Chử Khanh nghe được giọng điệu kinh ngạc của Tùy Chiêu Thành liền cúi đầu khóc nức nở, "Chiêu Thành, em không muốn phá thai, có thể giữ lại được không?"
"Em nói gì vậy?"
Tùy Chiêu Thành nâng cằm Chử Khanh lên, nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt, anh dịu dàng lau đi, "Khanh Khanh, sao em lại khóc? Mang thai là chuyện vui lớn mà, sao anh lại để em phá thai, anh thương nó còn không kịp nữa mà."
"Hả?"
Đến lượt Chử Khanh kinh ngạc, Tùy Chiêu Thành nói anh sẽ không bắt cô phá thai.
"Hả cái gì mà hả, ngốc quá, anh rất vui vẻ, sao em lại nghĩ lung tung như vậy."
Tùy Chiêu Thành dở khóc dở cười, chẳng lẽ anh đối xử chưa đủ tốt với Chử Khanh sao? Còn nghĩ anh bắt cô phá thai nữa chứ.
"Ý của anh là em không phải phải phá thai sao?"
Chử Khanh ngơ ngác nhìn Tùy Chiêu Thành mỉm cười.
"Không được nói bậy, đứa bé sẽ hiểu lầm ba nó đó."
Tùy Chiêu Thành đưa tay sờ bụng Chử Khanh, "Chúng ta có con rồi, anh vui mừng còn không kịp, sao phải phá bỏ, Khanh Khanh suy nghĩ gì đâu không vậy."
Chử Khanh bị lời nói của Tùy Chiêu Thành làm cho lúng túng, hóa ra đều do cô suy nghĩ lung tung, xem ra Tùy Chiêu Thành rất là vui vẻ.
"Đừng khóc nữa, mau đứng dậy đi, ở đây lạnh lắm, đừng hóng gió nữa."
Tùy Chiêu Thành đỡ Chử Khanh dậy, ngồi ở trên ghế sofa trong phòng.
"Đứa bé được bao lâu rồi?"
Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh, cảm thấy khổ tận cam lai, không chỉ có được Khanh Khanh, hai người còn có đứa bé nữa.
"Bác sĩ nói là tám tuần."
Chử Khanh lúng túng cúi đầu, cảm thấy mình đúng là buồn lo vô cơ, đứa bé sẽ không mất, còn có thể bình an mà sinh ra.
"Đó là lần Tết Nguyên Tiêu đó."
Tùy Chiêu Thành mỉm cười, "Khanh Khanh, có phải anh rất lợi hại không, một lần là trúng."
"Đi ra đi."
Mặt Chử Khanh đỏ bừng, đẩy Tùy Chiêu Thành ra, mặt dày không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói.
"Ha ha ha, được rồi, anh không nói nữa, ngày mai anh đưa em đi khám thai, phải chuẩn bị chuyện trong nhà nữa."
Không biết bao lâu rồi Tùy Chiêu Thành mới vui vẻ như vậy, anh có đứa con của mình, Tùy Chiêu Thành muốn cho cả thế giới đều biết.
"Chuẩn bị cái gì?"
Chử Khanh sửng sốt, đi khám thai cũng dễ hiểu, sao còn phải chuẩn bị gì nữa, chuẩn bị đồ ăn sao?
"Chuẩn bị phòng em bé, với mấy thứ cho trẻ sơ sinh, sữa bột, bình sữa, xe đẩy các loại."
Tùy Chiêu Thành càng nói càng nhiệt tình, cứ như đứa bé sắp sửa chào đời vậy.
"Không cần nhanh như vậy mà. Hơn nữa, còn chưa biết là trai hay gái, nhiều cái cũng không mua liền được!"
Chử Khanh cảm thấy dường như Tùy Chiêu Thành có chút hưng phấn quá mức, rất khác với những gì cô tưởng tượng.
"Sớm chuẩn bị một chút, không biết là nam hay nữ thì mua hết. Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền."
"A..."
Chử Khanh không phản bác được, cảm thấy Tùy Chiêu Thành điên rồi.
"Em mệt à? Có muốn lên giường nghỉ ngơi không, anh thấy gần đây hình như em rất dễ buồn ngủ, không ngờ là mang thai, ngày mốt chúng ta về nhà báo tin tốt này cho ba mẹ vợ biết nha."
"Em không mệt, được rồi, anh không cần làm việc sao?"
"Anh đưa em về nhà, sau đó buổi chiều sẽ đón em về nhà."
"Được."
"Chúng ta đi ăn tối nhé. Ăn xong đi ngủ sớm."
Tùy Chiêu Thành nắm tay Chử Khanh, tựa như sợ Chử Khanh té ngã, Chử Khanh nhìn Tùy Chiêu Thành từng ly từng tí một, cảm giác bản thân mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Tùy Chiêu Thành cũng rất mong chờ đứa bé này.
Ngày hôm sau, Tùy Chiêu Thành cùng Chử Khanh đi khám thai, đứa bé rất khỏe mạnh, đúng 8 tuần tuổi, dự sinh là vào mùa đông.
Đứa bé đã khỏe mạnh, hai người đều yên tâm, bây giờ Tùy Chiêu Thành đối với Chử Khanh là nâng trong sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, rất yêu thương Chử Khanh.
Ngoài đứa đứa bé, còn có thái độ của Chử Khanh đối với đứa bé này, Chử Khanh bằng lòng giữ lại đứa bé, điều này chứng tỏ ít nhất Chử Khanh cũng có tình cảm với anh, nếu không sao lại muốn sinh con cho anh, Tùy Chiêu Thành giống như mây tan trăng sáng, kiên trì nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thành công rồi.
Chử Khanh gọi điện cho mẹ Chử, nói ngày mai cô sẽ về nhà một ngày, không nói vợ họ mình mang thai, nói trực tiếp thì tốt hơn.
Khoảng chín giờ sáng, Tùy Chiêu Thành đưa Chử Khanh đến nhà họ Chử, trước khi đi còn uống một tách trà, rồi để lại Chử Khanh nói chuyện với ba mẹ Chử.
Mẹ Chử nhìn Tùy Chiêu Thành rời đi, vội vàng vào nhà hỏi thăm Chử Khanh thế nào.
"Ba, mẹ, lần này con về báo cho ba mẹ một tin vui, con đang mang thai, được hai tháng rồi."
"Hả, có thai à?"
Mẹ Chử đứng dậy khỏi ghế sofa, không ngờ Chử Khanh lại nói chuyện lớn như vậy.
"Đúng vậy, mẹ sao vậy? Mẹ không vui sao?"
Chử Khanh thấy sắc mặt mẹ Chử khó coi, cảm thấy kỳ lạ, không phải bình thường ba mẹ biết con gái mình mang thai đều rất vui sao?
"Khanh Khanh, có phải Tùy Chiêu Thành ép con không? Có phải con muốn phá đứa bé này không?"
Mẹ Chử nắm tay Chử Khanh, trong mắt tràn đầy bi thương.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Không phải vậy đâu, hai người đừng lo, con và Chiêu Thành rất tốt, Chiêu Thành cũng đối xử với con rất tốt, anh ấy biết con mang thai còn rất vui vẻ mà."
"Ba mẹ đừng tự trách nữa, trước đây hôn nhân giữa nam và nữ đều dựa trên mong muốn của ba mẹ, mới gặp đã kết hôn thì sao? Cho dù con và Tùy Chiêu Thành cũng như vậy nhưng cũg không liên quan đến ba mẹ, bây giờ con và Tùy Chiêu Thành sống rất tốt, Tùy Chiêu Thành không giống như người bên ngoài đồn đãi."
Chử Khanh kéo tay ba mẹ Chử giải thích.
Chử Khanh biết ba mẹ cô đều cảm thấy có lỗi với cô khi cô phải cưới Tùy Chiêu Thành, nhưng hiện tại, Chử Khanh sống như vậy thì họ cũng không còn oán trách nữa.
Đây không phải là cuộc sống sao, mặc dù ban đầu cô và Tùy Chiêu Thành bắt đầu không có tình yêu nhưng hai người bên nhau lâu như vậy, không chỉ có tình yêu mà còn cần sự quan tâm và tôn trọng lẫn nhau, như vậy là đủ rồi.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Chiêu Thành đối xử tốt với con thì ba mẹ cũng yên tâm, bây giờ con có con rồi, mẹ cũng thấy dễ chịu hơn nhiều."
Mẹ Chử lau nước mắt, thật không ngờ, Tùy Chiêu Thành không khủng khiếp như người ta đồn, còn đối xử rất tốt với con gái mình.
"Dạ, ba mẹ, hai người đừng lo cho con, bây giờ con rất tốt, bây giờ con mang thai nữa, con và Tùy Chiêu Thành sẽ sống thật tốt."
"Được, Khanh Khanh, ba cũng yên tâm rồi."
Ba Chử vỗ vai Chử Khanh, một người đàn ông như ông, thấy Chử Khanh có thể sống tốt cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Chử Khanh mỉm cười, mấy tháng trước Chử Khanh còn tưởng rằng đây là địa ngục, không ngờ lại là thiên đường.
"Được rồi, ba mẹ đừng buồn, cháu ngoại của ba mẹ sẽ không vui đâu."
"Ừm, ừm, con mang thai, là chuyện tốt, mẹ đi nấu canh cho con, muốn ăn trứng không, bây giờ mẹ mua trứng tươi cho con."
"Được."
Chử Khanh cười, nhìn mẹ Chử bận rộn vì cô, những chuyện không vui trước kia cũng quên đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...