Hôn Em Đến Khi Ngừng Thở


Có đói không?
- Đi ăn cơm!
Tô Ni Hinh là vậy, tính tình quên trước quên sau, thông minh chỉ trong ít phút lại bị Nghiêm Tác làm cho mền nhũng ra.

Bây giờ cô mới nhớ đến cái bàn cơm thịnh soạn của mình vẫn còn đang ở trong phòng bếp.
Quên hết chuyện vừa qua, Tô Ni Hinh ngồi dậy còn kéo theo Nghiêm Tác ra bàn ăn, thả tay Nghiêm Tác ra rồi tự mình dùng bữa.
Nghiêm Tác nhìn vào bàn ăn rồi cười một cái rất mãn nguyện, lâu như vậy rồi hắn mới được ăn đồ ăn Tô Ni Hinh nấu.

8 tháng đây mới là lần thứ hai hắn được ăn, mà không phải là cơm thừa nữa, một phần ăn còn hơi ấm cùng một Tô Ni Hinh ngay trước mặt chính là điều làm hắn cảm thấy vui như vậy.
Cái mùi vị vẫn ngon như trước đây, không thay đổi một chút nào.
Món nào cũng nhàn nhạt như nhau nhưng cái chén nước chấm kế bên lại là một món quan trọng nhất trong bữa ăn mà Tô Ni Hinh nấu.


Nghiêm Tác mặc dù đang ăn nhưng vẫn chăm chú nhìn kỹ Tô Ni Hinh, cái cách ăn một chút cũng không thay đổi, cái má nhỏ kia đầy thức ăn bên trong.
Bữa ăn này làm Nghiêm Tác rất vui, còn Tô Ni Hinh cũng chẳng quan tâm gì mấy.

Mặc dù hắn vẫn đang buồn ngủ nhưng vẫn chăm chỉ lau dọn bàn sau khi ăn.
Hắn còn biết làm việc nhà cho Tô Ni Hinh đang nằm chễnh chệ trên sofa dài kia xử lý đống văn kiện vừa được đồng nghiệp gửi lúc sáng nhờ giúp đỡ.
Dù sao cũng là việc thường ngày, làm cũng quen rồi, không làm mới chính là thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lau bàn rửa bát xong cơn buồn ngủ của Nghiêm Tác vẫn chưa nguôi, nhưng hắn lại nhớ ra Tô Ni Hinh chỉ thích một người thơm tho nên hắn đành đi vào nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ rồi mới dám đi ra.
Tiếng nước chảy rào rào kia vẫn không thể làm lay động Tô Ni Hinh, nhưng cái lúc cô thấy một Nghiêm Tác người đang quấn khăn tắm bước ra cô liền khom người ngồi dậy.
Nhìn kĩ mới thấy, người Nghiêm Tác có vài vết sẹo chưa kịp mờ ở sau lưng cùng cánh tay.

Nhưng cái body này của hắn quả thật rất đẹp, nhìn rất ngon.
Tô Ni Hinh mãi cũng chưa thể rời mắt khỏi cái cơ bụng kia, Nghiêm Tác nhìn thấy ánh mắt của cô liền bước đến sát bên cạnh, ngồi xuống sofa còn dư chỗ.
Tay lau tóc mới vừa gội, nước nhiễu xuống bụng rồi thấm vào cái khăn bên dưới.
Cả cơ thể của hắn bây giờ thật sự là quyến rũ, trên người hắn tất cả cũng chỉ có Tô Ni Hinh được nhìn qua.

Ngay cả bố mẹ hắn cũng chưa nhìn thấy.
Cái cơ thể này của hắn chính là điểm mấu chốt khiến Tô Ni Hinh thèm muốn.

Hắn biết rõ, nhưng con người da mặt dày lại trà xanh như hắn đương nhiên càng phải diễn kịch.
Nghiêm Tác giả vờ không để tâm đến nhưng hắn rõ biết Tô Ni Hinh mê trai bên cạnh thì không tài nào chịu được.
Ánh mắt cô dán chặt vào người hắn không rời, nước bọt ừng ực từng hồi.

Nghiêm Tác cười ngay khoé miệng, lấy cái gối bên cạnh chắn trước mặt Tô Ni Hinh, cô vẫn chưa hoàn lại hồn nhưng thấy cái mỹ cảnh của mình bị người khác chắn ngang liền tức giận ngồi dậy quát.

- Nghiêm Tác, anh muốn kiếm chuyện à?
- Chuyện gì?
Nghiêm Tác giả ngu ngơ như mình là người vô tội, như từ nãy giờ không biết Tô Ni Hinh đang chăm chú nhường nào.
Đã thế hắn còn cười một cái, tay vuốt tóc nhẹ một cái, lúc tóc đàn ông vừa tắm xong còn ướt một chút quả thật khó cưỡng lại được huống gì Nghiêm Tác cũng được tính là đẹp cơ thể lại rất rất đẹp.
Tô Ni Hinh thẹn quá hóa giận đánh cái gối rớt xuống sàn nhà rồi tự nhiên để tay lên bụng Nghiêm Tác vừa xoa xoa còn thản nhiên bảo:
- Tiếp đi, được rồi.
Hắn trước đây từng nói cái gì của hắn đều là của cô, hắn còn nói dù như thế nào vẫn tính.

Tô Ni Hinh từ lúc đó liền nhớ rõ trong lòng.

Của hắn chính là của cô đương nhiên cơ thể hắn cũng thuộc về cô.

Muốn làm gì thì làm, cô biết rõ tên biến thái trước mắt không dám chọc giận mình bao nhiêu.
Tô Ni Hinh vẫn tiếp tục làm việc còn Nghiêm Tác đưa tay xoa đầu cô , cố lau cho tóc mau khô.

Tay thì lau nhưng mắt không thể rời khỏi người Tô Ni Hinh.

Một chút Nghiêm Tác lại cảm thấy buồn ngủ, Tô Ni Hinh thấy thế đành bỏ tay ra khỏi người hắn, lấy chân đạp hắn xuống nền nhà.
- Đi ngủ đi.
- Em đang lo cho anh à?
Nghiêm Tác giương mặt vui vẻ hỏi Tô Ni Hinh, trong lòng lại chắc chắn cô chính là thật sự lo cho hắn.

Chỉ là con người Tô Ni Hinh sau có thể tự thừa nhận, trong đầu cô nhiều lí do như vậy, lấy đại một cái liền được.
- Anh bị ngu à, một ghế không thể nằm đến hai người hiểu không!
- Được rồi, tối nay một giường nằm hai người là được chứ gì, anh đợi được.
- Không phải tay anh bị thương...
Chưa kịp nói xong Nghiêm Tác đã dùng tay bịch miệng Tô Ni Hinh một cái rồi chạy vào phòng đóng cửa.

Hắn biết Tô Ni Hinh sẽ nói gì tiếp theo nên đành bịch miệng cô lại nếu không hắn không thể ở lại đây thì tiếc chết mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận