Tùy Chiêu Thành nảy ra ý kiến, yêu cầu Dư Giang đem những thứ này đặt ở quầy lễ tân, gửi thông báo cho phòng thư ký, nếu ngày mai không có người đến lấy, công ty sẽ vứt đi, sau này, ở công ty thì cấm tặng quà cáp, vừa nói xong, Chử Khanh liền thấy không còn phiền não gì nữa.
Tay Chử Khanh bị thương, còn là tay phải nên không làm gì được, mỗi ngày chỉ xem phim, ăn cơm, tắm rửa cũng có Tùy Chiêu Thành hầu hạ, giống như bé gái vậy.
Thời gian nhanh chóng đến Tết Nguyên Tiêu, Chử Khanh thấy tay mình không tiện, muốn về nhà họ Chử ăn mừng thì sợ Tùy Chiêu Thành không cho, nên liền hỏi.
"Được thôi, anh về với em."
Tùy Chiêu Thành nắm lấy tay Chử Khanh nhìn xem, anh cởi băng ra, còn hơi đỏ.
"Không, không cần đâu, anh làm việc đi."
Chử Khanh nghĩ nếu cùng Tùy Chiêu Thanh về thì trong nhà không ai dám nói gì.
"Phải đi, anh phải đón Tết Nguyên Tiêu với em, tối sẽ về nhà với em."
"Được thôi."
Vốn dĩ Chử Khanh muốn ngủ ở nhà một đêm, nhưng hình như không được nữa rồi.
"Tay của em còn chưa khỏi, anh phải giúp em tắm rửa."
Tùy Chiêu Thành vỗ cổ tay cô.
"Ồ."
Mặt Chử Khanh đột nhiên đỏ bừng, lúc đầu không quen, nhưng sau đó cũng không thấy xấu hổ nữa.
Công ty cho nghỉ Tết Nguyên Tiêu, vì hôm nay phải về nhà, nên Chử Khanh dậy sớm, chọn đồ bộ đồ đẹp nhất, đồ trang sức cũng quý giá nhất, Chử Khanh muốn cho ba mẹ thấy mình sống rất tốt, Tùy Chiêu Thành đối xử với cô rất tốt, họ không cần lo lắng, ba mẹ lớn tuổi rồi, cô không muốn họ phải vất vả lo cho mình nữa.
Tùy Chiêu Thành nhìn thật kỹ rồi nói: "Trông rất đẹp, xem ra phải thường về nhà, về nhà mới chịu ăn mặc xinh đẹp."
Sau bữa tối, Chử Khanh và Tùy Chiêu Thành cùng nhau về nhà, hôm qua đã nói trước với mẹ Chử, mấy ngày nay mẹ Chử cũng nghĩ đến Chử Khanh, sợ Chử Khanh sống không tốt, lại không muốn đến nhà họ Tùy làm phiền.
Biết Chử Khanh sẽ về, sáng sớm mẹ Chử đã dậy sớm bận rộn chuẩn bị rất nhiều món ăn mà Chử Khanh thích.
Lúc đó mới hơn chín giờ, hai người đã đến nhà họ Chử, sau khi Chử Khanh xuống xe, cô không thèm để ý đến Tùy Chiêu Thành, chạy đến chỗ mẹ Chử, "Mẹ."
"A, Khanh Khanh về rồi."
Mẹ Chử nhìn trái nhìn phải, không gầy đi, chỉ nhìn thấy bàn tay đỏ bừng của Chử Khanh, không biết xảy ra chuyện gì, "Tay con bị sao vậy?"
"Không sao đâu, con không cẩn thận nên bị nước sôi làm bỏng, đã khỏi rồi."
Chử Khanh quay đầu nhìn Tùy Chiêu Thành, hy vọng Tùy Chiêu Thành đừng nói nhiều.
"Mẹ."
Tùy Chiêu Thành bước tới, vòng tay qua vai Chử Khanh.
"A, Chiêu Thành cũng về rồi, nhanh lên, vào nhà đi."
Mẹ Chử thấy Tùy Chiêu Thành chịu cùng con gái về nhà, thấy con gái sống cũng tốt, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Họ vào nhà, ba Chử đúng lúc đi xuống lầu, "Về rồi à."
"Ba."
Chử Khanh và Tùy Chiêu Thành đồng thanh nói.
"Được, được, nhanh ngồi xuống đi."
Ba Chử thấy Tùy Chiêu Thành vừa vào nhà đã giúp Chử Khanh cởi áo khoác, cảm thấy hài lòng, may là Chử Khanh vẫn không sao, thấy kiểu này, hai đứa chung sống cũng khá tốt.
Chử Khanh đi theo mẹ Chử, Tùy Chiêu Thành được ba Chử đón tiếp. Đây là lần đầu tiên hai người về nhà sau khi kết hôn, mẹ Chử có rất nhiều chuyện muốn nói với Chử Khanh.
Nhưng ba Chử và Tùy Chiêu Thành thì không có gì để nói, Tùy Chiêu Thành chủ động bắt chuyện, nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhanh chóng đến giờ ăn trưa.
Trong lúc ăn trưa, Tùy Chiêu Thành chủ động ngồi bên cạnh Chử Khanh, đút cho Chử Khanh ăn cơm, động tác rất quen thuộc, chắc không phải chỉ mới làm hôm nay thôi.
Huống chi, một người đàn ông như Tùy Chiêu Thành căn bản không cần ra vẻ, Chử Khanh hơi xấu hổ, tay của cô đã tốt hơn nhiều rồi, được chăm sóc như vậy trước mặt ba mẹ Chử, cô cảm thấy không quen.
Ba Chử và mẹ Chử cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy việc hai người kết hôn là bất đắc dĩ, nhưng nếu Chử Khanh thật sự có thể sống tốt, trong lòng ba Chử và mẹ Chử sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Ăn trưa xong, chờ một lúc, Chử Khanh vẫn chưa muốn đi, cô còn muốn nói nhiều chuyện với mẹ Chử, Tùy Chiêu Thanh cũng nhìn ra cô không muốn về thì chủ động nói muốn ở lại ăn cơm tốt, Chử Khanh cảm kích nhìn Tùy Chiêu Thành.
Ở cùng mẹ Chử thêm một thời gian, trong bữa tối, không biết vì sao ba Chử và Tùy Chiêu Thành bắt đầu uống rượu, ba Chử muốn đem hết bất mãn của mình vào rượu, muốn chuốc say Tùy Chiêu Thành, nên mới uống rượu với Tùy Chiêu Thành.
Tùy Chiêu Thành cũng không từ chối, hai người cứ anh một ly tôi một ly, đến cuối cùng, ba Chử say rồi, nên mẹ Chử dìu ông lên lầu ngủ, Tùy Chiêu Thành cũng say rồi nên Chử Khanh đỡ anh lên xe, cả người Tùy Chiêu Thành đều đè lên người cô.
Cô nói vài câu với mẹ Chử rồi rời đi, hôm nay cũng đã ở nhà họ Chử cả ngày rồi.
Ở lại nhà họ Chử một ngày, Tùy Chiêu Thành đối xử với Chử Khanh rất tốt, ba Chử mẹ Chử đều nhìn thấy, mẹ Chử cũng thả lỏng bản thân mình hơn.
Về đến nhà, Tùy Chiêu Thành đã say nên ngủ thiếp đi, Chử Khanh và Dư Giang cùng nhau dìu anh, đỡ Tùy Chiêu Thành lên phòng ngủ trên lầu rồi liền rời đi, Chử Khanh thở hổn hển nhìn Tùy Chiêu Thành ngủ thiếp đi, không biết uống mà còn uống nhiều như vậy.
Chử Khanh không đành lòng nhìn Tùy Chiêu Thành nằm như vậy, nhưng dù không đành lòng thì Chử Khanh cũng không tiện, dù sao Tùy Chiêu Thành cũng vất vả làm nhiều chuyện, bây giờ anh uống say, Chử Khanh không phải người không có lương tâm.
Cô tiến tới cởi quần áo của Tùy Chiêu Thành, để Tùy Chiêu Thành nằm xuống rồi đắp chăn cho anh, Chử Khanh đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn mặt lau mặt và tay cho anh, lúc lau mặt, Tùy Chiêu Thành mơ màng tỉnh lại, mở to mắt cầm tay Chử Khanh, "Khanh Khanh."
"Ừm, anh buông tay đi, em đang lau mặt cho anh, anh muốn tắm sao?"
Chử Khanh giãy giụa, thấy Tùy Chiêu Thành như vậy, hình như hơi nguy hiểm.
"Khanh Khanh."
Tùy Chiêu Thành kéo tay Chử Khanh qua, nhưng Chử Khanh không đứng vững nên đã đè lên người Tùy Chiêu Thành.
"Tùy Chiêu Thành, anh làm gì vậy?"
Chử Khanh đỏ mặt.
"Khanh Khanh."
Tùy Chiêu Thành mở mắt ra, vừa rồi Chử Khanh giúp Tùy Chiêu Thành lau mặt, cơn say của Tùy Chiêu Thành đã giảm đi rất nhiều.
Nhìn má đỏ bừng của Chử Khanh, vô thức đặt môi mình lên đôi môi đỏ mọng của Chử Khanh, "Khanh Khanh, đừng đi."
"A...Tùy, Chiêu Thành, anh đừng...đừng động!"
Chử Khanh vỗ lưng Tùy Chiêu Thành, bây giờ anh quá nguy hiểm.
"Khanh Khanh, cho anh."
Tùy Chiêu Thành muốn Chử Khanh đã lâu, bây giờ uống rược, Chử Khanh ở trước mặt, sao có thể không phát hỏa.
"Này, Tùy...Buông em ra."
Đôi mắt Chử Khanh đỏ bừng vì lo lắng, nhưng cô không nói được gì, Tùy Chiêu Thành giữ môi cô, còn không cho Chử Khanh thở được.
Dường như Tùy Chiêu Thành không nghe Chử Khanh nói, hương vị của đôi môi quá tuyệt, Chử Khanh nhanh chóng cảm thấy thiếu dưỡng khí, không biết có nên đẩy Tùy Chiêu Thành ra không.
Trong lúc hôn Chử Khanh, Tùy Chiêu Thành bắt đầu cởi quần áo của cô, trong nháy mắt, Chử Khanh đã bị cởi sạch sẽ, thậm chí cô còn nghĩ, Tùy Chiêu Thành không cho cô tự tắm là vì muốn luyện tập cởi quần áo sao.
Thấy Tùy Chiêu Thành không nghe cô, Chử Khanh cũng không giãy giụa nữa, dù sao hai người cũng đã kết hôn, sớm muộn gì cũng phát sinh chuyện này, với lại Tùy Chiêu Thành cũng cho cô thời gian thích ứng khá dài rồi.
Chử Khanh nghĩ, coi như mình báo đáp Tùy Chiêu Thành đi, nếu không có Tùy Chiêu Thành, có lẽ bây giờ nhà họ Chử đã phải sống ngoài đường, lên giường với chồng cũng không phải chuyện gì mất mặt, nên cứ theo Tùy Chiêu Thành thôi.
Dường như Tùy Chiêu Thành cảm nhận được Chử Khanh không giãy giụa nữa, nên càng thuận lợi, hai ba động tác đã cởi hết quần áo của mình, thậm chí còn quên tắt đèn, may mắn là người giúp việc sẽ không lên lầu này, nếu không thì rất xấu hổ.
Chẳng bao lâu, Chử Khanh không biết mình đang cảm thấy thế nào, chỉ có thể thuận theo động tác của Tùy Chiêu Thành, càng về sau, Tùy Chiêu Thành càng tỉnh táo, đến cuối cùng, Chử Khanh đã mơ màng ngủ, Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh, trong lòng rất thỏa mãn.
Mong ước bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực, mạnh mẽ hôn Chử Khanh một cái, rồi ôm cô đi tắm, sau đó là thay ga trải giường, tắt đèn rồi ôm Chử Khanh đi ngủ.
Sáng hôm sau, Chử Khanh tỉnh lại, thì bị Tùy Chiêu Thành ôm chặt đến mức không cử động được, Chử Khanh cảm giác mình hơi khó thở.
Cố gắng cũng không thể rời giường, Chử Khanh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, ngủ tiếp thôi, mong là sau khi tỉnh lại, Tùy Chiêu Thành đã đi làm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...