Đêm càng ngày càng tối, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ve kêu, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời đầy sao lấp lánh.
Trong viện tối om, chỉ có một căn phòng thắp đèn, trong phòng Sở Quân Dật đang ngồi ở trước bàn xem sách hôn ám một mảnh, chỉ có một gian đốt đăng, mà Sở Quân Dật đang ngồi ở trước bàn xem sách.
"Lục gia! Lục gia của ta ơi! Người không nôn nóng sao! Người sắp thành thân với nam nhân đó!" Thường Sơn vội đến sắp bốc lửa, nhưng Lục gia vẫn thanh thản đọc sách, liền cảm thấy bản thân nội thương sắp hộc máu đến nơi rồi.
Sở Quân Dật bất đắc dĩ buông sách trên tay xuống, ban ngày y vừa mới an ủi Chúc Ninh, buổi tối còn phải an ủi Thường Sơn, y cũng bề bộn nhiều việc lắm đó, "Nôn nóng cái gì, việc này thành được sao, ngươi cũng đừng ồn ào nữa để bị người khác nghe được liền thật sự xảy ra chuyện."
"Lục gia, ngài đừng gạt tiểu nhân! Bên ngoài đều nói..."
"Thường Sơn!" Sở Quân Dật nhíu mà nhìn hắn.
Thường Sơn bị điểm tên sửng sốt, rụt đầu cũng không dám nói nữa, chỉ có thể đứng ở một bên.
Sở Quân Dật nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nhìn đến nỗi Thường Sơn đổ mồ hôi lạnh, mới lên tiếng: "Lần sau bàn tán mấy chuyện như vậy nữa, ngươi chờ chịu phạt đi."
"Lục gia, bên ngoài đều nói như vậy." Thường Sơn nhịn không được phản bác đạo.
"Bên ngoài?" Sở Quân Dật dùng tay chống cằm, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt, "Người bên ngoài kia chính là phụ mẫu, trưởng bối ta?"
Thường Sơn lắc đầu.
Lại nghe y hỏi tiếp: "Vậy là hoàng thượng gật đầu đồng ý?"
Thường Sơn tiếp tục lắc đầu.
"Nếu đều không phải, vậy thì cần gì nóng vội.
Có câu nói rằng hôn ước là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, hiện tại đều không có vây người ngoài nói thì có quan hệ gì với ta đâu.
Nếu đối phương là một cô nương, có lẽ bởi vì lời đồn đại nhảm nhí mà chịu không nổi áp lực chấp nhận thành thân.
Ta cùng với Cố Thành Chi đều là nam tử, chẳng lẽ còn hội sợ mấy cái này sao.
Đừng nói hiện ở nhà không đồng ý, cho dù bọn họ có ý kiến gì, đều phải xem ý tứ của hoàng thượng.
Việc này, hoàng thượng sẽ không đồng ý!" Sở Quân Dật trừ bỏ lúc mới vừa nghe thì có chút kinh ngạc ra, sau đó lại cực bình tĩnh.
Như những y nói, hoàng thượng không có khả năng đồng ý, cho nên y thật sự không hề thấy lo lắng.
Thường Sơn có chút do dự nói: "Lục gia, người làm sao biết hoàng thượng không đồng ý? Hiện tại không phải đều nói hoàng thượng đối Cố nhị lão gia rất bất mãn, đối Cố tam gia cũng..." Âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, những lời còn lại đều bị ánh mắt lạnh như băng của Sở Quân Dật nuốt lại.
Sở Quân Dật nhìn hắn ta, âm thanh rất lãnh đạm, "Ngươi thật sự ngày càng lớn gan, những lời như gậy mà cũng dám nói ra"
Thường Sơn sắc mặt tái nhợt, mặc kệ là hoàng thượng hay Cố nhị lão gia đều không thể đem ra bàn luận, hắn chỉ là lo lắng, lo lắng hoàng thượng sẽ đồng ý..
Chỗ Sở Quân Dật đang ngồi là chỗ hẻo lánh nhất trong viện, y không thích bên cạnh có quá nhiều người, lúc này, trong viện này chỉ còn lại hai chủ tớ bọn họ, nói chuyện tất nhiên là không cần kiêng dè.
Trong thư phòng ánh nến khẽ lay động, trong phòng hai người đều trầm mặc không nói, không khí cũng trở nên có chút nặng nề.
Trần mặc một lát, Sở Quân Dật ôm cánh tay dựa vào lưng ghế nói: "Những lời như thế, ta không muốn nghe thấy nữa, ngươi chỉ cần biết rằng hoàng thượng sẽ không đồng ý là được." Thấy hắn ta tựa hồ còn muốn phản bác, ngữ khí của y không khỏi nghiêm túc hơn một chút, "Ai nói cho ngươi biết hoàng thượng đối với phụ tử Cố gia bất mãn! Người bên ngoài là triều thần hay hoàng thượng?! Ngươi tin những gì bọn họ nói! Thường Sơn, ngươi có phải cảm thấy bản thân sống lâu quá nên muốn xuống địa phủ dạo chơi một vòng!"
Thường Sơn nghe vậy sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, lắc đầu liên tục tỏ vẻ bản thân không có ý này.
Sở Quân Dật nhìn hắn, dưới đáy lòng cũng bùng lên ngọn lửa giận, Thường Sơn đi theo y đã vài năm, đọc sách tập viết cũng đều không tệ, nhưng hôm nay lại dám nói ra những lời như vậy! Y ở trong phủ sống đã rất vất vả rồi, người bên cạnh càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, kết quả là bây giờ ngay cả những tin đồn thất thiệt như vậy cũng dám tin...!Y thật sự có chút thất vọng.
"Lục gia, Lục gia! Người đừng nóng giận! Tiểu nhân sai rồi, là tiểu nhân không tốt, tiểu nhân sửa, tiểu nhân sẽ sửa! Về sau sẽ không bao giờ ăn nói như vậy!" Thường Sơn phát hiện trong ánh mắt đang nhìn mình kia mang theo sự thật vọng, trong lòng liền hoảng hốt.
Cơn giận đang dâng lên chỉ bùng cháy trong chốc lát rồi dập tắt, tiếp theo là cảm giác nồng đậm mệt mỏi, Sở Quân Dật thở dài hỏi: "Ngươi có biết Cố nhị lão gia là người có xuất thân thế nào? Cố Thành Chi lại là người thế nào?"
"Biết biết." Thường Sơn liên tục gật đầu, đem những gì bản thân biết đều nói hết, "Cố nhị lão gia là nhi tử của Cố các lão, xuất thân thám hoa, rất được hoàng thượng tin cậy.
Cố tam gia lại là nhi tử của Cố nhị lão gia, từng nhậm chức Tham tướng chính tam phẩm, nhưng nghe nói thiếu gia ấy ở biên quan giữ chức phó tướng, rất được hoàng thượng tín nhiệm, trước mắt đang ở trong nhà chịu tang."
"Hoá ra ngươi biết phụ tử bọn họ là tâm phúc của Hoàng thượng, là người của Hoàng thượng." Sở Quân Dật trong giọng nói mang theo một tia trào phúng, y quả thật không muốn quản không muốn nói không muốn dạy dỗ, nhưng hiện tại nếu y mặc kệ lại không được, không để ý tới cũng không được, không dạy dỗ càng không được.
Thường Sơn là người của y, nếu cứ để hắn như vậy ra ngoài sớm muộn cũng mất mạng, lại sẽ liên lụy cả y.
Thường Sơn cúi đầu, nhỏ giọng than thở: "Chính là Cố nhị lão gia đã..." Chết.
"Đúng vậy, Cố nhị lão gia đã mất." Giọng điệu Sở Quân Dật bình tĩnh lại có chút mệt mỏi "Cho nên ngươi liền cho rằng hoàng thượng bởi vì chuyện kia chán ghét Cố nhị lão gia, nhân tiện cũng chán ghét luôn cả Cố Thành Chi phải không?"
Thấy hắn ta không nói lời nào, trong lòng biết gã chính là nghĩ vậy, Sở Quân Dật trong lòng càng thấy mỏi mệt hơn, "Hoàng thượng là vị minh quân, làm sao có thể bởi vì chuyện như vậy mà trách tội hắn, ngay cả tang lễ của Cố nhị lão gia đều là hoàng thượng phái người giám sát.
Cố Thành Chi giữ chức vụ Chính tam phẩm nhưng ở biên quan lại làm nhiệm vụ của Nhị phẩm, nếu như không có hoàng thượng che chở, đã sớm bị áp giải vào kinh."
"Chính là Cố nhị thái thái..." Thường Sơn còn có chút không phục.
"Ngu ngốc, ngu ngốc lắm rồi..." Cái loại đầu gỗ phải gõ thế nào mới có thể thông suốt đây! Sở Quân Dật không chỉ cảm thấy mệt mỏi, y còn đau đầu, nói thế nào cũng đều không hiểu, không dạy cũng không được, cứ để vậy đi ra ngoài không giữ được miệng thì chính là phải dâng tính mệnh lên.
Cố nhị lão gia là tâm phúc đáng tin của hoàng thượng, mấy tháng trước ông được phái ra kinh, lại phải bỏ mình trên đường trở về.
Hoàng thượng cũng từng phái người đi điều tra, nhưng một chút dấu vết hay manh nối cũng đã bị người xoá sạch sẽ, người xuống tay là ai thì hoàng thượng tâm sáng như gương, nhưng hiện tại không có chứng cớ, cho nên không cách nào ra tay.
Lúc ấy chiến sự biên quan khẩn cấp, Cố Thành Chi căn bản không thể nhanh chóng hồi kinh về chịu tang, do đó hoàng thượng hạ chỉ Cố Thành Chi có thể tạm gác lại việc chịu tang tập trung lo chiến sự, còn đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc sẽ để hắn trở về chịu tang.
Thế nhưng đợi đến tang sự của Cố nhị lão gia vừa qua một trăm ngày, tình hình chiến sự biên quan cũng chỉ mới chuẩn bị kết thúc, lại truyền ra tin Cố nhị thái thái treo cổ tự tử trong nhà.
Bấy giờ, tình hình chiến sự ở biên quan vừa mới bình ổn, Cố Thành Chi đội tang về Kinh.
Sau khi bái kiến Hoàng dâng tấu xong, hắn liền về nhà giữ hiếu kỳ cho phụ mẫu.
Trước khi tin tức Cố nhị lão gia qua đời truyền ra, đã có lời đồn nói rằng ông không làm tròn trách nhiệm được giao cảm thấy thẹn với Hoàng thượng cho nên mới tự sát.
Mãi đến khi nhìn thấy thi thể được đưa về thì lời đồn này liền cứ lẳng lặng chìm xuống.
Nhưng chuyện Hoàng thượng giao cùng với những manh mối điều tra được đều không cánh mà bay, rồi lại có lời đồn Hoàng thượng chán ghét Cố nhị lão gia truyền ra.
Từ trước đến giờ, những chuyện như vậy càng giải thích càng đen, vì thế Hoàng thượng không hề làm rõ mọi chuyện.
Người chỉ phái người đến hiện trường điều tra nguyên nhân cái chết của Cố nhị lão gia, đồng thời cho người trông coi tang lễ, đây cũng coi như giúp đỡ một tay cho Cố Thành Chi hồi Kinh giữ đạo hiếu.
Còn cái chết của Cố nhị thái thái, chỉ cần người có hơi hiểu biết về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Cố gia Lão thái thái và Cố nhị thái thái đều sẽ đoán được tám chín phần.
Hơn nữa dù Hoàng thượng có bị não tàn, cũng không thể nào làm ra chuyện bức tử gia quyến ở Kinh như thế.
Trừ phi Hoàng đế muốn nhìn thấy nhóm võ tướng của mình tạo phản.
"Ngươi không nghi ngờ Cố lão thái thái lại nghi ngờ Thánh thượng, ngươi không có bệnh đó chứ?" Sở Quân Dât hết hiểu nổi đầu óc của Thường Sơn chứa gì mà có thể suy nghĩ như vậy, Cố nhị thái thái chết thế nào thì người nên biết hầu như đều biết.
Tên này lại dám hoài nghi đến trên đầu Hoàng thượng!
"Lúc ở trước linh đường của Cố nhị lão gia, Cố lão thái thái luôn kêu gào muốn đánh chết Cố nhị thái thái, chuyện này ai đi cúng viếng đều nghe được.
Nếu không phải được người của Hoàng thượng phái đến ngăn cản, có lẽ hai đám tang phải làm cùng lúc rồi.
Sau đó, Hoàng thượng đã phái người đến điều tra nguyên nhân cái chết của Cố nhị thái thái, chẳng qua bị Cố lão thái thái dùng cái chết để ngăn cản, vậy chân tướng chuyện này còn chưa rõ ràng hay sao?" Cố lão thái thái ngoài miệng nói Cố nhị thái thái tự tử, nhưng những hành động của bà ấy đã nói lên rất rõ ràng cái chết của Cố nhị thái thái do bà ấy gây ra.
"Nhưng Thái hậu cũng cho người truyền lời với Cố lão thái thái là hãy đối xử tử tế với con dâu cơ mà, Cố lão thái thái cũng đồng ý rồi.
Hoàng thượng phái người đến điều tra bị ngăn căn một lần, nhưng sau đó cũng đâu thấy phái đi thêm lần nào nữa!" Thường Sơn không nhịn được phản bác.
Sở Quân Dật bị hắn chọc tức đến khó chịu, sao y lại không phát hiện ra Thường Sơn lại là người ủng hộ trung thành của Cố lão thái thái kia chứ, quyết chí tẩy trắng cho bà ấy cơ đấy.
Y giơ tay xoa ngực, vuốt hai cái mới nói: "Ngươi muốn xem Cố lão thái thái là Bạch Liên Hoa, cũng phải mở mắt nhìn xem chân tướng thế nào mới phản bác chứ! Đó là nội viện, nội viện của nhà đại thần lại không phải hậu cung của Hoàng thượng! Thật sự muốn bước qua xác của Cố lão thái thái đi điều tra, đây là muốn thân bại danh liệt sao?! Cố lão thái thái là lão yêu thành tinh, bà ấy biết Hoàng thượng sẽ không vì chuyện này đẩy bà ấy vào đường chết, cho nên mới dám xuống tay bức tử Cố nhị thái thái! Cho dù chụp dây thừng vào cổ hay treo ngược người lên, chỉ cần không phải do tự tay bà ấy làm, cho dù lúc đó bà ấy có ở bên cạnh đứng nhìn thì Cố lão thái thái cũng dám nói chuyện này không phải bà ấy làm!"
Thường Sơn nghe lời này, nhịn không được phản bác: "Nói sao Cố nhị thái thái cũng là con dâu của bà ấy, hơn nữa còn sinh cháu trai, chung quy cũng không đến mức..."
Sở Quân Dật nhìn hắn ta nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi một câu: "Nếu phụ thân của ta qua đời trước mẫu thân ta, ngươi cảm thấy tổ mẫu ta sẽ làm thế nào?"
Thường Sơn há miệng, một câu cũng không nói ra được, chỉ sững sờ nhìn y.
Sở Quân Dật nhắm mắt lại, vẫy tay nói: "Lui xuống đi, nhìn ngươi liền phiền."
Thường Sơn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ ủ rũ lộ ra trên mặt của Sở Quân Dật thì gã chỉ im lặng đứng lên, đi ra.
"Thường Sơn." Sở Quân Dật nghe được tiếng cửa mở, gọi hắn ta lại, "Sau này, nếu ngươi còn có ý nghĩ giống vậy, liền đến cửa hàng làm quản sự đi.
Nếu không sớm muộn cũng sẽ mất mạng, còn có thể hại cả ta."
Bàn tay năm cửa của Thường Sơn siết chặt lại, thấy Sở Quân Dật vẫn cứ nhắm hai mắt dựa lưng vào ghế, do dự một hồi cũng không nghĩ ra muốn nói gì, cuối cùng chỉ nói: "Nô tài biết rồi.", suy nghĩ một chút lại bổ xung thêm một câu: "Sau này, nô tài sẽ không vậy nữa."
Tiếng cửa đóng lại vang lên đã rất lâu, Sở Quân Dật mới mở hai mắt ra, ánh mắt mông lung, trong thư phòng chỉ còn mình y.
Ngọn nến vẫn lẳng lặng cháy, ánh nến thỉnh thoảng lay động phát ra những tiếng tách tách lại càng khiến cho sự yên tĩnh trong phòng trở nên dị thường hơn.
Sau khi Cố nhị lão gia xảy ra chuyện, y cũng từng nghĩ Hoàng thượng có giáng tội hay không, nhưng kết quả Hoàng thượng lại dùng hành động để cho tất cả mọi người thấy người không hề chán ghét phụ tử Cố nhị lão gia, người đã phái thuộc hạ của mình đến trông coi tang lễ để Cố Thành Chi có thể đánh tiếp trận chiến này, coi đó là vinh sủng.
Cố nhị lão gia là một người rất cẩn thận, không thể nào không tính ra được mức độ nguy hiểm chuyện này, nhưng ông ấy lại không tránh thoát được vậy thì chỉ có thể nói ông ấy đã đánh giá quá thấp mức độ nguy hiểm của chuyện này.
Còn về như những tin đồn thất thiệt nói Cố nhị lão gia bị chán ghét...!Rồi còn cái không khí căng thẳng khi đó nữa...!Có lẽ, trước khi Cố nhị lão gia chết, ông đã từng bẫy bọn họ một phen, nhưng lại không đạt điều ông mong muốn, vì thế bọn họ đã vu oan cho ông.
Mà những thứ kia rốt cuộc ở trong tay người nào...!Sở Quân Dật nhìn về phương hướng Hoàng thành, khóe môi nhếch lên tạo thành một độ cong nhàn nhạt.
Còn có ai đáng tín nhiệm hơn con trai của mình cơ chứ, những người kia nếu đã dám giết người diệt khẩu thì càng không cần phải nói đến chuyện bao vây bắt cóc gì đó nữa.
Tuy đường đi biên quan có hơi xa nhưng vẫn hơn để đồ rơi vào tay kẻ địch, chờ chiến sự ở biên quan kết thúc thì Cố Thành Chi tất nhiên sẽ mang theo đồ hồi kinh dâng lên Thánh thượng, sau khi giao đồ xong thì ông cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu đúng là thế, Hoàng thượng càng không thể nào chấp nhận chuyện hoang đường thể này, nếu ông ta còn muốn dùng Cố Thành Chi lại càng không để hắn gánh trên lưng loại tai tiếng cỡ này.
Hoàng thượng cũng sắp hành động rồi.
Đúng như những gì Sở Quân Dật dự đoán, mấy ngày sau, Hoàng thượng cực lực phản đối chuyện này, nổi giận quát mắng đám quan viên dâng lên tấu sớ không có chí tiến thủ, trong lòng bọn họ không hề có trăm họ, vì vậy mới đi tin loại chuyện loạn thần thế này, đi ngược lại với đạo làm quan.
Đồng thời, chuyện trà dư tửu hậu khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đã từ quẻ tượng của đạo trưởng Hạc Quy chuyển qua chuyện ái thiếp và thể tử của Hoài Viễn Hầu tức giận chạy về nhà mẹ đẻ.
Trước sau cũng chỉ có mấy ngày, chủ đề về quẻ tượng cũng liền biến mất không tăm tích, nói đúng hơn là chỉ còn Thái hậu thỉnh thoảng sẽ cảm thán vài câu, nhưng quan viên bên dưới đều không một ai dám nhắc đến việc này.
Vừa mới vào giữa tháng năm, thời tiết vừa vặn không quá nóng cũng không quá lạnh.
"..." Sở Quân Dật đang nằm dựa trên ghế, ấn giữ huyệt thái dương đang đau nhức ngồi dậy.
Thường Sơn chạy vào thư phòng thì thấy Sở Quân Dật ngồi trên tháp với vẻ mặt khó chịu, gã không hề dừng chân lại, khẽ giọng dò hỏi: "Lục gia...!Người dậy rồi..."
Sở Quân Dật cực kỳ phiền lòng liếc mắt nhìn hắn ta, rồi lại nhìn đoạn đường hắn ta vừa la hét vừa chạy vào thư phòng kia thì dù là đầu heo cũng phải tỉnh rồi.
"Nói đi lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Kể từ đêm nói chuyện với Thường Sơn kia, mấy ngày sau đó, Thường Sơn coi như đã trầm ổn hơn chút rồi.
Còn riêng y liền bệnh một trận, vì thế mà vẫn lười nhác đến giờ, giống như ngày đó y đã đem toàn bộ năng lượng dùng hết rồi vậy.
Thường Sơn nghe Sở Quân Dật hỏi liền nhớ ngay tới chuyện mình muốn báo, gã vội vàng nói: "Lục gia, lần này không hay rồi! Đại thái thái mang theo bà mai đến Cố gia cầu thân, nghe nói là ngay cả thiếp canh cũng đổi luôn rồi!"
"À?!" Sau khi bị đánh thức Sở Quân Dật còn có chút ngu ngơ, vì thế vẫn không rõ Sở đại thái thái đi cầu thân quan hệ gì với y chứ.
Thường Sơn thấy y như vậy liền biết y vẫn còn chưa tỉnh hẳn, lại lặp lại từng chữ từng chữ một thêm lần nữa: "Sở đại thái thái mang theo bà mai đến Cố gia thay Lục gia cầu thân, người được cầu thân chính là Cố tam gia!"
Lần này Sở Quân Dật nghe rõ rồi, chẳng qua y cảm thấy còn không bằng không nghe được thì tốt hơn.
Sở đại thái thái làm như vậy chẳng lẽ ngại mệnh mình dài quá chạy đi tìm chết sao?! Đối nghịch với Hoàng thượng này cũng thật có dũng khí!
Có điều nếu như chuyện này là thật, mình nên làm gì đây.
Hoàng thượng sẽ không giận chó đánh mèo với mình chứ...!Sở Quân Dật đau đầu nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...