Hôn Giả Tình Thật


Diêu Thư, bà làm vậy là có ý gì?!
Khuynh Y đập bàn tức giận, cô trừng mắt nhìn Diêu Thư.

Người mẹ kế này khi cha cô vừa mất, hài cốt còn chưa lạnh đã nổi dã tâm muốn cướp lấy công ty mà cha cô cả đời gây dựng.
Diêu Thư mỉm cười đắc ý, bà ta bắt tay đứa con trai bên cạnh giơ lên trước mặt các cổ đông mà hùng hồn nói:
- Tống Huỳnh chết rồi.

Tống Diệp Long con trai tôi cũng là con trai duy nhất của ông ấy.

Đương nhiên phải được kế thừa toàn bộ tài sản.

Khuynh Y, con nên chấp nhận sự thật đi.
Diêu Thư liếc mắt khiêu khích Khuynh Y, bộ dạng đắc thắng vô cùng.

Khuynh Y nghe lời này tức giận đến xiết chặt tay lại, cô sớm biết bà ta lấy cha cô chính là vì nhòm ngó gia sản này chứ vốn chẳng thật lòng thật dạ gì.

Nhưng bây giờ phần lớn cổ đông đều theo phe bà ta, cô thật không sao chống lại được.
Bất chợt lúc này vị luật sư ngồi bên cạnh Khuynh Y lại lên tiếng: Các vị có thể nghe tôi công bố di chúc trước khi cãi nhau không.
Mọi người đang bàn cãi sôi nổi chợt lặng đi, họ quay lại nhìn về hướng luật sư.

Lúc này luật sư từ từ lấy trong cặp ra một bọc tài liệu, anh ta cẩn thật rút trong sấp giấy ra một tờ giấy được ép cứng cẩn thận.

Không khí trong phòng im lặng hẳn, ai nấy cũng chờ xem trong tờ giấy kia sẽ ghi những điều bất ngờ gì, liệu có thể thay đổi được thế cục bây giờ hay không.
Khuynh Y bình tĩnh ngồi xuống ghế, Diêu Thư thấy vậy cũng ngồi xuống theo.

Bà ta đắc ý nhìn Khuynh Y rồi lại vuốt chỉnh tóc con trai mình.

Trong lòng thầm nghĩ: "Tống Huỳnh thương con trai như vậy, mình không tin tờ di chúc này có thể làm gì được mình.


Cũng được thôi, công bố di chúc thì càng danh chính ngôn thuận.

Càng có nhiều cổ đông về phe mình hơn."
Luật sư giơ tờ di chúc lên, dáng vẻ nghiêm chỉnh: Sau đây tôi xin công bố tờ di chúc của ngài Tống Huỳnh, sau đây là nguyên văn.

"Tôi là Tống Huỳnh, nhận thấy bản thân tuổi già sức yếu sắp không qua khỏi nên đã viết bức di thư này như là để chuẩn bị trước cho bản thân và cũng là để vợ con sau khi tôi mất không phải xảy ra bất kì xung đột hay tranh chấp gì về tài sản.

Số tài sản của tôi gồm có 65% cổ phần của công ty Tống Minh - sự nghiệp mà tôi đã dành cả đời để gây dựng, một căn nhà ở nội thành cũng là nhà tôi đang ở và một căn nhà khác ở ngoại thành cùng nhiều bất động sản khác.

Trong số này, tôi sau khi xem xét cẩn thận quyết định chia 25% cổ phần cho con gái lớn là Tống Khuynh Y cùng một căn nhà ở ngoại thành; 20% cho vợ là bà Diêu Thư; 10% cho con gái nhỏ Tống Diệp Manh và 10% còn lại cho con trai út là Tống Diệp Long..."
Khuynh Y nghe đến đây vô cùng xúc động, cô đã không kìm được mà đứng phắt dậy chạy ra một góc tường lén kìm nước mắt.

Cô chống tay ngang hông mặt ngửa lên không trung mong sao nước mắt sẽ chảy ngược vào trong.

Trái ngược với Khuynh Y, Diêu Thư lại vô cùng vui mừng vì phần lớn tài sản đều nằm trong tay bà ta đúng như ý nguyện.

Diêu Thư đắc ý lại cố tình hỏi thêm để chọc tức Khuynh Y.
- Diệp Manh là con gái nhỏ của tôi hiện đang du học ở nước ngoài, số tài sản nó được nhận có phải tạm thời là do tôi giữa?
- Đúng vậy.
Luật sư lập tức khẳng đi định ngay tức khắc.

Trong lúc Diêu Thư đang tự đắc vui mừng thì anh ta lại nói thêm.
- Còn nữa, ở cuối bản di chúc, ngài Tống có nói rõ.

10% cổ phần ông chia cho con trai sẽ tạm thời do con gái lớn là Tống Khuynh Y nắm giữ.

Cho đến năm cậu Diệp Long đủ 18 tuổi sẽ trao trả lại.

Trong khoảng thời gian đó, nếu cô Khuynh Y có con thì số cổ phần đó sẽ lại thuộc về đứa con của cô.

Diêu Thư đang đắc ý nghe lời này liền tái mặt lại, bà ta không tin vào tai mình.

Các cổ đông xung quanh vội vàng bàn tán về điều mà Tống Huỳnh đã ghi ở cuối bản di chúc.

Khuynh Y cũng kinh ngạc vô cùng, cô gạt đi nước mắt tiến đến gần luật sư hỏi lại.
- Thật sao?
Luật sư gật đầu: Đúng vậy thưa cô.
- Sao lại có chuyện như thế chứ.

Tống Khuynh Y có con thì liên quan gì mà lại lấy số tài sản của con trai tôi cho nó.

Chuyện này không công bằng, tôi không chấp nhận.
Diêu Thư như nổi điên đến trước mặt luật sư xếch cổ ông ta lên mà quát mắng.

Vị luật sư bối rối vừa cố gắng đẩy bà ta ra vừa vội vàng giải thích.
- Tôi..

tôi cũng không rõ tại sao ngài Tống lại ghi như vậy, tôi chỉ là người được ủy quyền giữ và đọc di chúc sau khi ngài Tống mất.

Tôi không có quyền hạn thay đổi hay can thiệp bất kì điều gì.
Khuynh Y nhìn cảnh này liền nhếch miệng cười khinh: "Người đàn bà điên này từ đầu đến cuối chỉ có tiền và gia sản.

Vì nó mà bất chấp lợi dụng cả con mình.

Nhưng không hiểu cha để di chúc như vậy là có ý gì đây."
Diêu Thư bị luật sư đẩy mạnh liền không vững mà lùi lại mấy bước.

Khuôn mặt bà ta căng lại vì giận dữ, không làm gì được luật sư liền quay sang các cổ đông khác, bà cố tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười cao giọng.

- Tống Huỳnh đúng là nhìn xa trông rộng, đúng là Diệp Long còn nhỏ không thể nắm giữ cổ phần của công ty.

Nhưng người nên giữ thay con trai tôi phải là tôi mới đúng.

Có phải không các vị, các vị đều là cổ đông, đều là những người cốt cán trong công ty mà chồng tôi rất mực tin tưởng.

Tin chắc các vị cũng có ý như tôi, hay là bây giờ chúng ta biểu quyết có được không? Biểu quyết xem ai mới là người nên giữ phần tài sản của con trai tôi.
Khuynh Y biết rõ ý định của Diêu Thử định lên tiếng ngăn cản thì một vị cổ đông đã cướp lời trước: Đúng là về tình thì phải như Diêu phu nhân nói.

Nhưng có di chúc hợp pháp đây, theo lí thì phải theo lời lão Tống rồi.

Dù sao cũng là ý nguyện của người đã khuất, chúng ta không nên làm trái làm gì.

Di chúc đã có, phần tài sản phần trăm cổ phần đều là của lão Tống, chúng tôi cũng không tiện can thiệp mà làm gì.
Khuynh Y mỉm cười nhìn sang vị cổ đông nọ khẽ gật đầu cảm ơn.

Cô quay sang thấy vẻ mặt méo mó không nói lên lời của Diêu Thư thì không nhịn được mà mỉm cười khinh thường.
Vị cổ đông đó tiếp lời: Vậy cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây thôi.
Mọi người bắt đầu đứng dậy giải tán nhưng tiếng bàn luận vẫn không hề dừng lại thậm chí còn có phần xôn xao hơn.

Khuynh Y tiến đến chỗ vị cổ đông nọ bắt tay cảm ơn ông ta đã nói giúp cho cô.
- Cảm ơn chú.
- Không có gì.

Ta với lão Tống là bạn chí cốt, cùng nhau xây dựng lên Tống Minh.

Ta biết, công ty Tống Minh này được như bây giờ có một phần công không nhỏ của mẹ con.

Coi như ta giúp bà ấy đòi một chút công bằng.

Sau này con có khó khăn gì cứ tìm ta.
Khuynh Y gật đâu kính cẩn tiễn người đi.

Cô bây giờ mới nhớ ra người này, ông ta tên Giang Kính Minh, một người cùng cha cô sáng lập công ty Tống Minh.


Tên công ty cũng là họ tên của hai người ghép thành.
Mọi người rời đi hết chỉ còn lại Diêu Thư và Khuynh Y ở lại trong phòng.

Lúc này Diêu Thư đang đứng ôm mình trong góc phòng liền quay lại tiến đến trước mặt Khuynh Y mà giả giọng ngon ngọt nhưng trong lời nói đầy phần ghen ghét.
- Khuynh Y à, chúc mừng con nhưng con cũng đừng vui mừng quá sớm.

Chỉ 5 năm thôi mà, dì còn trẻ dì đợi được.
Khuynh Y không ngần ngại vệnh mặt đáp trả: Dù sao cũng 5 năm lận.

Dì không nghĩ tôi sẽ có con trong 5 năm này sao.
Khuynh Y cao hơn Diêu Thư, lúc cô vênh măt lên khiến bà ta phải ngước lên nhìn càng làm bà ta tức giận nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Tứ phía trong phòng đều là cửa kính nếu làm gì quá đáng lập tức sẽ có người vào can ngay.

Khuynh Y biết rõ điều này nên mới cố tình khiêu khích, nhưng Diêu Thư cũng không phải kẻ khờ.

Bà ta cố ra vẻ điềm tĩnh khoanh hai tay lại ngang ngực.
- Con còn chưa có bạn trai? Ha, con lấy đâu ra chứ.

Nên nhớ, con nuôi thì không thể chấp nhận được đâu.
Diêu Thư nói rồi quay người lại đi ra chỗ Diệp Long đang đứng nép trong góc phòng, bà ta dắt tay con bỏ đi.

Khuynh Y lúc vừa rồi nói thì tự tin như vậy nhưng chính cô cũng biết bản thân không thể có bản lĩnh một mình mà tự mang thai sinh con được.

Tuy đã 24 tuổi nhưng bản thân lại chưa có lấy một mối tình đàng hoàng.

Chuyện tình 4 năm của cô với Từ Ngôn Nam lại mới chia tay tháng trước.

Nguyên nhân lại là là vì trong ngày sinh nhật của Khuynh Y, Ngôn Nam lại tặng cho cô một cặp sừng siêu to khổng lồ làm quà sinh nhật cũng như quà chia tay.

Nó nặng đến nỗi khiến cô sốc nhập viện mấy ngày trời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận