Hôn Giả Tình Thật


Bỏ phiếu bầu lại? Bà coi 35% cổ phần trong tay tôi đều là không khí sao.

Công ty Tống Minh này chưa đến lượt bà lên tiếng.
Khuynh Y kiên quyết đập bàn một cái khiến cho mấy vị cổ đông phải giật mình thon thót.

Giang Kính Minh ngồi ở ghế gần cuối bàn chỉ cúi đầu lén mỉm cười, trong lòng ông ta lại nhớ đến cố nhân: "Đúng là ngữ khí của lão Tống không lệch đi đâu được.

Đáng tiếc nếu như điều lúc nãy Diêu Thư nói là sự thật thì ván cược này..

nó thua rồi."
Diêu Thư nhếch bên miệng cười gian: Chưa đến lượt ta nói vậy một đứa bệnh hoạn như con nói sao?!
Khuynh Y hơi nghiêng đầu lại nhoe bên mí mắt, cô đang không hiểu cũng đang nghi hoặc không biết Diêu Thư lại muốn giở trò gì.
Cô tỏ ý thăm dò: Bệnh hoạn?
Diêu Thư đối mắt nhìn sang Khuynh Y mỉm cười nụ cười của kẻ chiến thắng giống như trong cuộc chiến này bà ta đã nắm chắc phần thắng.

Bà ta mở chiếc máy tính trước mặt mình lên, tay thành thục cắm dây kết nối với máy chiếu.

Sau một vài thao tác thì hình ảnh bắt đầu được chiếu lên màn hình.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nó, khi những hình ảnh đầu tiên hiện lên chỉ thấy toàn những bức ảnh chụp sau lưng hai người phụ nữ bước đi có vẻ không bình thường.

Nhưng khi trôi đến tấm ảnh có hiện rõ một nửa khuôn mặt của mình thì Khuynh Y mới sợ hãi nhận ra.
"Là người phụ nữ đêm qua lao vào phòng, vậy mà đã đi theo mình cả đoạn đường trước đó.

Đáng nhẽ mình nên tóm cô ta lại." Khuynh Y nhớ đến người phụ nữ đêm hôm qua giả say lao vào phòng của mình.

Trên mặt cô biểu lộ đầy ý hoảng hốt nhìn sang vẻ đắc ý của Diêu Thư cũng đoán ra phần nào nguyên nhân việc Giang Kính Minh vừa rồi không nói đỡ cho mình.

"Chết tiệt."
Càng đến những tấm ảnh cuối càng cao trào, tuy chất lượng ảnh có chút mờ nhưng vẫn nhìn rõ người trong ảnh là Khuynh Y, cô chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, người phụ nữ đi cùng cô nằm vật trên giường cũng vậy.

Sau khi chiếu hết hình ảnh, không chỉ có Khuynh Y mà trong căn phòng ngoại trừ Diêu Thư là chủ mưu, Giang Kính Minh đã được cho xem trước đó thì không ai là không có biểu cảm kinh ngạc hoảng hốt không nói lên lời.
Diêu Thư gập máy tính xuống, cùng lúc hình ảnh trên màn hình chiếu cũng được thu lại.

Bà ta đứng trước các vị cổ đông dõng dạc tuyên bố.
- Như vậy đã đủ để đưa ra quyết định bầu lại vị trí giám đốc chưa.
Bà ta đánh mắt sang phía Khuynh Y, cô vẫn đang trong cơn hốt hoảng miệng lắp bắp không thành lời.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trên bàn.

Nhìn vẻ mặt này của cô, Diêu Thư đắc ý vô cùng.
- Khuynh Y, chắc con phải rõ nhân vật chính trong những tấm ảnh kia là là ai nhất chứ.

Con mang bệnh đồng tính luyến ái, thích phụ nữ tức là con không thể nào hoàn thành tâm nguyện của cha con.

Nếu đã vậy, số cổ phần của Diệp Long con nên trả lại cho em nó rồi.
Khuynh Y tức giận bước đến trước mặt Diêu Thư chất vấn: Bà cho người theo dõi tôi?!
Diêu Thư giả ngơ đưa tay che miệng cười khiêu khích: Ô, vậy là con tự nhận những việc này chính là do con làm rồi nhé.

Sau này đừng có đổ cho ta là cắt ghép rồi vu khống con.
Khuynh Y càng nghe bà ta nói càng mất kiểm soát, bàn tay cô đã xiết chặt cứng chỉ trực chờ một giây phút bùng nổ để đánh người.

Đôi mắt nổi gân đỏ, bên tai càng nghe thêm những lời bàn tán không có dấu hiệu dừng của các vị cổ đông thì càng nóng máu.

Bàn tay cô vốn đương định giơ lên thì đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang giúp cô có thời gian tự trấn tĩnh bản thân.
- Đồng tính thì sao chứ, ai nói đó là bệnh.


Người đồng tính cũng là người mà, chẳng lẽ nói những người như chúng tôi phải đi chết mới vừa lòng các người?
Mọi ánh mắt đổ dồn về người nọ, Khuynh Y nhìn ra phía anh ta, đó là cũng là một vị cổ đông trong công ty, còn là một trong những vị cổ đông trẻ tuổi nhất.

Không ngờ anh ta vậy mà thuộc cộng đồng LGBT.
Trong sự sửng sốt của mọi người, người nọ tiếp lời: Được rồi, muốn bầu thì bầu đi.

Tôi bỏ phiếu cho cô ấy, tôi không dám tin một người thích giở thủ đoạn sau lưng người khác, cho người lén theo dõi người khác vào tận những chỗ riêng tư để chụp ảnh quay phim có thể đảm nhiệm tốt chức trách của một tổng tài.
Sau khi nghe lời anh ta nói mọi người cũng bắt đầu mở rộng suy nghĩ, ai nấy đều gật gùi đồng tình.

Nhìn tình hình thế cục thay đổi một cách chóng mặt khiến Diêu Thư tái mặt, bà ta còn không dám nói thêm một lời nào chỉ giám uất thầm trong đầu.
"Mất một Giang Kính Minh hỗ trợ lại đến thêm một kẻ bệnh hoạn giúp đỡ.

Tại sao lúc nào mày cũng may mắn như vậy." Diêu Thư vẫn cố chấp bám riết lấy chuyện này không thôi, bà ta biết không thể mong chờ gì vào các phiếu bầu của cổ đông nữa liền quay sang đối lí với Khuynh Y.
- Tống Khuynh Y, con như vậy còn có thể nhìn mặt cha con dưới cửu tuyền hay không? Bây giờ con thích phụ nữ nếu chuyện này đồn ra ngoài thì con nghĩ mọi người sẽ nghĩ gì.

Huống hồ con với người phụ nữ đó như vậy làm sao có thể sinh con.

Bây giờ 10% cổ phần của Diệp Long con buộc phải trả lại...
- Ai nói.
Khuynh Y biết rõ thế cục trong buổi họp đã thay đổi, cô không còn kiêng dè cũng không còn nhẫn nhịn nữa.

Cô rút điện thoại trong túi ra bấm gọi cho Hồ Vân.

Bên phía Hồ Vân vừa bắt máy "Alo" chưa kịp hỏi câu nào đã bị cô cắt lời.
- Mở video lên.

Dứt câu Khuynh Y giật lấy điều khiển máy chiếu trong tay Diêu Thư chiếu hình ảnh ở điện thoại cô lên màn hình lớn.

Màn hình vừa bật lên chỉ thấy Hồ Vân người khoác chiếc áo choàng tắm màu hồng, mái tóc ướt xoã, tay đang cầm máy sấy tóc.
Hồ Vân vẫn không biết hình ảnh của mình đang bị chiếu trực tiếp nên vẫn thản nhiên vô cùng: Có chuyện gì vậy, tôi còn chưa nói cậu...
Khuynh Y ôm mặt tự nhục thay: "Hấp tấp quá quên nhắc cậu ấy, may mà tắm xong rồi chỉ sợ gọi sớm chút nữa thì sẽ có cảnh livestream trong phòng tắm khiến người ta đỏ mặt."
Khuynh Y quay mặt đưa điện thoại lên sát miệng che tay nói nhỏ: Tôi đang phát trực tiếp hình ảnh cuộc gọi trong phòng họp cổ đông.
Vừa nghe dứt câu Hồ Vân giật mình hốt hoảng đá bay chiếc điện thoại rơi xuống đất khiến hình chiếu trên màn hình trở thành một màu đen kịt.

Nhìn cảnh này Diêu Thư bật cười, bà ta chỉ tay về phía màn hình chiếu.
- Rốt cuộc là con muốn cho chúng ta xem cái gì đây.

Con muốn công khai cái chuyện bại hoại mà con làm sao, thế thì không cần vì những bức ảnh vừa rồi là quá đủ.
*Lạch cạch* Hồ Vân nhấc điện thoại lên để lên giá đỡ, cô đã búi gọn tóc cũng như thay ra quần áo đàng hoàng.

Ngồi nghiêm chỉnh trước điện thoại cô bây giờ mới bật âm thanh cuộc gọi lên.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Họp cổ đông công ty cậu lại liên quan đến tớ?
Khuynh Y bật cam trên máy chiếu chiếu ra cả phòng họp, nhìn một phòng biết bao nhiêu đàn ông khiến Hồ Vân xấu hổ đến đỏ mặt khi nhớ lại cảnh mất mặt vừa rồi.

Khuynh Y đứng dựa chống tay lên thành bàn bộ dáng nửa thư thả nửa nghiêm chỉnh.
- Có người đồn chút ta yêu nhau, hơn nữa còn có hình ảnh tôi dìu cậu vào khách sạn.
- Cái gì!!
Hồ Vân hét lớn vào điện thoại, cô vừa kinh ngạc vừa buồn cười: Ha, ai vậy? Mẹ kế của cậu sao, à cháu thấy dì rồi.

Dì Diêu Thư, hơn ai cả là dì biết rõ cháu và Khuynh Y là bạn thân từ nhỏ dù là dì mới bước chân vào nhà cậu ấy mới có mấy năm thôi nhưng cũng không thể vu khống thế được.

Đúng là vì tiền con người ta chuyện hoang đường gì cũng có thể nghĩ ra.
Khuynh Y che miệng cười, trong lời của Hồ Vân vừa nói lời nào lời nấy đều mỉa mai vô cùng khiến cho Diêu Thư tức không nói thành lời.

Bà ta vẫn phải giữ thể diện cố ra vẻ không để bụng.
- Chuyện của cháu và Y Y dì làm sao mà biết được chứ.

Hơn nữa hai đứa cũng rủ nhau vào những nơi đó rồi thôi thì cháu cứ nói thẳng ra, ở đây không ai là phản đối cả.

Diêu Thư mỉm cười hoà nhã, đôi mắt híp lại tỏ ra phần hiền từ.

Bà ta vừa quay ra phía Khuynh Y liền bị cô lườm cho một cái mà chột dạ.
"Ha ha." Hồ Vân cười khúc khích trên màn trình chiếu, cô đưa tay che đi màn hình để cười tiếp và cũng là cố ém lại để giữ hình tượng.
- Là chuyện hôm qua sao.
- Cậu đừng cười nữa, mau giải thích đi.
- Ò.

Chuyện là tối qua cháu uống hơi nhiều say quá không về được lên đành lên tầng hai của quán bar tức là khách sạn để nghỉ lại.

Lúc vào phòng hình như vì say quá mà có nôn lên đồ của Y Y, còn làm dính lên cả đồ mình.

Chắc là cậu ấy tay đồ hộ cháu thôi, không ngờ còn có người nghĩ thành chuyện đen tối.

Đúng là hạng người tối dạ thì không thể suy nghĩ trong sáng.
Hồ Vân vừa nói vừa nhắm thẳng mặt của Diêu Thư mà nhìn.

Cô vừa giải thích xong Khuynh Y lập tức tắt máy, đặt điện thoại lên bàn.
- Mọi chuyện đã rõ rồi nhỉ.

Cuộc họp này đúng là thật vô nghĩa quá, phải không?
Khuynh nghiêng mặt liếc Diêu Thư, bà ta giật mình cắn chặt môi trong lòng điên cuồng suy tính.

Vừa ngửa mặt đương định gân lên cãi cố thì bị Khuynh Y lập tức chặn họng.

Cô nói một câu tiến một bước khí thế bức trời khiến cho Diêu Thư chỉ biết lùi lại câm nín.
- Bà lại muốn nói cuộc gọi này không chứng minh được gì vì người kia là bạn tôi nên sẽ theo phe tôi nói rối phải không.

Đâu phải bà không rõ tôi mới chia tay bạn trai không lâu, hơn nữa còn là mối tình bốn năm trời.

Bà muốn ngậm máu phun người thì tốt nhất nên chọn một lí do đáng tin cậy hơn đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận