Trong viện đèn đuốc sáng trưng, ngoài điện tối đen như mực, Sở Quân Dật vẻ mặt hờ hững đi dọc theo đường đi, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân quanh quẩn trong đường hẻm.
Quẹo vào viện liền đi thẳng vào chính phòng, đèn trong chính phòng đã được thắp sáng, Sở Quân Dật đẩy cửa vào phòng nhưng lập tức ngây ngẩn cả người.
Cố Thành Chi vẫn khuôn mặt trầm ổn ngồi ở trong sảnh, buổi chiều khi hắn trở về phòng thì phát hiện không thấy Sở Quân Dật đâu, mới đầu còn tưởng y phải đi tiền viện nhưng chờ mãi cho đến tối cũng không thấy người đâu.
Hỏi hạ nhân thì bọn họ nói y đi ra ngoài từ trưa rồi, hắn biết Sở Quân Dật không có ra phủ, nếu như y đi ra ngoài khẳng định sẽ nói với hắn một tiếng.
Nhưng cho đến khi trời tối hẳn, người này vẫn chưa quay lại, Cố Thành Chi có chút ngồi không yên, lẽ nào bị ai đó ở Sở gia bắt đi rồi kế đó bị người ta giam giữ rồi?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên đi ra ngoài tìm người hay không, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Kỳ thật tiếng bước chân của Sở Quân Dật lúc đi đường không lớn, nhưng trong viện thật sự quá yên tĩnh, nên nghe có vẻ càng rõ ràng.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cố Thành Chi cứ nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Sở Quân Dật đẩy cửa tiến vào thấy hắn liền sửng sốt, còn Cố Thành Chi lại nhíu mày đứng lên.
Như thường lệ, Cố Thành Chi vẫn theo thói quen nhìn vào mắt của y một chút, nhưng lần này Sở Quân Dật không phải đôi mắt lơ đãng đã bị thay thế bằng đôi mắt u ám không thấy được một điểm ánh sáng nào, cả người giống như rơi vào tình trạng suy yếu trầm trọng, khó gượng nổi dậy vậy.
Nhìn y sắc mặt tái nhợt sững sờ đứng ở cửa, Cố Thành Chi đi tới vài bước kéo người vào, đánh ra một chưởng liền đem cửa đóng lại.
Đứng ở một bên vẫn cảm nhận được khí lạnh toả ra từ trên người Sở Quân Dật, lòng bàn tay của hắn đang năm lấy tay của y còn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo, sắc mặt Cố Thành Chi lạnh đi vài phần.
Mang Sở Quân Dật vào cư thất, ấn người ngồi xuống trên giường nhỏ, Cố Thành Chi đứng đó nhìn y một lúc mới đi rót chung nước cho y.
Lúc trước Sở Quân Dật luôn phải uống thuốc, mấy đơn thuốc đầu tiên cần phải kiêng cữ rất nhiều, yêu cầu với thức ăn cũng rườm rà, cho nên khi đó y toàn ăn cháo trắng với uống nước trong, đợi đến khi y uống hết các đơn thuốc đã được kê thì những thức ăn bị cấm mới từ từ được gỡ bỏ.
Song vẫn còn vài thứ tù đầu đến đuôi không thể đụng vào, ví dụ như trà thảo mộc và trà đậm, chẳng hạn như đồ ăn lạnh.
Sau khi xem xong tờ danh sách đồ ăn đồ uống kia, Cố Thành Chi liền trực tiếp gạch bỏ trà, bất luận là trà đặc, trà nhạt, trà lạnh, trà nóng những thứ này đều không cho Sở Quân Dật đụng vào.
Vì thế ở trong phòng còn đặt một cái lò nhỏ đun nước, nước nóng có sẵn bất cứ lúc nào bọn họ đều có thể lấy dùng.
Vừa rồi khi hắn đang đợi Sở Quân Dật, Cố Thành Chi đã đun sẵn ấm nước, hiện tại nước vẫn còn hơi nóng, hắn liền nhét cái chung vào trong tay y, xong xuôi thì Cố Thành Chi mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thật ra từ lúc bước vào trong phòng, Sở Quân Dật vẫn luôn có chút hoảng hốt, đặc biệt khi nhìn thấy Cố Thành Chi, y ở trong từ đường ngây người cả một buổi chiều và gần như cả một buổi tối, suýt chút nữa khiến y quên mất chuyện mình đã thành thân.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng quen thuộc này rồi nhìn Cố Thành Chi ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cái chung nắm trên tay, bưng lên uống một ngụm, nước ấm xuống thực quản chảy vào dạ dày tựa như một luồng hơi ấm tràn vào bên trong thân thể vậy.
Thân thể sớm đã bị tê cóng vì đang dần dần ấm lên, cảm giác tê dại ngưa ngứa cũng từng chút một hiện lên, hai đầu mày của Sở Quân Dật từ từ gần xác lại nhau, nắm thật chặt chung nước trong tay, lại đưa lên hớp một ngụm liền uống cạn hết nước trong chung, sau đó y nghiến răng nhẫn nại sự khó chịu trên thân thể đang chậm rãi xuất hiện.
Vốn dĩ Cố Thành Chi còn muốn hỏi y rốt cuộc đi nơi nào mà trễ vậy mới về, nhưng khi hắn tới gần Sở Quân Dật thì ngửi được mùi đàn hương trên người của y, mùi hương này hắn rất quen thuộc, cho nên hắn đã có thể đoán được Sở Quân Dật đi nơi nào.
Những chuyện khác hắn có thể hỏi, nhưng có vài chuyện vẫn không thể hỏi ra được.
Hơn nữa cho dù hắn có hỏi, chưa chắc Sở Quân Dật sẽ trả lời.
Đây giống như sự ngầm hiểu giữa hai người vậy, bình thường bọn họ rất thân thiết, nhưng Sở Quân Dật chưa bao giờ hỏi về phụ mẫu hắn, vậy thì lúc này hắn cũng không thể vì tò mò đi hỏi y.
Căn phòng âm áp, ánh đèn rực rỡ, hết thảy những thứ này như làm xua tan sương mù dưới đáy lòng, Sở Quân Dật lại ngẩn người một lúc, kế đó y quay đầu qua nhìn Cố Thành Chi, hắn không có hỏi cũng không có nhiều lời cằn nhằn, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Sở Quân Dật thế này.
"Thật tốt..." Thần kinh nãy giờ vẫn luôn căng thẳng đã chầm chậm thả lỏng, Sở Quân Dật không tự giác buột miệng nói ra lời này.
"Cái gì?" Cố Thành Chi giống như nghe được y đang nói chuyện, nhưng âm thanh thật sự rất nhỏ, với nhĩ lực của hắn cũng không thể nghe được.
Sở Quân Dật lắc lắc đầu, khóe miệng gợi lên một độ cong hời hợt, "Không có gì, ta chỉ muốn nói, cám ơn."
Nhìn y dần dần lấy lại tinh thần, Cố Thành Chi biết y đã không sao rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của y hẳn không muốn nói tới chuyện hôm nay.
Cố Thành Chi không định hỏi y nữa, nhưng khi đứng dậy vẫn nói một câu: "Lần sau nếu có ra ngoài thì mặc thêm quần áo thân thể của ngươi như thế nào chính ngươi rõ nhất.
Nếu để Hà thái y biết, tuyệt đối sẽ bị mắng đấy."
"Được..." Sở Quân Dật sờ sờ mũi, lúc đi ra ngoài bản thân không nghĩ nhiều như vậy, nhưng đúng thật là thiếu sót của mình cần phải kiếm điểm lại.
"Đi tắm rửa đi." Cố Thành Chi nói xong liền đi vào trong phòng ngủ trải giường.
Giờ tý (23h - 23h40) nửa đêm, Cố Thành Chi đột nhiên mở mắt ra, hắn xoay người vươn tay đặt lên trán Sở Quân Dật, dưới bàn tay nóng rực.
Hắn mặc áo khoác vào, đứng dậy châm nến, hai gò má Sở Quân Dật ửng đỏ, y nhíu mày thở phì phò.
Bếp lò nhỏ trong phòng vẫn luôn không tắt, nước trong siêu luôn luôn nóng, rót cho Sở Quân Dật hai chung nước, Cố Thành Chi vỗ vỗ má của y nói: "Tỉnh tỉnh, ngồi dậy uống thuốc nào."
Sở Quân Dật vẫn trong trạng thái mê mang nửa mê nửa tỉnh, sau khi nghe Cố Thành Chi nói, mất một lúc lâu y mới hiểu được hắn đang nói cái gì, đưa tay muốn bắt lấy tay áo hắn nhưng bắt hai lần đều không quơ được, liền không bắt nữa, yếu ớt hỏi: "Ngày mai ta uống, được không?"
"Không được." Cố Thành Chi trầm giọng nói, kéo chăn trên người của y lên cao chút, kế đó xoay người đi tới phòng bếp nhỏ.
Trong nhà cao cửa rộng, vô luận đại trù phòng hay phòng bếp nhỏ đều có một hai cái bếp lò được đốt suốt đêm, để chủ tử ban đêm cần uống nước, nấu thuốc hay muốn ăn gì đó liền có thể làm ngay.
Hắn bảo bà tử đưa thuốc tới ngay, sau đó xoay người đi về phòng ngủ.
Cố Thành Chi đứng bên giường nhìn trong chốc lát thì đi tịnh phòng bưng thao nước ra.
Hiện tại đang là mùa đông, tuy nước đặt ở trong phòng không có kết thành băng, nhưng cũng kém tí xíu nữa kết băng rồi.
Lấy ra một cái khăn thấm nước rồi vắt khô, gấp lại đắp lên trên trán của Sở Quân Dật.
Làm xong những việc này, Cố Thành Chi ngồi ở mép giường, hai mắt rũ xuống nhìn người nằm trên giường.
Khoảng thời gian trước đó, thân thể Sở Quân Dật vẫn luôn không tốt lắm, bà tử sắc thuốc miết cũng thuần thục hơn nhiều rồi, sau khi thuốc sắc xong liền được bà tử bưng lên.
Thấy Sở Quân Dật uống thuốc xong rồi, y nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, Cố Thành Chi thay khăn đắp trên trán cho y, kế đó hắn cầm quyển sách liền ngồi xuống bên mép giường.
Sau hôm đó, Sở Quân Dật phải nằm ở trên giường hai ngày nữa, nhưng khi Cố Thành Chi định đi Vạn Pháp một mình thì Sở Quân Dật lại khoẻ hơn.
"Thân thể của ngươi có chịu được không?" Cố Thành Chi rất hoài nghi.
"Được." Sở Quân Dật gật đầu.
"Ngươi nên ở lại dưỡng bệnh đi."
"Nhưng ta muốn đi."
"Vì sao?" Cố Thành Chi nghi hoặc hỏi.
"..."
"Nói thật."
"..." Sở Quân Dật dời mắt đi, "Ta không muốn ở một mình."
Cố Thành Chi trầm mặc một lát, sau đó mang quần áo của Sở Quân Dật ra sắp xếp.
Lần này đến Vạn Pháp tự hai người được xếp vào ở một viện khác, mặc dù có chút mệt nhọc nhưng Sở Quân Dật vẫn tự leo núi.
Ngày giỗ của Cố nhị lão gia là vào cuối tháng, bọn họ đi sớm hơn mấy ngày, nhưng lần này lại đổi thành Sở Quân Dật ngồi trước mặt Đức Phật.
"Ngươi dự định xuất gia?" Cố Thành Chi đứng phía sau y, cau mày hỏi.
Sở Quân Dật quay đầu lại, thấy hắn đi tới ngồi trên một cái bồ đoàn bên cạnh, mới khẽ cười nói: "Sao ngươi biết ta chưa từng nghĩ tới?"
"Ngươi thật muốn xuất gia?" Cố Thành Chi có chút kinh ngạc.
"Trước đây từng nghĩ tới." Sở Quân Dật nhún vai.
"Vậy bây giờ?"
"Bây giờ...!Ta không biết..."
Cố Thành Chi dời tầm mắt qua nhìn tượng Đức Phật, hỏi: "Ngươi dự định quy y nương nhờ Phật môn, không để ý tới thế sự nhân gian?"
"Không phải, ta không có dự định làm Hòa thượng." Sở Quân Dật cũng nhìn tượng Đức Phật phía trước, Phật tổ từ bi, nhưng y chưa từng có ý định phụng sự.
"Vì sao?" Cố Thành Chi quay đầu nhìn y.
"Bởi vì ta không làm được phổ độ chúng sinh." Y ngay cả bản thân còn độ không nỗi, thì sao độ được chúng sinh đây, vẫn là đừng đi hại người...!
Sở Quân Dật thở dài hỏi: "Vậy vì sao ngươi đọc sách?"
Cố Thành Chi sửng sốt, không biết tại sao y lại rẽ đề tài sang việc đọc sách, nhưng hắn vẫn ngẫm nghĩ một lát nới trả lời: "Bởi vì thích."
"Thích?"
"Đúng, rất thích." Cố Thành Chi giọng nói chắc chắn trả lời y, lúc đầu hắn đọc sách là vì thích, nhưng hiện tại cảm giác này đã phai nhạt rất nhiều, hắn giống như không tìm lại được cảm giác khi đó nữa.
Sở Quân Dật cúi đầu suy nghĩ, dường như bản thân không có thích thứ gì cả.
"Ngươi không muốn làm Hòa thượng, còn nói muốn xuất gia?" Cố Thành Chi hỏi.
"Ai nói xuất gia phải làm Hòa thượng." Sở Quân Dật liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Vẫn có thể làm đạo sĩ mà."
Cố Thành Chi chợt nghĩ tới Hạc Quy đạo trưởng, cùng với những lời ông đã nói vào ngày hai người gặp nhau kia.
"Nói tới đạo sĩ..." Sở Quân Dật sờ sờ cằm, "Không biết Nam Hành Sơn có còn thu người không."
"Còn thu, nhưng không phải ngươi."
"Tại sao?!" Sở Quân Dật mở to hai mắt nhìn hắn, kỳ thị mình sao?!
Cố Thành Chi ngẫm nghĩ một chút vẫn đem những lời Hạc Quy đạo trưởng đã nói với hắn thuật lại cho y nghe.
"..." Biểu tình Sở Quân Dật trở nên có chút khó hiểu, muốn nói lại không biết phải nói cái gì.
"Nếu như ngươi không muốn làm Hòa thượng, vậy ngồi ở chỗ này làm gì?" Cố Thành Chi tới đây chính là muốn hỏi y việc này.
"Ta đang suy nghĩ ta nên làm gì." Cũng thuận tiện ngẫm lại cuộc sống sau này phải nên sống thế nào, ở lại Sở gia quá phiền phức, rời đi còn có thể thoải mái.
"Ngồi ở trước Phật môn nghĩ xem ngươi có thể làm gì?" Cố Thành Chi liếc y, không sợ nhất thời kích động đi cạo đầu luôn à.
Sở Quân Dật cười gượng, được rồi, y cũng biết việc này có hơi buồn cười.
"Ta nhớ ngươi đậu tú tài mà." Thấy y gật đầu, Cố Thành Chi lại nói: "Vậy sang năm sẽ tới kỳ thi Hương ngươi đi thi thử xem, dù sao ngươi cũng chưa nghĩ ra muốn làm gì."
Sở Quân Dật cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, con đường phía trước còn quá mơ hồ có một mục tiêu cũng không tệ, coi như giết thời gian, vì thế y gật đầu nói: "Thi cử có thể, nhưng ta đã rất lâu không đọc sách rồi."
"Ta đọc qua văn chương của ngươi viết rồi, từ giờ trở đi cố gắng nỗ lực, thi đỗ không thành vấn đề." Sở dĩ Cố Thành Chi nói như vậy, trong lòng hắn biết rõ.
Nền tảng của Sở Quân Dật không tệ, đáng lẽ trước đây Sở tam lão gia dạy dỗ y rất tốt, chẳng qua sau kỳ thi bởi vì không có ai chỉ dẫn cho nên mới đi trật đường chút xíu, nhưng vấn đề không lớn.
Nếu bây giờ đi thi thì tám phần sẽ thi rớt, nhưng khoảng cách tới kỳ thi Hương còn tới tám, chín tháng nữa, chỉ dẫn đúng cách thì thi đỗ không thành vấn đề.
"...!Cám ơn." Lần đầu tiên có người nói lời như thế với y, Sở Quân Dật cảm thấy được có chút cảm động.
"Không cần cảm ơn, chỉ cần ngươi bình thường chút, đừng làm ra vẻ sắp chết là được." Cố Thành Chi nói rất tự nhiên, hắn đã không vừa mắt với điểm này của y từ lâu rồi.
"..." Cảm động cái rắm! Sở Quân Dật nghiến răng nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...