Hôn Hậu Nhật Thường

Hạ Ngư tại nhà Lâm Thành ngây người một tuần, đợi đến khi Hứa phu nhân đi lại tự do mới dự định phải đi về. Thời điểm đi về, Hạ Ngư mang thủy sản để ra cốp sau, mẹ lâm nhìn sườn lưng cong cong, lẩm bẩm nói: ” Thật sự rất giống, càng nhìn càng giống.”

Lâm Thành vừa vặn đứng bên cạnh nghe thấy, cũng không quá kinh ngạc, mượn cớ kéo mẹ hắn vào trong phòng, trực tiếp hoi: ” Mẹ trước kia mẹ từng gặp qua Tiểu Ngư sao?”

” Hẳn là đã gặp qua, tại thời điểm con học cấp ba, Tiểu Ngư nhiều năm như vậy cũng không thay đổi nhiều, đặc biệt là động tác khom lưng vừa rồi, mẹ lại càng thấy giống.”

Lâm Thành suy nghĩ một chút lại hỏi: ” Lúc đấy em ấy đến nhà chúng ta làm gì?”

Hứa phu nhân khoát tay áo một cái: ” Cái gì đến nhà chúng ta? Con còn nhớ không, trước đây hàng xóm chúng ta nuôi chó săn rất dữ, ngày hôm đó ta ra ngoài vừa vặn nhìn thấy Tiểu Ngư sợ đến té ngã tại cửa nhà chúng ta, mẹ đỡ thằng bé vào nhà xát thuốc, vốn là trí nhớ mẹ không tốt, nhưng Tiểu Ngư thật sự rất dễ nhìn, mới nhìn một lần là có thể nhớ rồi.”

Hứa phu nhân nói xong liền ghét bỏ mà liếc hắn một cái: ” Không nghĩ đến đứa nhỏ dễ nhìn như vậy lại trở thành lão bà của con trai ta.”

Lâm Thành cười nói: ” Vậy mẹ còn nhớ lúc em ấy đến nhà chúng ta đang làm gì không?” Hứa phu nhân lắc đầu một cái, ” Khi đó thằng bé cứ khóc mãi, ta cũng không hỏi, thời điểm rời đi chỉ nói với ta một tiếng cảm ơn.”

Lâm Thành trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ, hắn còn muốn đi nghiệm chứng.

Hai người về đến nhà, Hạ Ngư ở trước tủ quần áo gấp gọn quần áo xếp vào, Lâm Thành nhìn eo nhỏ của anh, càng nhìn lại càng không nhịn được ôm anh từ phía sau, bàn tay tiến vào trong áo, Hạ Ngư đã quen, tùy hắn sợ loạn, ” Chờ chút, em gấp xong quần áo.”


” Em làm việc của em, tôi làm việc của tôi.”

Hạ Ngư nghiêng đầu né tránh hắn một chút, tránh không thoát được. Lâm Thành hôn hôn cổ anh, đôi tay cũng không thành thật nhéo nhéo đầu v* trước ngực, Hạ Ngư rên rỉ một tiếng, Lâm Thành càng hăng hái, đặt Hạ Ngư ở giữa hắn và tủ quần áo, cởi quần liền từ phía sau mà đâm vào.

Lâm Thành phía sau hung ác đỉnh mạnh, miệng lại nói: ” Bảo bối tiếp tục gấp quần áo a, không xong sẽ bị lão công trừng phạt.”

Hạ Ngư biết hắn không nói đùa, mới vừa cầm quần áo lên, hai tay Lâm Thành đã bắt đầu xoa nắn đầu v* anh, lôi kéo lại toàn nhẫn mà nhéo nhéo, Hạ Ngư rên rỉ phát run, ” Lão công, nhẹ một chút.”

Lâm Thành cười một tiếng, đem anh ôm lên giường, nắm lấy hai chân anh ép thành hình chữ M. Lâm Thành lại dễ dàng mà cắm vào, vùi đầu trước ngực Hạ Ngư liếm mút vú, mãi đến tận khi núm vú trong miệng nở lớn gấp đôi mới hài lòng nhả ra. Lâm Thành đưa tay bảo vệ đầu anh, không để anh đụng vào thành giường, dưới thân động tác càng mạnh, rút ra cắm vào trên dưới một trăm lần mới bắn ra luồng tinh dịch nồng đậm trong thân thể Hạ Ngư, ráp trải giường cũng theo đó mà ướt một mảng lớn.

Hạ Ngư cả người như cá vừa vớt ra khỏi nước, Lâm Thành nằm xuống miệng ngậm lấy một bên núm vú, tay cầm lấy một bên khác hài lòng nói: ” Ngủ.” Hắn không thích sau khi làm tình giúp Hạ Ngư tẩy rửa, hắn thích đồ đạc của mình lưu lại trong cơ thể Hạ Ngư, càng nhiều càng tốt.

Hạ Ngư cũng không còn sức đứng lên thu dọn, đành phải mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Sang hôm sau, Lâm Thành dương v*t ngẩng cao đầu, hắn mò qua Hạ Ngư bên cạnh. Hạ Ngư còn đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị Lâm Thành thao, lần này tinh dịch đều bắn trên bụng anh.

Lâm Thành giải quyết xong vấn đề buổi sáng, ôm Hạ Ngư đến phòng cho khách, tự mình cầm chăn cùng ráp giường ném vào máy giặt, sau đó bấm một số điện thoại.


Hứa An là bạn tốt nhân của hắn lúc học ở Minh Đức, sau khi hắn lưu ban cũng dần dần ít liên hệ, cho nên Hứa an đột nhiên nhận được điện thoại của hắn cũng thập phần bất ngờ.

Lâm Thành đi thẳng vào vấn đề hỏi: ” Chúng ta thời cao trung có quen một người tên Hạ Ngư sao?”

Hứa An: ” Để tôi suy nghĩ chút, a, Hạ Ngư chính là nam sinh đã theo đuổi cậu?”

” Hạ Ngư đã theo đuổi tôi?”

” Đúng vậy, cậu quên rồi a, khi đó cậu còn viết một bức thư cự tuyệt anh ta.”

Lâm Thanh nâng cao thanh: ” Tôi từ chối em ấy lúc nào?”

Hứa An suy nghĩ một chút: ” Cậu trước đây không phải ngồi sau bàn tôi sao? Hôm đó cậu ngồi viết thư, mẹ cậu đột nhiên gọi đến nói gì đó, cậu lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, thay một tờ giấy kín đáo viết một bức thư nhờ bạn cùng bàn đưa cho Hạ Ngư liền chạy, tôi nghĩ chắc là lúc đó cậu từ chối Hạ Ngư.”

Lâm Thành cảm thấy đầu rất đau, khi đó ông ngoại bệnh rất nặng, mẹ hắn ở trong điện thoại nói hắn chỉ có thể đến nhìn ông một lần cuối, gọi hắn mau tới, cửa trường học đều là xe đen, hắn khẽ cắn răng lên một chiếc, chuyện về sau hắn đều không nhớ rõ. Lúc tỉnh đã là ba ngày sau ở trong bệnh viện,thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là gương mặt tiều tụy của mẹ.


Khi đó bác sĩ nói não hắn tổn thương rất nghiêm trọng, có thể quên đi những việc một hai tháng gần đây. Thế nhưng khi đó ông ngoại vừa qua đời, hắn chỉ nghĩ hắn quên mất kiến thức, không đi tra cứu, không nghĩ tới vẫn còn Hạ Ngư, hắn còn quên cả Hạ Ngư.

Sau khi kiên cường chống đỡ cùng Hứa An nói lời từ biệt, hắn đi tới phòng ngủ cách vách, Hạ Ngư vẫn còn đang ngủ, trên người toàn là dấu vết xanh tím hắn để lại, đặc biệt là nơi đầu v*, mặt trên còn vương lại nước óng ánh, nhất thời hắn vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Hắn ngồi trên giường nhìn Hạ Ngư rất lâu, mãi đến tận khi Hạ Ngư tỉnh lại.

Hạ Ngư nhìn thấy hắn, dụi dụi mắt một cái, duỗi tay muốn hắn ôm. Lâm Thành không do dự ôm Hạ Ngư vào trong lồng ngực, dựa lên giường hỏi: ” Tiểu Ngư, tôi trước kia đã viết cho em một bức thư phải không?”

Hạ Ngư trong lồng ngực hắn cứng lại, cảm giác buồn ngủ đều bay biến, nhấc người rời khỏi lồng ngực hắn, Lâm Thanh hai tay ghìm lại eo anh, không cho anh rời đi, lại hỏi: ” Em cảm thấy tôi sẽ viết một bức thư như vậy sao?”

Hắn không có ép Hạ Ngư, qua một lúc lâu Hạ Ngư mới nhẹ nhàng lắc đầu. Cùng Lâm Thành kết hôn lâu như vậy, anh cũng hiểu tính cách Lâm Thành, đây không phải là việc hắn sẽ làm.

Lâm Thành vừa định mở miệng muốn nói, Hạ Ngư liền ngẩng đầu nhìn hắn: ” Em không tin, cho nên mới đem lá thư đó về.”

Hạ Ngư từ tròng lòng hắn thoát ra, từ trong cuốn sách mang từ nhà cũ về lấy ra một tấm thư viết tay đã ố vàng.

Hạ Ngư đưa cho hắn, Lâm Thành chưa hề liếc mắt liền xé ra, ” Vô luận thư này ai viết cũng không phải sự thật, tôi quên chuyện này rồi.” Lâm Thành đứng lên, ” Thế nhưng vô luận là quá khứ hay hiện tại, tôi nghĩ, tôi cũng đều sẽ yêu em.”

Lâm Thành ôm lấy anh nhẹ giọng hỏi: ” Mối tình đầu trước kia Phó Thời đã nói qua, là tôi sao?” Hắn nói rất gian nan, vừa hiếu kỳ, vừa sợ hãi đáp án kia.


Hạ Ngư giống như than thở mà đáp: ” Vẫn luôn là anh.”

Hạ Ngư thầm mến Lâm Thành từ rất lâu, vẫn luôn nhìn chăm chú vào nam sinh này, bọn họ chưa hề nói chuyện, cho nên anh thậm chí chỉ là một phong thư từ chối cũng giữ đến tận mười năm.

Nhìn ánh tà dương đẹp đẽ bên ngoài, Lâm Thành trong đầu hiện lên một loại khát vọng, hắn muốn cầu hôn Hạ Ngư một lần nữa.

Hắn không biết mình như thế nào chạy xuống dưới lầu, chạy qua cây cầu, thế nhưng cửa hàng bán nhẫn đóng cửa, hắn ủ rũ cực kỳ, lại thấy được một cửa hàng hoa.

Lâm Thành một đường chạy về đến nhà, Hạ Ngư nhìn hắn trán đều là mồ hôi, đang muốn lau cho hắn một chút, Lâm Thành lại thần thần bí bí kéo anh ra ban công, một chân quỳ xuống lôi ra một bó hồng trắng.

Mắt Lâm Thành bị ánh nắng chiếu đến có chút phát sáng, đường viền gò má dưới trời hoàng hôn màu vỏ quýt hiện lên rất rõ ràng, ” Tiểu Ngư, tôi không có mua được nhẫn, chỉ có một bó hồng trắng, tuy cái gì cũng đều là quá muộn, chúng ta đã bỏ qua mười năm. Thế nhưng,” Lâm Thành đem bó hoa hồng hướng về phía Hạ Ngư, hắn thật giống như biến về thiếu niên mười bảy tuổi năm đó, ” Lần này em có thể chấp nhận tình cảm của tôi không?”

Hạ Ngư nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười lên.

Anh nhận lấy bó hoa nam sinh này đưa cho anh, nhận lấy ánh tà dương đẹp đẽ, cũng nhận được phần tình cảm đến trễ kia.

Editor có lời: Tâm sự ngày 08/04/2020 hoàn thành Hôn hậu nhật thường. Tổng quan về bộ này thì H bình thường, có thể coi là nhẹ, không được tả kĩ cho lắm, và về phần nội dung thì chưa đủ đô. Đây chỉ là chiếc bánh ngọt ăn mỗi khi buồn chán thôi UwU. Mình cũng đang tập edit H cho nên cũng không chọn bộ nào quá cao H, mong mọi người có thể để lại nhiều nhận xét hơn.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui