếu như về sau Đổng đại cô nương có chuyện thì ông ta cũng có lý lẽ vững chắc dễ thuyết phục hơn.

Đối với Cố gia mà nói, chỉ để một thứ tử cưới tức phụ, phân gia, ngày sau tốt hay xấu đều không hề liên quan tới họ.

Đối với Đổng gia mà nói, chỉ gả một cô nương thiếu tư đức ra ngoài, áp lực Đổng nhị lão gia gánh chịu cũng nhỏ hơn.

Cố gia đang bảo vệ chính mình, Đổng gia đang bảo vệ Đổng nhị lão gia, ước chừng trước khi xác định ngày thành thân, hai nhà đã bàn bạc ổn thỏa chuyện này, chỉ chờ sau khi thành thân liền thực hiện.

"Ai đề xuất ý kiến này?" Sở Quân Dật cảm thấy với đầu óc của Cố đại lão gia sẽ không thể nghĩ ra được.

"Hẳn là đại ca." Cố Thành Chi sắc mặt lạnh như băng, đại ca của hắn vẫn luôn là một người ngoan độc, tàn nhẫn với người khác cũng tàn nhẫn với chính mình.

Nếu đại ca muốn bảo vệ Cố gia phải chấp nhận buông bỏ một vài thứ, chỉ một đệ đệ thứ xuất thôi, nếu như hãm hại có thể vãn hồi một ít thanh danh thì đại ca tuyệt đối không nương tay.

Sở Quân Dật nghĩ tới một màn biểu hiện của Cố đại gia trong ngày đón dâu, cũng thở dài, "Nếu không có Cố đại lão gia và Cố lão thái thái, Cố đại gia thật sự có thể đưa Cố gia tiến xa hơn." Tâm ngoan thủ cũng ngoan luôn*, nếu như không có đồng đội heo cản trở, mai sau tiền đồ vô hạn.

*câu này lấy từ câu "Tâm ngoan thủ lạt": thủ đoạn ngoan độc, dùng hai chữ ngoan muốn nhấn mạnh hơn là thủ đoạn cực kỳ ngoan độc hay lòng dạ độc ác còn tàn nhẫn (Này theo ý hiểu của mình thôi nha, nếu sai mọi người góp ý cho mình nhá)
Cố Thành Chi cũng ngầm đồng ý với lời này của Sở Quân Dật, Cố đại gia thuộc loại người đem bàn tay tát đến trên mặt vẫn có thể tươi cười, điểm này hắn làm không được, càng không bằng đại ca.

Sở Quân Dật mở miệng, nhưng vẫn nuốt lời muốn nói xuống, có vài lời thốt ra khỏi miệng không dễ dàng, nghĩ đến trong lòng Cố Thành Chi hẳn là hiểu được, hắn và Cố gia đã đứng ở hai phe đối lập, vẫn nên có chút phòng bị Cố gia.

Đoạn đường này trong xe đều rất yên tĩnh, Cố Thành Chi không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Sở Quân Dật lại bởi vì...y say xe...!
Bánh xe ngựa đều làm bằng gỗ, đi trên con đường không bằng phẳng tuyệt đối sẽ không thoải mái, Sở Quân Dật cả người rã rời dựa sang một bên, nửa chết nửa sống tính toán xem còn bao lâu nữa sẽ đến.

Niếp lão tiên sinh đã lên đường mấy ngày rồi, bọn họ muốn đuổi kịp phải ra roi thúc ngựa chạy suốt cả ngày, Bảo Định phủ có hai thư viện, có lẽ sẽ dừng lại khoảng ba bốn ngày, sau khi giao lưu mới rời đi.


"Hiện giờ, bọn họ đến nơi nào rồi?" Sở Quân Dật hữu khí vô lực hỏi.

"Hẳn còn ở gần Bảo Định phủ." Cố Thành Chi ngẩng đầu nhìn Sở Quân Dật một cái, hỏi: "Còn có thể chống đỡ hay không?" Nhìn bộ dạng sắp chết của y...!
"Được..." Sở Quân Dật yếu ớt trả lời.

Cách di chuyển kiểu này quả thật đòi mạng mà, chỉ là do bản thân quyết định muốn đi theo hắn, nếu như không có mình có lẽ Cố Thành Chi sẽ chọn cưỡi ngựa, tốc độ có khi còn nhanh hơn bây giờ, trong trường hợp này bản thân không thể phàn nàn yêu cầu giảm tốc độ.

Cố Thành Chi gật đầu, tiếp tục im lặng.

Khi cả hai đến Bảo Định phủ thì sắc trời đã tối, ngủ lại một đêm, qua hôm sau liền lên đường.

Đội ngũ của Niếp lão tiên sinh đã rời đi từ ba ngày trước, vì muốn đuổi kịp nên cần phải tăng tốc độ nhanh hơn chút nữa.

Sở Quân Dật một bộ dạng đời chả còn gì để luyến tiếc nữa mà leo lên xe ngựa, Cố Thành Chi nhìn đến co rút khóe miệng.

*sinh vô khả luyến - 生無可戀 -: là một cụm từ phổ biến trên mạng, có nghĩa là không có gì để lưu luyến, cuộc sống này thật vô nghĩa.

Tốc độ xe tăng nhanh hơn, cảm giác xóc nảy cũng tăng theo, Cố Thành Chi nhìn chằm chằm Sở Quân Dật một lúc lâu, vẫn nhịn không được nói: "Bằng không đi chậm lại một chút?"
Sở Quân Dật lắc đầu, cố nén cảm giác choáng váng nói: "Đừng, đi nhanh chút không sao cả, hội họp với mọi người sớm vẫn tốt hơn."
Đột nhiên, cỗ xe ngựa bắt đầu xóc nảy kịch liệt, Sở Quân Dật vốn đang choáng váng rồi, lần này trực tiếp xóc cho y ngã xuống luôn, Cố Thành Chi nhìn thấy vội vàng đỡ lấy người, nửa ôm lấy Sở Quân Dật giúp cho y tránh khỏi nằm úp sấp trên sàn xe.

Sở Quân Dật càng cảm thấy đầu óc choáng váng hơn, cau mày lắc lư theo xe một hồi liền dựa vào trên vai Cố Thành Chi.

Đợi đến khi qua đoạn đường này, Sở Quân Dật cũng không thấy đỡ hơn chút xíu nào, Cố Thành Chi thầm thở dài một tiếng liền để y tiếp tục dựa vào mình.

Ở vị trí gần biên giới Chân Định phủ, có một Chính Định thư viện, nơi này là một trong những thư viện tốt nhất Đại Tấn triều.

Điểm đến của xe ngựa chính là Chính Định thư viện này, bởi vì Nhiếp lão tiên sinh sẽ ở lại đây vài ngày, cho nên trước đó khi mọi người thảo luận xem nên hội họp ở đâu thì đều thống nhất chọn chỗ này.

Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi xuất phát từ Vạn Pháp tự, thì xe ngựa đã dừng lại trước cổng Chính Định thư viện.

Lúc Sở Quân Dật xuống xe chân còn mềm nhũn, nhìn thấy Cố Thành Chi vẫn giống như mọi ngày, Sở Quân Dật ngoại trừ âm thầm nghiến răng cũng không có cách nào khác.

Chỉ có vào loại thời điểm thế này, trong đầu y mới nảy ra ý niệm muốn học võ công, sau đó liền bị Sở Quân Dật đánh bay thẳng tới vương quốc Java*.

*Java một đảo của Indonesia, giáp Ấn Độ Dương ở phía nam và biển Java ở phía bắc.


Hòn đảo là trung tâm của một số đế quốc Ấn Độ giáo-Phật giáo, vương quốc Hồi giáo hùng mạnh.

Nói một chút tình huống với người gác cổng của Chính Định thư viện, không lâu sau cả hai đã được cho phép đi vào trong thư viện.

Người dẫn đường dẫn cả hai đến một cái viện lớn, đang có rất nhiều người ở trong viện.

Đội ngũ của Niếp lão tiên sinh và một đám người nào đó đang hình thành trận thế đối đầu nhau, hai bên tách ra tự ngồi ở hai đầu viện, bên ngoài còn có một đám đệ tử vây quanh.

Mà ở chính giữa có hai người đang đứng, Sở Quân Dật chỉ biết một người trong đó, đó là đệ tử của Niếp lão tiên sinh.

Cố Thành Chi và Sở Quân Dật vừa bước vào trong viện đã có người phát hiện ra bọn họ, Niếp lão tiên sinh liếc mắt nhìn hai người một cái chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Cố Thành Chi không chần chờ, đi qua ngồi xuống bên cạnh Niếp lão tiên sinh, trái lại Sở Quân Dật có hơi do dự, nhưng lúc Cố Thành Chi ngồi xuống cũng thuận tay đưa tay ra nắm lấy Sở Quân Dật, trực tiếp kéo người ngồi xuống.

Sở Quân Dật: "......"
Một người ngồi phía sau Cố Thành Chi hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra hai ngày nay.

Hoá ra, sau khi nhóm người họ rời khỏi Kinh thành liền trực tiếp đi tới Bảo Định phủ, đến giao lưu với hai thư viện kia xong kế đó họ đi đến Chính Định thư viện.

Khi ở hai thư viện trong Bảo Định phủ, bọn họ coi như xuất hết danh tiếng, khó tránh khỏi có hơi kiêu ngạo, kết quả đến Chính Định thư viện trực tiếp bị người ta tát thẳng vào mặt.

Bọn họ vừa đến đây thì nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bắt đầu thi đấu giao lưu, sau hai ngày thi đấu, kết quả là bảy trận thắng ba trận, hai trận trong số đó do Trang Nhị gia và Liễu Tứ gia thắng.

Bọn họ cảm thấy mất mặt, nhưng Niếp lão tiên sinh lại không nói gì, chỉ bảo bọn họ tiếp tục tỷ thí với đối phương.

Hôm nay, bọn họ thi đấu chính là lục nghệ*, buổi sáng đã đấu một vòng, sáu trận thắng ba.

*Lục nghệ - 六藝 -: là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung.

Sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học).

Mà buổi chiều còn phải so một vòng, bây giờ là trận đầu tiên - lễ.

Luận đến (nói đến) coi trọng lễ tiết, rất ít nơi vượt qua Kinh thành, dưới chân thiên tử, nếu như hài tử nhà nào mất lễ tiết, vậy là làm mất hết mặt mũi cả nhà.

Trong lúc nói chuyện, trận đấu trên đài đã có kết quả: Hội An thư viện thắng.

Nghe thấy đằng sau có người thở phào nhẹ nhõm, Sở Quân Dật yên lặng nhìn trời.

Kế tiếp là trận thứ hai - Nhạc.

Cố Thành Chi nhìn thoáng qua người đứng dậy định đi lên đài kia, nhíu mày nói: "Chờ một chút!
Ánh mắt mọi người đều hướng về hắn.

Nhưng Cố Thành Chi không để ý tới họ, mà quay đầu hỏi Sở Quân Dật: "Ngươi lên thi được không?"
Sở Quân Dật mở to hai mắt, bảo mình lên thi ư?!

"Y....." Vị kia có chút do dự.

"Cầm nghệ của y tốt hơn ngươi." Cố Thành Chi vì thấy cổ cầm đặt trên đài mới lên tiếng ngăn cản,cầm nghệ của vị đồng môn này coi như tốt nhất trong số đệ tử môn hạ của Niếp lão tiên sinh, nhưng vào tai hắn lại không xuất sắc bằng Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật: "......"
Niếp lão tiên sinh nhìn Sở Quân Dật một cái, lại nhìn Cố Thành, đồ đệ này của mình không phải người bắn tên không có mục tiêu, Cố Thành Chi hẳn phải nắm chắc mới dám nói như vậy, vì thế liền nói với Sở Quân Dật: "Vậy con đi đi."
Sở Quân Dật: "......"
Cố Thành Chi chú ý tới biểu cảm của Sở Quân Dật, ngẫm nghĩ lại nói: "Cứ chơi như bình thường thôi, đừng quá căng thẳng."
Sở Quân Dật ở trong lòng liếc xéo Cố Thành Chi một cái, thấy Niếp lão tiên sinh không có phản đối, liền đứng dậy đi lên đài.

"Lão Cố, lão Cố!" Trang nhị gia đang ngồi ở bên cạnh Niếp lão tiên sinh, lúc này Trang nhị gia đang cách sư phụ nhà mình nghiêng người gọi Cố Thành Chi ở bên kia,"Sở lục gia lên thi có được không?"
Trước mắt trong đám người ở đây chỉ có Trang nhị gia không biết xấu hổ hỏi lời này.

"Hẳn là được." Cố Thành Chi bình chân như vại* trả lời.

*Bình chân như vại - 老神在在 -: (Khẩu ngữ) vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.

"...!" Hẳn là?!
"Dù sao luận cầm nghệ, tốt hơn hắn ta." Cố Thành Chi dùng ánh mắt quét qua vị đồng môn vừa rồi muốn lên đài kia.

Vị đồng môn vừa rồi muốn lên đài kia: "......" Xin lỗi, ta chỉ là nghiệp dư...!
Một số người ở bên dưới đài đang nghị luận, hai vị ở trên đài lại đang rút đề thi.

Sở Quân Dật vẫn luôn ở giai đoạn không nói nên lời, khi không bắt mình lên thi đấu đây không phải không trâu bắt chó đi cày*, kế đó còn rút đề thi nữa chứ.

*cản áp tử thượng giá - 趕鴨子上架 - không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ.

Vịt thì không thể nhảy lên như vậy.

Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.)
Trên bàn úp ngược rất nhiều tấm bảng gỗ, để cho hai người lên đài mỗi người chọn một cái, đây chính là khúc nhạc bọn họ phải diễn tấu.

Sở Quân Dật chọn ngẫu nhiên một tấm bảng, rồi lật ngược tấm bảng lại xem.

Sở Quân Dật: "..." M* nó, rốt cuộc hôm nay là ngày gì?!
Nam tử thi đấu với Sở Quân Dật khoảng chừng hai mươi tuổi, hắn ta cũng nhìn thoáng qua tấm bảng trong tay, sau đó để cho Sở Quân Dật diễn tấu trước.

Đối phương là chủ, còn Sở Quân Dật là khách, loại thời điểm này đúng là nên để Sở Quân Dật diễn tấu trước.

Sở Quân Dật ngồi xuống nhìn cây đàn trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng gảy, âm sắc rất tốt, nhớ lại cầm phổ cần diễn tấu một chút, Sở Quân Dật rũ mắt nhìn về phía mặt đàn, bắt đầu đàn tấu.

Tiếng đàn vang lên, hiện trường rất yên tĩnh.

Về phần Hội An thư viện, nghe không đến mười giây, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về trên người Cố Thành Chi.

Cố Thành Chi: "......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận