Hôn Học Trưởng

- Học trưởng cầu xin Tiểu Vũ cường bạo anh…

Nghe học trưởng của mình nói những lời không biết xấu hổ như vậy, Tiểu Vũ thẹn đến chín mặt. Nhớ đến ngày hôm trước, cô tưởng đâu mình đang nằm mơ, ỷ vào việc giấc mơ đó là của mình nên muốn làm thế nào với anh thì làm, Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Nhưng nói thật, nghe học trưởng mình trêu mình như vậy, Tiểu Vũ thật lòng cũng có xúc động muốn cường bạo anh. Có điều cô sợ học trưởng không thích một Tiểu Vũ dâm đãng như vậy.

Dường như Nghiêm Mân Triết nhận ra nguyên nhân cô không dám chủ động, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô:

- Học trưởng thích Tiểu Vũ, cho dù Tiểu Vũ có thẹn thùng hay phóng đãng anh đều thích. Có điều anh hy vọng Tiểu Vũ của anh cả đời này chỉ chủ động phóng đãng với mình anh…

Nghe Nghiêm Mân Triết thổ lộ lời yêu, Tiểu Vũ lập tức cảm động, không nhịn được chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh. Hai chân cô kẹp chặt hông anh, sau đó chậm rãi ngồi xuống, chủ động để hoa huy*t của mình dần dần ăn lấy côn th*t anh.


Ban đầu Nghiêm Mân Triết chỉ tính trêu chọc Tiểu Vũ thôi, không ngờ Tiểu Vũ nói cường là cường. Nhưng thật lòng mà nói, dáng vẻ chủ động của Tiểu Vũ thật sự xinh đẹp khiến người kinh ngạc. Căn bản, Nghiêm Mân Triết không thể nào kháng cự được sự cám dỗ của Tiểu Vũ. Thế là hai tay anh ôm lấy bộ ngực của Tiểu Vũ, không ngừng hôn hít liếm láp. Thân dưới cũng chủ động thẳng eo, ‘bị cường bạo’ mà lại chủ động để Tiểu Vũ càng cường mình một cách triệt để…

Hai người ở trên xe giằng co một đêm, Nghiêm Mân Triết nhìn người vì gắng sức ‘chà đạp’ mình mà mệt mỏi gục xuống, cười dịu dàng. Sau đó anh đặt người trong lòng nằm xuống, dùng áo khoác đắp lên người cô, để cô nằm thoải mái hơn mới nổ máy lái xe về nhà.

Cuối cùng xe cũng vào gara nhà mình. Nghiêm Mân Triết cúi đầu, thấy Tiểu Vũ đang mở to mắt nhìn mình không chớp hỏi:

- Sao vậy?

Chết tiệt! Cả buổi tối mình đã làm Tiểu Vũ mệt chết rồi, bây giờ dục vọng lại tiếp tục bắt đầu âm ĩ, như vậy là sao chứ?!

Tiểu Vũ nghe giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn của anh, biết anh lại muốn cô, rõ ràng thân thể cô đang nói với cô nó đã chịu đựng đến cực hạn, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm nhìn học trưởng vì cô mà nhẫn nhịn như vậy. Vì thế cô lên tiếng dụ dỗ anh:

- Cô bé của Tiểu Vũ lại muốn ăn học trưởng…

Nghiêm Mân Triết nghe cô nói, thiếu chút nữa là bất chấp thân thể cô có chịu nổi hay không mà muốn cô ngay. Nhưng suy cho cùng lý trí vẫn chiến thắng dục vọng, anh hôn mạnh lên trán Tiểu Vũ một cái:


- Đồ ngốc, tưởng anh không biết sao. Ngày hôm qua Tiểu Vũ bị đòi hỏi đã mệt muốn chết rồi, sao anh có thể tiếp tục ức hiếp em được nữa chứ. Nếu như thật sự làm em đến hư luôn, sau nay anh phải làm sao chứ…

- Học trưởng… - Nhất thời Tiểu Vũ thấy sóng mũi mình cay cay, trong lòng vô cùng cảm động, cảm động vì không ngờ rằng học trưởng của mình rất để ý đến mình.

Nghiêm Mân Triết cúi đầu, thấy cô cảm động nhìn anh, trong lòng lại nóng lên. Tiểu Vũ của anh thật sự đáng yêu quá! Nghĩ vậy, hai cánh tay đang ôm lấy Tiểu Vũ bất giác siết chặt hơn, khiến cô càng dán sát vào ngực mình.

Tiểu Vũ dán chặt vào ngực Nghiêm Mân Triết, nghe nhịp đập vững vàng quen thuộc kia, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy trong lòng. Cô cứ nghe nhịp tim của anh rồi ngủ thiếp đi.

- Tiểu Vũ của anh…


Nghiêm Mân Triết nhìn Tiểu Vũ không chút đề phòng ngủ trong ngực mình, nhịn được được thốt lên một câu. Sau đó anh ôm Tiểu Vũ xuống xe, đi đến phòng tắm, mở vòi sen tắm cho cô và anh, rồi ôm cô đặt lên ghế, lau khô người cô mới để cô lên giường ngủ.

Còn anh, sau khi đắp mền cho Tiểu Vũ xong lại vào phòng tắm DIY tắm nước lạnh để áp chế dục vọng của mình.

Tiểu Vũ nằm trên giường, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động, mặt cô đỏ lên, không biết sao cô luôn cảm thấy lúc dáng vẻ của học trưởng trong phòng tắm lúc này nhất định là rất đáng yêu.

Nghiêm Mân Triết tắm ra, thấy Tiểu Vũ đang mở to đôi mắt quyến rũ nhìn anh, nhịn không được ngáp một cái hỏi:

- Sao vậy, em không ngủ được à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận