Sau khi xử lý xong việc của công ty, Tùy Chiêu Thành tan làm sớm, muốn quay về xem Chử Khanh thế nào.
Sau khi trở về nhà, Chử Khanh còn chưa ngủ trưa dậy lúc đi vào phòng ngủ, Tùy Chiêu Thành nhìn thấy tay Chử Khanh bị quấn như bánh ú, anh nhẹ nhàng đến gần Chử Khanh, thấy cô đang ngủ ngon nên không đánh thức cô dậy, rời khỏi phòng ngủ và đi vào phòng làm việc.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Tùy Chiêu Thành vào phòng ăn, Chử Khanh đã ngồi vào bàn ăn, nhưng tay Chử Khanh lại bị bó tròn, lại là tay pải nên việc ăn cơm rất không tiện, Chử Khanh thấy Tùy Chiêu Thành đi vào, càng thấy ngượng ngùng hơn.
"Anh đút cho em ăn."
Tùy Chiêu Thành ngồi ở bên cạnh Chử Khanh, cầm lấy chén của Chử Khanh.
"Em... "
Chử Khanh nhìn Tùy Chiêu Thành, không biết phải làm sao.
Tùy Chiêu Thành không nói nhiều, anh chọn mấy món Chử Khanh thích, để nguội rồi dùng muỗng đút cho Chử Khanh: "Há miệng ra."
Chử Khanh nhìn xem vẫn ngoan ngoãn mở miệng, bây giờ, Tùy Chiêu Thành giống như đang đút cho đứa bé ăn cơm.
Chử Khanh không nói một lời, Tùy Chiêu Thành đút từng muỗng một, rất nhanh đã hết chén cơm, "Ăn no chưa?"
Tùy Chiêu Thành ngẩng đầu nhìn Chử Khanh.
"Ừm, cảm ơn."
"Uống thêm một chén canh nữa."
Tùy Chiêu Thành múc một chén canh trước mặt Chử Khanh, rồi tự mình ăn cơm, nhưng đồ ăn đã gần nguội hết rồi.
Ăn xong Chử Khanh đi lên lầu, nhưng tay như vậy mà muốn tắm cũng là vẫn đề, Chử Khanh nghĩ, nếu không thì nhờ dì Lưu giúp một chút, nhưng mình không quen thân với dì Lưu, thấy rất xấu hổ.
Hay là không tắm luôn? Cũng không được, nhiều ngày nữa tay cô mới lành lại được mà, trời ơi, xấu hổ quá!
Chử Khanh ngồi ở bên giường, đang không biết nên làm thế nào, không lâu sau thì Tùy Chiêu Thành đi vào.
"Anh giúp em tắm."
Tùy Chiêu Thành bắt đầu cởi áo khoác, xắn tay áo lên.
"Không được!"
Chử Khanh phản ứng dữ dội, đứng dậy lùi lại vài bước, mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng nếu để Tùy Chiêu Thành tắm giúp mình vậy không bằng Chử Khanh nhờ dì Lưu giúp.
"Tại sao không?"
Tùy Chiêu Thành ôm Chử Khanh ngăn cản cô lui đi.
"Em, anh, nam nữ thụ thụ bất thân, dù sao cũng không được, em không tắm nữa, em qua phòng khách ngủ."
Chử Khanh giãy giụa nhưng hoàn toàn không thể so được với sức mạnh của Tùy Chiêu Thành.
"Chúng ta đã kết hôn rồi, không có gì là không thể hết."
Tùy Chiêu Thành không quan tâm Chử Khanh có đồng ý hay không, bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, Tùy Chiêu Thành còn chưa ăn được miếng thịt nào, thịt vụn cũng không có, bây giờ có phúc lợi tốt như vậy, sao anh có thể bỏ qua cơ hội này được.
"Không muốn, cầu xin anh mà."
Mắt Chử Khanh đỏ lên vì bị ép buộc.
"Em ngoan đi, đừng đụng vào tay em, anh không làm gì đâu."
Tùy Chiêu Thành nắm chặt cổ tay Chử Khanh, sợ vết thương của Chử Khanh có thể chạm vào đâu đó.
"Anh... "
Hai má Chử Khanh đỏ bừng vì xấu hổ, mặc dù Tùy Chiêu Thành nói đúng, nhưng cô không qua được cửa này.
"Được rồi, em nhanh lên đi, rồi nghỉ ngơi sớm chút, mấy ngày nữa không cần đến công ty."
Tùy Chiêu Thành kéo Chử Khanh tới, cởi quần áo cho cô.
Chử Khanh không thể chống lại anh, chỉ có thể để mặc Tùy Chiêu Thành làm gì thì làm.
Tùy Chiêu Thành dùng màng nhựa bọc tay Chử Khanh lại để khỏi bị ướt, sau đó kéo Chử Khanh vào phòng tắm, Chử Khanh xấu hổ đến mức cả người đều đỏ bừng.
Tùy Chiêu Thành thật sự là chính nhân quân tử, Chử Khanh cởi hết trước mặt anh cũng không thấy anh làm gì quá đáng, Chử Khanh bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, sau đó cũng nghĩ thông, sớm muộn gì hai người cũng phải ngủ chung mà, không thể như vậy cả đời được.
Bồn tắm đã đầy nước, "Vào ngồi đi, giơ tay phải lên, anh đợi em ở bên ngoài, tắm xong thì gọi anh."
"Ừm."
Chử Khanh thấp giọng đáp lại, cảm thấy nhẹ nhõm, may mà không phải nhìn cô tắm.
Chử Khanh nhanh chóng tắm rửa, chuẩn bị mặc quần áo, không ngờ vừa ra khỏi bồn tắm, cô vô tình đụng phải một cục xà phòng rơi trên đất, Chử Khanh nhìn xà phòng, cô nhớ trước đó trong phòng không có cục xà phòng trước này, Chử Khanh chưa kịp hiểu thì Tùy Chiêu Thành đã đi vào.
"Anh biết em sẽ không gọi anh mà."
Tùy Chiêu Thành cầm khăn tắm đi tới lau nước trên người Chử Khanh.
"À..."
Chử Khanh lúng túng đứng lên, sao Tùy Chiêu Thành hiểu rõ cô như vậy?
Tùy Chiêu Thành mặc quần áo cho Chử Khanh, sau đó bế Chử Khanh lên giường, dùng máy sấy tóc sấy khô mái tóc ướt của Chử Khanh, "Bây giờ em muốn ngủ chưa?"
"Em còn muốn đọc sách một lát."
Chử Khanh nằm trên đùi Tùy Chiêu Thành, tựa hồ như là đang nằm mơ, Tùy Chiêu Thành đối với cô quá tốt, cho dù tự do yêu đương rồi kết hôn, Chử Khanh cũng không dám chắc sau này chồng cô cũng đối xử với cô tốt như vậy.
"Được."
Tùy Chiêu Thành vuốt tóc cô, có vẻ đã khô rồi, rồi đem sách qua cho Chử Khanh, "Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh qua phòng làm việc giải quyết công việc."
"Dạ!"
Chử Khanh đáp lại, yên lặng ngồi trên giường đọc sách, sau đó lướt điện thoại rồi nằm xuống ngủ, cũng không đợi Tùy Chiêu Thành.
Lúc Tùy Chiêu Thành vào phòng, Chử Khanh đã ngủ rồi, Tùy Chiêu Thành mặc áo choàng tắm đi vào phòng tắm của phòng tập thể dục để tắm, tránh đánh thức Chử Khanh, sau khi tắm xong, anh lặng lẽ đi vào phòng, lên giường ôm Chử Khanh ngủ.
Lúc Chử Khanh tỉnh dậy thì đã rất muộn, cô xem điện thoại thì thấy đã chín giờ rưỡi, bởi vì Tùy Chiêu Thành nói mấy ngày nay cô không cần đi làm nên Chử Khanh đã tắt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc thật thỏa mãn.
Đứng dậy làm vệ sinh rồi đi xuống lầu, không biết dì Lưu có để lại bữa sáng hay không, không ngờ chưa bước xuống cầu thang đã nhìn thấy người đang ngồi ở phòng khách chính là Tùy Chiêu Thành, đã mười giờ rồi sao anh vẫn còn ở nhà.
"Chiêu Thành, anh không tới công ty sao?"
Chử Khanh đứng ở dưới cầu thang, xấu hổ nên giả vờ như không nhìn thấy anh.
"Xuống đây, mau ăn sáng đi."
Tùy Chiêu Thành đi tới nắm tay Chử Khanh.
"Hả?"
Chử Khanh còn chưa kịp phản ứng đã bị Tùy Chiêu Thành đẩy đến ghế ngồi, dì Lưu thấy Chử Khanh, nên vội vàng đem bữa sáng ra, là món cháo thịt.
Tùy Chiêu Thành thổi nguội rồi đút cho Chử Khanh, cô chỉ ăn như máy móc, thậm chí trong đầu con nghĩ Tùy Chiêu Thành trễ vậy còn ở nhà, không lẽ vì để đút đồ ăn sáng cho cô sao?
Chử Khanh ăn xong, Tùy Chiêu Thành lau mặt và tay cho cô, "Lên lầu thay quần áo, anh dẫn em đi thay thuốc."
"Được."
Chử Khanh quên mất mình còn phải đi thay thuốc.
Mặc dù Tùy Chiêu Thành bảo Chử Khanh lên lầu thay quần áo, nhưng anh cũng đi theo, vào phòng thay đồ, chọn quần áo để Chử Khanh thay, cô cảm thấy mình như phế nhân rồi, cơm đến há miệng áo đến đưa tay, ngay cả tắm rửa cũng cần Tùy Chiêu Thành giúp, thời gian này đúng là vui đến quên cả trời đất, lúc này, trong lòng Chử Khanh cảm thấy thấp thỏm không yên.
Tùy Chiêu Thành không thể quản Chử Khanh nghĩ gì, liền dẫn cô đi thay thuốc. Vốn dĩ anh định đưa Chử Khanh về nhà, nhưng sau khi nghĩ Chử Khanh ở nhà ăn cơm không tiện, liền đưa cô về công ty.
Sau khi đến công ty, mọi người tự nhiên sẽ chú ý tới Chử Khanh vẫn tốt, đi theo Tùy Chiêu Thành vào văn phòng, hôm nay Tùy Chiêu Thành cũng đến trễ, lại đi cùng Chử Khanh, mọi người cẩn thận nghĩ lại, suy nghĩ không lẽ Chử Khanh và Tùy Chiêu Thanh đã qua đêm cùng nhau sao? Lại đánh giá thấp địa vị của Chử Khanh trong lòng Tùy Chiêu Thành rồi.
Nghĩ đến đây, mấy người họ đều tranh thủ giờ cơm trưa đi qua cửa hàng gần đây, mua mấy món quà muốn tặng cho Chử Khanh, kẻo Chử Khanh vẫn nhớ chuyện ngày hôm qua, họ có kết cục như Vu Dao Dao thì xong rồi.
Kết quả, buổi trưa khi Chử Khanh ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở lại văn phòng, đi ngang qua phòng thư ký của chủ tịch thì có mấy người đến gần.
"Chử Khanh, tay của cô sao rồi, tôi có mua kem trị phỏng cho cô, nghe nói dùng rất tốt, cô dùng rồi sẽ biết."
"Chử Khanh, nhân sâm này rất tốt, cô cầm lấy để bồi bổ đi."
"Đây là..."
Chử Khanh thấy nhiều người như vậy cũng ngơ ngác, cô được yêu thích từ hồi nào vậy?
"Không cần đâu, cảm ơn mọi người."
Chử Khanh từ chối, nhưng dường như mọi người đều cười không nghe thấy, sau khi tặng xong liền chạy đi, Chử Khanh thấy mình cầm mấy món đồ, bối rối đi về văn phòng.
"Chuyện gì vậy?"
Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh như vậy.
"Em, em cũng không biết, họ đột nhiên đưa em nhiều đồ như vậy, em phải làm sao đây."
Chử Khanh để đồ lên ghế sofa, bất đắc dĩ gãi đầu.
"Ha ha ha, xem ra bọn họ muốn lấy lòng em, họ đã đưa thì em cứ nhận thôi."
Tùy Chiêu Thành cũng không để ý.
"Không được."
Chử Khanh từ chối, có lẽ nên nghĩ cách trả mấy món này lại, Chử Khanh không dám giữ củ khoai bỏng tay này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...